Đoạn Vân Chu nằm mơ.
Ở trong mơ, hắn dường như gặp lại A Dao.
Nàng mặc bộ y phục màu lam nhạt, vô cùng thanh thuần, xinh đẹp.
Nàng đang nhảy múa như lần đầu tiên họ gặp nhau, vòng eo mềm mại của nàng đang uốn éo, vô cùng quyến rũ.
Hắn đưa tay ra muốn ôm nàng vào lòng nhưng không biết bị ai đó đột nhiên đẩy ra. Hắn không giữ được nàng mà chỉ bắt được nắm tóc của A Dao.
Khoảnh khắc tiếp theo, hình ảnh đột ngột thay đổi.
Trước mắt hắn bỗng nhiên biến thành một mảnh đỏ sẫm, gương mặt thanh tú của A Dao trở nên tái nhợt, trong mắt chỉ toàn nước mắt, nàng hỏi hắn: "Công tử, tại sao ngài không tới cứu ta!"
Đoạn Vân Chu bị nàng bóp chặt cổ, không khí nơi chóp mũi càng ngày càng loãng, hắn muốn kéo nàng ra nhưng không thể động đậy.
Trước mắt dần dần trở nên mơ hồ, Đoạn Vân Chu đột nhiên ngồi dậy, lúc này mới phát hiện sắc trời bên ngoài còn chưa sáng.
Hắn lại mơ thấy nàng.
Đoạn Vân Chu xoa xoa huyệt Thái Dương đang đau nhức, nặng nề thở ra một hơi.
Từ khi biết tin A Dao mất tích, gần như hôm nào hắn cũng không được ngủ ngon giấc.
Lúc đầu hắn còn nghĩ sẽ nhân cơ hội này vạch rõ ranh giới trong quan hệ giữa hai người.
Nhưng cuối cùng thì hắn vẫn không thể nhẫn tâm không để ý đến nàng.
Hắn phái người đi khắp nơi tìm kiếm nhưng không có kết quả. Thậm chí hắn còn muốn cạy miệng Mạnh Nguyệt Nhu để có thêm một chút tin tức về nàng.
Nhưng nàng chỉ là một vũ nữ nho nhỏ, vốn dĩ không được ai để ý.
Hiện giờ, Mạnh Nguyệt Nhu cũng đã chết, tất cả manh mối đều chặt đứt.
Đoạn Vân Chu chưa từng cảm thấy tìm một người lại khó đến vậy.
Hắn nằm ngửa ở trên giường, theo thói quen muốn vươn tay sang bên cạnh nhưng bây giờ chỉ là một khoảng trống.
...
Tháng tư lặng lẽ trôi qua, chớp mắt đã bước vào tháng năm.
Lăng Dương thành bắt đầu bước vào thời điểm đẹp nhất trong năm. Hàng ngày chùa Tê Phật đều bận rộn tiếp đón khách hành hương, bên hồ Tê Phật luôn có có vô số du khách.
Vô cùng nhộn nhịp, tràn đầy sức sống.
Biến cố ở kinh thành không làm xáo trộn sinh hoạt ở thành nhỏ phía nam này. Bá tánh nơi đây vẫn tiếp tục sống cuộc sống bình an, sung túc.
Trên lầu hai của Lâm Thủy quán có hai vị công tử trẻ tuổi.
Trong đó có một người trắng trẻo, tuấn lãng, mặc bạch y. Người đó chính là A Dao giả trang thành nam.
Ngồi bên cạnh nàng là Kiều Việt mặc lam y, trong tay cầm kiếm.
A Dao gọi một bàn đồ ăn nhưng không hề động đũa mà chỉ nhìn chằm chằm cửa sổ đến ngây người. Kiều Việt đã khuyên nàng vài lần nhưng nàng vẫn không nói gì. Chàng đành phải buông đũa, cùng ngây người nhìn với nàng.
Lúc này A Dao mới phát hiện, quay lại hỏi: "Sao ngươi không ăn?"
Kiều Việt nhìn chằm chằm bát đũa vẫn còn sạch sẽ nằm trên bàn nói: "Chủ tử chưa động đũa, thuộc hạ không dám dùng trước."
A Dao đã quen với cách nói chuyện của chàng, cười cười nói: "Không cần để ý tới ta."
Kiều Việt vẫn ngồi bất động, chàng cũng nhìn ra ngoài cửa sổ, suy nghĩ một chút rồi hỏi: "Công… Công tử, có phải người không thích nơi này?"
