Sắc mặt Mạnh Nguyệt Nhu lập tức trở nên khó coi: "Hắn gọi ngươi là… Điện hạ?"
A Dao cười lạnh một tiếng, buông cằm nàng ta ra, ngồi xuống ghế mà quan viên thẩm án thường ngồi.
Trước kia, bọn họ đều cao cao tại thượng, bây giờ đến lượt nàng đứng trên cao quan sát bọn họ.
A Dao không để ý đến câu hỏi của nàng ta mà chỉ duỗi tay cởi khăn che mặt, lộ ra một bên khuôn mặt xinh đẹp.
Làn da trắng mịn đã hoàn toàn khôi phục nguyên dạng, nếu không nói thì chẳng ai biết nơi đó từng có một vết thương do chủy thủ tạo ra.
Mạnh Nguyệt Nhu để ý đến động tác của nàng, da mặt bỗng chốc căng thẳng. Vai của nàng ta run rẩy, không tự chủ được mà lùi về phía sau, mãi cho đến khi đụng phải Lang Âm.
A Dao không kiên nhẫn mà nhíu nhíu mày, Thủy Tiên vẫn luôn đứng sau nàng lập tức hiểu ý, tiến lên phía trước vài bước, túm cổ áo của Mạnh Nguyệt Nhu rồi kéo lại đây.
Xiềng xích cũng kéo lê trên mặt đất, phát ra thanh âm xoẹt xoẹt chói tai.
Thủy Tiên đúng là một tỳ nữ biết đọc tâm tư của chủ tử. Nàng thấy lông mày của A Dao thoáng giãn thì lực tay mạnh hơn vài phần, đẩy nàng ta về phía A Dao.
A Dao đưa tay lên, nửa thân trên của Mạnh Nguyệt Nhu bị buộc phải tiến về phía trước.
Nàng ta chẳng khác gì một món đồ tế phẩm.
A Dao gập chiếc quạt gấp trong tay rồi đập lên bả vai của Mạnh Nguyệt Nhu rồi lướt qua cổ, cằm, sườn mặt cùng khóe mắt.
Rõ ràng chỉ là một cây quạt bình thường nhưng lại khiến cả cơ thể Mạnh Nguyệt Nhu run rẩy, sắc mặt cũng trắng bệch.
Đáy mắt nàng ta hiện rõ hai chữ hoảng sợ, muốn thoát ra nhưng bị người khác gắt gao khống chế. A Dao tựa như nhìn thấy một món đồ thú vị, lướt chiếc quạt xếp ở trên mặt nàng ta từng chút một mà không có ý định dời đi.
Mạnh Nguyệt Nhu run rẩy nói: "Ngươi… Ngươi muốn… làm gì…"
Môi nàng ta run rẩy mãi không nói được một câu hoàn chỉnh.
A Dao ngây thơ vô tội hỏi lại: "Ta muốn làm gì? Ta chẳng muốn làm gì cả."
Nàng nhìn chằm chằm vào khuôn mặt xanh xao, hiện rõ đau khổ của Mạnh Nguyệt Nhu, cười nhạo một tiếng, lại hỏi: "Ngươi sẽ không cho rằng, ta muốn hủy hoại gương mặt của ngươi chứ? Hử?"
Âm cuối kết thúc rất nhẹ, nhưng ai cũng nghe được sự khinh bỉ trong đó.
Thực tế thì nàng đang muốn nói, gương mặt này của ngươi cũng không đáng để ta hủy.
Mạnh Nguyệt Nhu không biết là đang xấu hổ hay giận dữ mà khuôn mặt của nàng ta từ xanh chuyển sang trắng, nhìn rất là thú vị.
A Dao cố ý liếc mắt nhìn vế phía Lang Âm, thấy khuôn mặt tức giận mà không nói nên lời của ả thì trong lòng vô cùng vui vẻ.
Nhưng Hình Bộ cũng không phải là nơi mà nàng có thể ở lâu, A Dao đẩy Mạnh Nguyệt Nhu ra, nhàm chán kéo vạt áo của nàng ta.
"Ngay từ đầu ngươi đã nói, ngươi không muốn mạng của ta." A Dao nhếch môi, cố ý nói thật chậm.