Lúc trước Tần Hành sai chàng đi điều tra thân thế của A Dao.
Vì vậy ngoại trừ Tần Hành thì người duy nhất biết được quá khứ của nàng chỉ có chàng. Nên là, khi nói chuyện, giọng của chàng cũng vô thức nhỏ lại, sợ làm nàng tức giận bởi những lời thiếu suy nghĩ.
Nhưng A Dao căn bản không thèm để ý, nàng quét mắt liếc Tê Phật hồ: "Nơi này có quá khứ mà ta không muốn nhớ lại nhất."
Cả hai đều hiểu rõ đối tượng mà nàng đang nhắc đến là ai.
Kiều Việt thấy vẻ mặt của nàng bình thản thì trái tim đang nghẹn ở cổ họng cuối cùng cũng được thả lỏng, buông xuống một chút.
Chàng nghe thấy A Dao nói tiếp: "Ta không muốn nhớ lại, cũng không muốn nó xuất hiện. Ta muốn dùng một ngọn lửa, đốt trụi tất cả mọi thứ để nó không bao giờ tồn tại nữa."
Khi nàng nói những lời này, giọng điệu rất nhẹ, nhẹ đến mức Kiều Việt không thể nghe rõ sự kiên quyết trong lời nói của nàng.
Mãi đến khi chạng vạng có người tới tặng một xấp khế đất, Kiều Việt mới đột ngột hiểu ra, lời A Dao nói là thật.
Nàng thật sự muốn thiêu hủy tất cả những hồi ức đó.
Người vừa tới đang kiểm kê lại các khế ước nhà đất rồi nói: "Đây là cửa hàng của Đồng gia, đây là Mạnh trạch, đây là…"
Mỗi khi người đó nói một vị trí thì đều đánh dấu lên bản vẽ mô phỏng trên bàn. Cho đến khi đánh dấu hết các khế ước, Kiều Việt mới nhìn ra nhưng khu mà A Dao mua đều là cửa hàng và nhà xung quanh Đoạn trạch.
A Dao gật gật đầu, lại hỏi: "Người đâu?"
Người đó trả lời: "Đã sắp xếp hợp lý."
Nghe hai người nói chuyện, trong lòng Kiều Việt cũng mơ hồ đoán được gì đó nhưng chính chàng cũng cảm thấy vô lý. Chàng đột nhiên nghĩ lại những lời mà ban ngày A Dao nói, không thể tin được: "Công chúa… Người... chẳng lẽ thật sự muốn…"
A Dao không đợi chàng nói xong mà chỉ cười, trả lời: "Đốt đi."
"Người…"
Kiều Việt không thể nói hết câu, đặc biệt là khi đối diện với A Dao vô cùng dịu dàng, chàng càng nói không nên lời.
Nhưng A Dao biết chàng muốn nói gì, nàng nhìn chằm chằm vào tờ ngân phiếu, nhẹ giọng nói ra mấy chữ: "Ta không điên."
Nàng rất tỉnh táo khi làm việc này.
Sau khi hồi kinh, nàng vẫn luôn phái người đi điều tra Đoạn Vân Chu.
Dù hai người chưa thấy thấy rõ mặt nhau nhưng nàng vẫn biết rõ về hắn.
Biết hắn được phong là An Quốc Công, cũng biết chính Tần Hành là người hủy bỏ hôn ước của hắn và Mạnh Nguyệt Nhu.
Một người là hoàng thân quốc thích của hoàng thượng, là thiên tử trung thành của hoàng thượng, cũng là người thừa kế trẻ tuổi nhất Đại Lương.
Không có gia tộc nào trong kinh là không muốn bám vào Đoạn Vân Chu để leo lên.
Hắn đã có được thứ hắn muốn, cũng trả thù xong rồi.
Mọi chuyện đều thuận lời như vậy, có lẽ hắn không nhớ bản thân từng hứa sẽ tổ chức sinh thần mười bảy tuổi cho một thị thiếp nhỏ bé không biết tự lượng sức mình.
Hoa trong gương, trăng trong nước, công dã tràng, chỉ là nàng vẫn đợi một người không bao giờ muốn quay lại.
...
Đoạn trạch không quá lớn, cũng không quá nhỏ.
A Dao không muốn thiêu hủy toàn bộ Đoạn trạch, nhưng để đề phòng có chuyện bất trắc xảy ra, nàng vẫn sai người mua hết những khu vực xung quanh.
Tịnh Đường Hiên bây giờ đang vào mùa hoa nở, chỉ cần ném một ngọn đuốc là tất cả sẽ trở nên rực rỡ.
Cơ hồ ở trong nháy mắt, ngọn lửa nóng bừng như một hài tử bồng bột vùng lên, kết hợp với Ninh Uyển cùng Tiểu Hoa Thính ở bên cạnh tạo thành một biển lửa vô tận.
Từ xa hình như truyền đến tiếng thét chói tai và tiếng kinh hô, A Dao ôm cánh tay ngồi trong xe ngựa, nhắm mắt hỏi: "Thế nào?"
Thuộc hạ vào bẩm báo: "Theo lời điện hạ phân phó, toàn bộ Tịnh Đường Hiên đã đốt rụi."
A Dao trầm mặc trong chốc lát, mơ hồ có thể nhìn thấy hàng mi cong vút còn ướt nước mắt chớp nhẹ: "Cứ làm theo lời lần trước ta nói với ngươi."
"Rõ."
Thuộc hạ chắp tay hành lễ, sau đó nhảy xuống xe ngựa, trong nháy mắt biến mất ở một con ngõ nhỏ, hoàn toàn hòa vào đám đông trên phố.
...
Động tĩnh bên phía Đoạn trạch thật sự quá lớn, mặc dù chủ khu phố cách rất xa nhưng vẫn có thể nhìn thấy sương khói mờ ảo.
Họ đứng thành những tốp ba, năm người ghé vào nhau suy đoán và thảo luận. Bỗng nhiên nam nhân với diện mạo bình thường vội vã đi ra từ hướng đó. Nếu nhìn vào bộ xiêm y mà gã đang mặc, có lẽ là hạ nhân của Đoạn phủ.
Có người lập tức giữ gã lại, hỏi: "Làm sao vậy! Bên đó xảy ra chuyện gì vậy?"
Tên gia đinh vừa chạy trốn ra ngoài đã thở không ra hơi, vội vàng nói: "Nói, ta không rõ lắm… Hình như... là... nữ nhân trước kia của công tử chúng ta tới... tới đòi nợ…" ( truyện trên app T𝕪T )
Gã nói không rõ ràng. Người nọ còn muốn kéo gã lại hỏi cho rõ, nhưng gã đã xua tay chạy về phía huyện phủ.
Lúc này, càng ngày càng có nhiều người phát hiện ra Đoạn trạch bị phóng hỏa, có người vội vã đến xem náo nhiệt, có người nóng lòng chạy đi báo quan.
Cho dù là chính nhân quân tử hay giả nhân giả nghĩa, lúc này đều cắm đầu cắm cổ vào chạy.
Dân chúng vô cùng ồn ào, lộn xộn, không biết ai ở trong đám người hỏi một câu: "Rốt cuộc tại sao phải phóng hỏa?"
"Ta biết, ta biết, là Đoạn công tử, đúng, là Đoạn công tử bị kẻ thù hãm hại!"
"Rốt cuộc là ai hãm hại mà phải đốt nhà? Rõ ràng là đắc tội với tiểu thư nhà nào, bị nàng ta tới đòi nợ…"
"Không đúng, không đúng! Nghe nói là phản bội tiểu thư nào đó nên họ tự thiêu!"
"Ai ha ha! Quả nhiên là không thể trông mặt mà bắt hình dong mà. Nhìn bề ngoài thì lạnh lùng, hóa ra bên cạnh có nhiều nữ nhân như vậy…"
…
Cuối cùng thì không ai biết rõ nguyên do là gì nhưng nó giống như là quả cầu tuyết, càng lăn càng lớn, càng lan rộng thì càng xa rời sự thật.
Ngọn lửa thiêu hủy Đoạn phủ đã sớm tắt, nhưng không thể dập tắt ấn tượng trong lòng của mọi người về Đoạn Vân Chu.
Trên đường có rất nhiều người đang thao luận sôi nổi, có lẽ không bao lâu nữa, chuyện này sẽ truyền khắp Lăng Dương, truyền tới Giang Châu, Tân Châu và cả kinh thành.
Khóe môi A Dao cong lên, nàng cười thật vui vẻ, cuối cùng chậm rãi buông màn xe xuống.
Kiều Việt canh giữ ở ngoài xe, đúng lúc nhìn rõ nụ cười trên môi nàng. Sắc mặt của chàng rất phức tạp nói: "Điện hạ, người làm chuyện này quá rõ ràng."
A Dao cũng biết điều đó.