Trong mắt Mạnh Nguyệt Nhu xoẹt qua một tia ngạc nhiên và vui mừng.
A Dao lấy ra từ trong tay áo một cái bình sứ nhẹ, ở lắc lắc trước mắt nàng ta, hung ác nói: "Ta sẽ lấy oán trả ơn, đưa các ngươi đi chết."
Sắc mặt Mạnh Nguyệt Nhu tái nhợt, Lang Âm cuối cùng cũng trải qua việc lớn trong đời, đắc ý nói: "Bổn cung họ Tần, cho dù có chết cũng phải chết đàng hoàng."
A Dao cảm thấy buồn cười: "Chỉ tiếc là, giây phút Hòa An đế nhìn thấy ta thì trong lòng lão, ngươi đã không còn là người Tần gia."
Lang Âm ngẩn ra, cuối cùng không nói nên lời.
A Dao cũng không để ý tới đầu ngón tay mình đã vô thức gõ vào bình sứ, phát ra những âm thanh thanh thúy.
Nhưng âm thanh đó lại trở nên u ám không thể lý giải khi ở nơi chật hẹp và tăm tối này.
Nàng giải thích: "Cái này được tìm thấy trong lúc điều tra phủ của trưởng công chúa. Ta cảm thấy rất quen mắt, suy nghĩ hồi lâu mới chợt nhớ ra, đây là thuốc mà lúc trước các người dùng trên người ta."
"Dù sao ta cũng không muốn bị bẩn tay, nên thuốc này ngươi dùng nốt đi."
Mạnh Nguyệt Nhu vẫn còn mơ hồ nhưng Lang Âm đã hiểu ý của nàng.
Lần trước, lúc A Dao ở trong phủ, mỗi khi nàng nhìn thấy gương mặt này đều nghĩ đến Hòa An đế.
Dù sao phụ nợ thì nữ nhi trả, ả ta đã trút hết hận thù của mình lên người A Dao.
Ả vô tình có được loại dược này. Chỉ cần một viên cũng khiến người đó toàn thân nóng bừng, suy nhược không ăn không ngủ được mà chỉ có thể trơ mắt tỉnh táo từ lúc trời tối đến khi hửng đông.
Ả mới cho A Dao dùng một lần, sau khi phát tác thì tinh thần bị ảnh hưởng trầm trọng. Mấy ngày liền A Dao không thể luyện nhảy nên đành phải từ bỏ.
Không ngờ hiện giờ lại được nàng tìm thấy.
Lang Âm nghĩ lại dáng vẻ trước kia của A Dao, đột nhiên cảm thấy sợ hãi, sắc mặt ả ta cũng trở nên vặn vẹo xấu xí.
A Dao nhìn hai mẫu tử bọn họ thì cười khinh thường nói: "Vào đi."
Bên ngoài lập tức có hai tên cai ngục đi vào, sau đó hành lễ với A Dao.
"Giữ chặt bọn họ." A Dao đưa bình sứ cho Thủy Tiên, lạnh lùng liếc bọn họ một cái rồi nói: "Cho các nàng nếm thử."
Thủy Tiên nhận mệnh. A Dao nhàn nhã nhìn bọn họ bị người ấn mạnh xuống đất, cằm bị bóp ra rồi đổ thuốc vào miệng. Bọn họ liều mạng giãy giụa nhưng đều là vô ích.
"Không ——"
"Ta không muốn uống ——"
"Không muốn ——"
Tiếng la hét nghẹn ngào của hai nữ nhân xen lẫn với tiếng va chạm của xích sắt tràn ngập khắp căn phòng u ám.
Ai đó giãy dụa kịch liệt khiến đầu va mạnh vào góc bàn rồi lõm một lỗ, máu tươi ào ạt chảy ra, hòa lẫn cùng bụi bặm ngưng tụ trên mặt đất.
Bẩn thỉu và đẫm máu.
Đây vốn là cảnh tượng vô cùng đáng sợ, nhưng trong mắt A Dao chỉ có sự vui vẻ.
Đây là những gì mà nàng phải trải qua trong quá khứ, bây giờ sẽ trả lại hết cho bọn chúng.
Hai người kia bị ép uống thuốc gấp hai lần bình thường, có lẽ bốn năm ngày nữa sẽ chết vì kiệt sức.