Suy cho cùng thì Đoạn Vân Chu chỉ phụ một nữ nhân là nàng, Tịnh Đường Hiên cũng chỉ có một nữ nhân là nàng.
Kiều Việt nói: "Hắn sẽ tra được công chúa rất nhanh, lúc đó cũng sẽ biết mọi chuyện."
A Dao lại nói: "Vốn dĩ ta cũng không định giấu hắn."
Chắc chắn với thân phận của bọn họ, việc tái ngộ chỉ là vấn đề sớm hay muộn.
Kiều Việt nghe được giọng điệu lãnh đạm của nàng, cứ nghĩ hôm nay nàng làm việc quá sức nên ngập ngừng nói: "Với thân phận bây giờ của công chúa thì rất xứng đôi với Đoạn công gia, công chúa có muốn gả cho Đoạn công gia?"
"Đương nhiên không phải." A Dao không chút do dự trả lời.
Đoạn Vân Chu là cánh tay phải đắc lực của Tần Hành, cho dù nàng muốn trả thù, cũng không thể quá cố chấp, dù sao hắn cũng là xương cánh tay của đất Đại Lương này.
Nhưng nàng vẫn không cam lòng!
Rõ ràng đây là hai người nhưng chỉ có nàng là người duy nhất phải chịu cảnh tuyệt vọng.
Nếu ngày đó nàng không vô tình gặp được Tần Hành, có lẽ bây giờ đã sớm biến thành một bộ xương khô.
Nàng không muốn gặp hắn, cũng không muốn thấy hắn sống tốt.
A Dao thừa nhận mọi việc hôm nay mà nàng làm đều do phần âm u nhất trong lòng nàng.
Thiêu hủy Tịnh Đường Hiên là muốn nói với chính mình, cũng là nói cho hắn, chuyện này sẽ kết thúc ở đây.
Hồi ức ấy sẽ tan thành mây khói.
Sở dĩ nàng để mọi người truyền những tin này cũng là vì, nàng không muốn nhìn thấy Đoạn Vân Chu thành thân trước nàng.
Nàng chỉ muốn mình sẽ đường hoàng đi đến trước mặt hắn, hỏi hắn có hối hận vì lúc trước vứt bỏ nàng hay không.
Lúc nghe được tin tức Đoạn Vân Chu đính hôn, trong lòng nàng trở nên trống rỗng, một mình nhớ lại những khoảng thời gian hai người bên nhau vô cùng tình cảm.
Nàng không muốn chịu đựng nỗi đau này một mình.
Nhưng nàng sẽ không nói những lời này với Kiều Việt mà chuyển đề tài, nói: "Lúc về thì chuẩn bị một chút, ngày kia chúng ta hồi kinh."
...
Bên ngoài truyền đến tiếng bước chân vội vã. Lúc Đoạn Vân Chu nhíu mày tỉnh lại thì đã qua chính ngọ.
Hắn rất ít khi ngủ đến giờ này, mấy ngày nay đầu hắn vẫn đau âm ỉ, ăn không ngon, ngủ không yên, vì thế dạ dày cũng đau. Đoạn Vân Chu cố gắng đè lại cái bụng đã đau quặn gọi: "Vào đi."
Cửa phòng rất nhanh bị người bên ngoài đẩy ra, Vũ Hồi tiến vào thấy sắc mặt của hắn không tốt thì vội vàng hỏi: "Chủ tử, ngài sao vậy?"
Đoạn Vân Chu lắc lắc đầu, yếu ớt nói: "Ta không sao, vừa rồi có chuyện gì mà gấp như vậy?"
Vũ Hồi biết không thể gạt được hắn, cũng không muốn giấu, vì vậy hắn lặng lẽ thở dài và nói: "Tịnh Đường Hiên bị thiêu rồi."
Đoạn Vân Chu vô cùng ngạc nhiên, còn có chút không phản ứng lại: "Cái gì?"
Vũ Hồi trả lời: "Tịnh Đường Hiên, A Dao cô nương sống ở Tịnh Đường Hiên, hôm qua bị đốt không còn gì cả. Khắp nơi đã truyền tin đồn, chuyện này có liên quan đến chủ tử, chúng thuộc hạ đã cho người gửi một phong thư bằng chim bồ câu tới…"
Nhưng Đoạn Vân Chu không muốn nghe câu tiếp theo của hắn, lập tức cắt lời, đi thẳng vào vấn đề: "Lập tức sai người phong tỏa Lăng Dương thành! Không cho phép bất kỳ kẻ nào rời đi!"