Sự đau khổ của bọn chúng bây giờ cũng đủ khiến nàng hài lòng.
A Dao không muốn nhìn nữa. Nàng ném quạt trong tay xuống đất rồi phất tay áo, xoay người rời đi.
Trưởng công chúa Lang Âm từng nắm trong tay rất nhiều quyền lực đã chết trong nhà lao như vậy, quận chúa Nhã Hiền cũng chết.
Tần Hành không niệm tình cũ. Sau khi bọn họ chết, y cũng không tổ chức tang lễ mà ngay lập tức phế bọn họ thành thường dân, sau đó bọc chiếu mang đi chôn cùng các phạm nhân bị tử hình khác.
...
"Ngươi nói cái gì?" Đoạn Vân Chu mặc một chiếc áo mỏng đang ngồi trên giường, lông mày hơi nhăn lại như đang cất giấu một thanh đoản kiếm sắc lẹm, nói: "Ngươi nói ai đã chết?"
Vũ Hồi không dám nói lại, hắn do dự mở miệng nhưng không nói ra được lời nào.
Đoạn Vân Chu lại nói: "Nói!"
Vũ Hồi lập tức quỳ xuống, lặp lại những gì mà mình vừa nói một lần nữa: "… Bây giờ thi thể của hai người đó đều không tìm thấy."
Đoạn Vân Chu nghe xong lời này thì tức giận đến mức bật cười. Hắn ho khan hai tiếng, lại quên mất mình đang cầm bát thuốc trong tay. Động tác hơi mạnh khiến thuốc trong bát lay động, nước thuốc đen xì rớt đầy trên mặt đất.
Vũ Hồi vội vàng đứng dậy đi thu dọn.
Hạ nhân nghe thấy động tĩnh thì vội vàng bưng một bát khác vào, Đoạn Vân Chu không cầm lấy. Sắc mặt hắn dù bình tĩnh nhưng không ai dám lên tiếng khuyên nhủ.
Sắc mặt Đoạn Vân Chu tái nhợt, hắn nhắm mắt lại rồi hỏi: "Là ai?"
Vũ Hồi trả lời: "Là… Là Trường Nhạc công chúa tân phong."
Đoạn Vân Chu bấm ngón tay: "Trường Nhạc?"
Không có lễ phong thánh, cũng không có cuộc diễu hành trên đường.
Hoàng Thượng bỗng nhiên nói y đã tìm được tỷ tỷ, Đoạn Vân Chu lại chưa từng nhìn thấy vị công chúa này.
Hắn cũng không quan tâm nên không nghĩ nhiều.
Nhưng hắn đột nhiên cảm thấy kỳ quái: "Vị công chúa này và hai người kia có thù oán sao?"
Vũ Hồi lắc đầu, trả lời: "Nghe nói là thay Hoàng Thượng làm, còn cụ thể thế nào thì thuộc hạ không tra được."
Nếu không tra được thì nhất định là do Hoàng Thượng nhúng tay vào.
Sắc mặt Đoạn Vân Chu đột nhiên rất khó coi nhưng không làm gì được nên đành yên lặng. Một lúc lâu sau hắn mới thốt ra hai chữ: "Được rồi."
Vũ Hồi đáp ‘rõ’, sau đó lặng lẽ liếc nhìn sắc mặt hắn, hơi do dự hỏi: "A Dao cô nương… có cần tìm nữa không?"
Những người ở lại Lăng Dương từng viết thư cho bọn họ nói là Mạnh Nguyệt Nhu đã giấu A Dao cô nương đi rồi.
Vì lý do này mà Đoạn Vân Chu mới giữ lại mẫu tử bọn họ đến ngày hôm nay. Nhưng hắn không ngờ, mình vừa bị bệnh mấy ngày đã có người giết hai người bọn họ.
Hắn không biết tìm ai để hỏi rõ ràng…
Đoạn Vân Chu day day vùng giữa lông mày, nói: "Phái người đi Lăng Dương, cả Tân Châu…
Giọng của hắn rất nhẹ nhưng vô cùng chân thật và đáng tin, hắn ra lệnh: "Tìm, cho dù ở đâu, nhất định phải tìm cho ra!"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT