Nhưng hắn vẫn chậm một bước.

Sau khi đến Lăng Dương, hắn chỉ thấy Tịch Đường Hiên là một đống đổ nát.

Đoạn Vân Châu nắm chặt tay rồi buông lỏng ra, hai tay để sau thắt lưng, trong lòng dâng lên một cảm giác vô lực.

Mọi thứ dường như đã vượt khỏi tầm kiểm soát của hắn.

Cảm giác này rất lạ.

Hắn luôn nghĩ mình đã nắm phần thắng trong tay, nhưng không ngờ lại bỏ lỡ một điều quan trọng nhất.

Hắn cho rằng A Dao là con chim tước trong lòng bàn tay, nhưng không ngờ nàng sẽ bay đi trong lúc hắn không chú ý.

Vũ Hồi quay đầu lại vẻ mặt âm trầm nhìn hắn không dám nói nhiều vung tay ra hiệu cho đám thuộc hạ lui ra ngoài, không ngờ Đoạn Vân Châu lại xoay người, đi đến xe ngựa.

Vũ Hồi vội vàng đi theo: "Chủ tử, chúng ta cứ thế mặc kệ sao?"

Đoạn Vân Chu cười lạnh, vén rèm chui vào trong xe ngựa hỏi: "Đều đã thành tro, giờ biết làm sao?"

Vũ Hồi nghẹn ngào: "Vậy thì … Cô nương phải làm sao."

Đoạn Vân Chu nhắm mắt lại, trong đôi mắt u ám kia đang cuộn cuộn sóng dữ. Hắn cười cười, bình tĩnh nói: "Ngươi không để ý sao, đám cháy Tịnh Đường Hiên lớn như vậy, ngươi không rõ đây là cố ý nhằm vào ta sao?!"

Vũ Hồi nghe những lời hắn nói, giống như đã nhìn thấy chân lý, cẩn thận nhìn xung quanh do dự nói: "Vậy…"

"Cũng không phải là vấn đề nghiêm trọng." Đoạn Vân Chu lạnh lùng nhếch khóe môi: "Cho người đi điều tra xem mấy tháng gần đây có ai mua cửa hàng hoặc nhà ở xung quanh Đoạn trạch hay không, ta rất muốn biết ai là người đã giúp nàng."

Trong giọng nói ẩn chứa nguy hiểm, Vũ Hồi thần sắc ngưng trọng, lập tức nhận lệnh rời đi.

"Đợi đã!" Đoạn Vân Chu đột nhiên nhớ tới một chuyện.

Vũ Hồi dừng lại.

Đoàn Vân Châu dùng ngón tay xoa xoa cằm, nhớ lại: "Ta nhớ A Dao có quan hệ rất tốt với một tỳ nữ. Nàng tên là…? Ngươi phái người tìm đi, ta muốn gặp nàng."

Vũ Hồi trả lời: "Vâng."

Đoàn Vân Chu ở Lăng Dương cũng không lâu, kinh thành còn có rất nhiều chuyện chờ hắn xử lý.

Quay đi quay lại mất rất nhiều thời gian, chưa kể có khả năng phong hàn sẽ lại tái phát.

Đoạn Vân Chu nhận lấy nước thuốc mà thuộc hạ đưa tới, mùi thuốc đắng làm hắn nhíu mày, uống hai ba ngụm cảm thấy cả cổ họng đều là vị đắng.

Hắn đặt bát xuống, tiếp tục phê công văn còn dang dở.

Để trở về Kinh Thành trong thời gian sớm nhất.

Thậm chí đã không nghỉ ngơi trong suốt mấy ngày liền.

Có đôi khi Đoạn Vân Chu không khỏi suy nghĩ lung tung, vì sao hắn lại đi Lăng Dương?

Rõ ràng có rất nhiều thuộc hạ và ám vệ, nhưng hắn lại tự mình đi xem tình hình.

Chỉ vì đó có thể là nàng?

Bất cứ khi nào hắn nghĩ về điều này, trong tiềm thức hắn sẽ phủ nhận nó.

Nhưng trên thực tế, trong lòng hắn vẫn luôn có một âm thanh, đúng vậy, là vì nàng.

Trước đây, hắn không nghĩ đến mình sẽ có một ngày lo lắng không yên vì nàng. Không phải hắn không yêu nàng, mà là trong tiềm thức, hắn luôn nghĩ rằng nàng sẽ luôn đợi hắn trong căn viện tứ giác đó.

Nhưng bây giờ, chẳng những không tìm thấy nàng, mà ngay nơi hắn từng ở cũng bị thiêu rụi.

A Dao, nàng đang cố gắng thu hút sự chú ý của ta theo cách này sao?

Hiệu suất làm việc của Vũ Hồi rất cao, trên đường hắn dẫn người đến Tân Châu, cuối cùng về kinh thành cùng lúc với Đoạn Vân Chu.

"Chủ tử, nàng tên Diệu Hàm."

Đó là một nữ nhân với vóc người gầy gò, quỳ trên mặt đất cuộn tròn thành một quả bóng, giống như một con chim cút mới sinh.

Đoạn Vân Chu nhìn nàng từ trên xuống dưới, ra lệnh: "Ngẩng đầu lên."

Diệu Hàm ngẩng mặt lên, nước da tái nhợt vô hồn, chiếc cằm nhòn nhọn, duy chỉ có một đôi mắt ngấn lệ là còn lưu lại một ít vẻ đẹp ngày xưa.

Đoạn Vân Chu không có ý tán thưởng, trực tiếp nói: "Nghe nói ngươi và A Dao quen biết từ rất sớm."

Diệu Hàm gật đầu và nói nhỏ: "Nô tỳ không có tin tức gì về gì về A Đao tỷ tỷ cả."

Đoạn Vân Chu nói: "Ta muốn biết tất cả quá khứ của nàng."

Diệu Hàm tựa hồ không hiểu, lộ vẻ mặt thất thần. Đoạn Vân Chu đổi câu hỏi: "Khi nàng ấy còn ở Tân Châu, Lang Âm đối xử với nàng ấy như thế nào?"

Khi nhắc đến Lang Âm, nàng có chút sợ hãi nhưng cũng biết không thể đắc tội với người trước mặt. Suy nghĩ một lát nàng nhẹ giọng thì thầm: "Kỳ thực… "

"Trưởng công chúa bình thường rất tốt bụng. Nô tỳ thích nhạc múa lụa trúc, vũ công ở phủ công chúa cơm ăn áo mặc đều không cần lo lắng, vẫn là… Rất tốt."

Đoạn Vân Chu không ngờ nàng sẽ nói như vậy: "Còn nàng ấy thì sao?"

Diệu Hàm nói tiếp: " Nô tỳ chỉ luôn nhìn thấy A Dao một mình."

"…Tại sao?" Đoạn Vân Chu hỏi.

Diệu Hàm: "Nô tỳ cũng không biết. Thực ra không ai biết vì cớ gì lại vậy. Lúc đầu chúng nô tỳ đều cho rằng A Dao vô tình làm chuyện gì đó đắc tội công chúa. Nhưng nàng ấy là người thông minh cẩn trọng như vậy, bất luận nàng làm thế nào công chúa vẫn luôn không hài lòng."

"Rồi sao?"

"Sau này A Dao tỷ tỷ cũng đã quen. Nàng ấy có những vết sẹo lâu năm và đầu gối luôn sưng tấy. Công chúa luôn trừng phạt nàng nhưng nàng không phàn nàn việc gì. Nàng ấy chỉ càng ngày càng luyện tập vũ đạo chăm chỉ hơn."

"Sau đó, nàng trở thành vũ nữ chính trong số chúng ta. Ngoại hình và dáng người của nàng là nổi bật nhất. Kể từ đó, nàng luôn thường phải nhảy múa trong các yến tiệc, công chúa cũng không trừng phạt nàng nhiều nữa…"

Đang nói chuyện, Diệu Hàm đột nhiên nghĩ tới cái gì, vội vàng bổ sung: "Nhưng sau đó, nô tỳ nghe được các tỷ tỷ khác nói điện hạ vốn là muốn đem A Dao tỷ tỷ cho Tiết Mậu nên đã sai nàng đi tiếp rượu…"

Diệu Hàm không nhớ rằng người này là một trong những khách mời trong bữa tiệc ngày hôm đó.

Đoạn Vân Chu vốn không có ý cắt ngang, mãi đến khi nghe nàng kể hết những gì mình biết, mới nhàn nhạt nói: "Đi xuống đi."

Diệu Hàm vội vàng cúi đầu cảm tạ, lúc sắp bị lui xuống Đoạn Vân Chu đột nhiên vươn tay, từ đĩa trái cây bên cạnh nhặt lên một quả cam còn nguyên quả ném qua.

Diệu Hàm cảnh giác.

Nàng nhặt nó lên cầm nó trong tay nhưng nàng không biết làm sao.

Đoạn Vân Chu thấy nàng cầm quả cam trong lòng bàn tay, trên mặt cũng không có lộ ra khác thường.

Hắn dừng một chút, nói: "Nếu cô nương là bằng hữu của A Dao, buổi trưa hãy ở lại dùng cơm, buổi chiều sẽ sai người đưa ngươi trở về."

Diệu Hàm mơ hồ cảm tạ, Đoàn Vân Chu lại nói tiếp: "Tuy nhiên Lăng Dương vào thời điểm này trong năm hẳn là đầy ắp hải sản , mong cô nương không chê."

Dù đã cố gắng hết sức để che đậy, nhưng Đoàn Vân Chu vẫn nhận thấy sắc mặt Diệu Hàm trở nên vặn vẹo khi nghe thấy hai chữ 'hải Sản'.

Quả nhiên nàng đã từ chối: "Nô tỳ không dám quấy rầy."

Đoàn Vân Chu không ép nữa.

Diệu Hàm vội vàng rời đi, trong phòng chỉ còn lại Đoạn Vân Chum

Sự thờ ơ trên khuôn mặt hắn không còn duy trì được nữa, chỉ còn lại một sự thương tiếc sâu sắc.

Hắn vốn tưởng rằng mình đã biết tất cả quá khứ của A Dao, nhưng hắn không ngờ rằng có rất nhiều điều hắn không biết trong quá khứ.

Sau khi theo hắn một năm, A Dao rất phụ thuộc vào hắn.

Nhưng…

Bí mật giữa Lang Âm và A Dao là gì?

Hắn đã sớm phát hiện ra Lang Âm đối xử với A Dao khác thường giống như ghen tị và ghét bỏ đến phát điên.

Nhưng theo những gì hắn biết, kẻ thù lớn nhất của Lang Âm là Hòa An Đế.

Nhưng lão đã chết rồi…

Đoạn Vân Chu đột nhiên mở mắt.

Hắn từ trên ghế ngồi dậy, vội vàng nói: "Mau! Lập tức sai người điều tra Trường Nhạc công chúa tân phong, tra xem nàng đến từ đâu!"

Vũ Hồi bị mệnh lệnh của chủ tử làm cho sửng sốt, nhưng Đoạn Vân Chu rất nhanh liền nhận ra sự kích động của mình, bình tĩnh lại chậm rãi nói: "Đi điều tra xem công chúa tân phong. Nàng tên gì, bao nhiêu tuổi, dung mạo như thế nào?"

"… Ta muốn biết mọi thứ về nàng."

Hắn không tin rằng thực sự có sự trùng hợp ngẫu nhiên nào trên thế gian này.

Tại sao Lang Âm lại luôn nhắm đến một vũ nữ vô danh?

Trừ phi, vũ nữ này có thù với ả ta, hoặc phụ mẫu của nàng có thù với Lang Âm.

Và tại sao hắn không thể tìm thấy bất kỳ dấu vết nào của A Dao sau khi nàng biến mất và lại có thể chạy trốn khỏi mí mắt hắn sau khi Tịch Đường Hiên bị thiêu rụi.

Nàng rõ ràng còn sống và có thể đang sống ở một nơi mà Đoạn Vân Chu không thể với tới.

"Không, không cần điều tra nữa." Đoạn Vân Chu híp mắt, thu sách trên bàn lại, hạ lệnh: "Theo ta tiến cung."

Khi Tần Hành nhận được tin tức Đoạn Vân Chu tiến cung, y đang chợp mắt trong phòng ngủ nhíu mày, kỳ quái hỏi: "Sao hắn lại tiến cung vào giờ này?"

Đoạn Vân Chu đương nhiên có lệnh bài ra vào cung, nhưng hắn không bao giờ sử dụng lệnh bài này.

Thiệu Khánh đến truyền tin cũng cảm thấy kỳ quái: "Nô tài cũng rất bối rối, nhưng thấy công gia rất vội vàng, hẳn là có việc gấp."

Tần Hành gật đầu, sai người mặc áo choàng cho y nói: "Kêu hắn tới thiên điện đợi trẫm."

Thiệu Khánh nghe lệnh, chốc lát liền mang Đoạn Vân Chu vào. Đoạn Vân Chu cúi đầu nhận tội trước: "Thần làm trễ nãi giấc ngủ hoàng thượng."

Tần Hành khoát tay áo, dịu dàng nói: "Biểu ca nói gì vậy? Trẫm vừa rồi nằm xuống chợp mắt một lát thôi, vậy biểu ca có việc gấp gì?"

Đoạn Vân Chu nói: "Thực ra cũng không phải chuyện gấp, chỉ là hôm nay lúc dâng hương cho mẫu thân, ta vô ý làm vỡ một đôi vòng ngọc. Đó là đồ của mẫu thân, ta cảm thấy bất hiếu, sợ xui xẻo. Ngẫm lại, muốn xin hoàng thượng một ân huệ."

Tần Hành nghi hoặc nói: "Là gì?"

Đoạn Vân Chu nói: "Đồ đạc của mẫu thân đều cất trong tẩm cung của Thái hậu năm xưa…"

Tần Hành hiểu rõ, vẫy vẫy hai cung nữ đứng ngoài: "Đi đến tẩm cung Thái hậu, lấy đồ cho biểu ca."

Đoàn Vân Chu vội ngăn cản, nói: "Bệ hạ, không phiền ngài bận tâm."

Tần Hành hỏi: "Vậy biểu ca muốn sao?"

Đoạn Vân Chu cung kính hành lễ, bình tĩnh nói: "Ta muốn tự mình tới hậu cung lấy."

Mặt trời đang dần xuống núi, một vòng hoàng hôn từ từ chìm xuống, hắt ra một mảnh hào quang vàng óng.

Các mái hiên của cung điện đắm mình trong ánh hoàng hôn khiến cung điện càng thêm tráng lệ.

A Dao mặc cung trang đi lên cầu thang, váy dài lướt qua thang dài không để lại dấu vết.

Thị vệ ở cổng cung kính hành lễ với A Dao, A Dao khẽ gật đầu bước vào Từ An cung nơi hoàng hậu nay là thái hậu hiện đang ở.

Tưởng hoàng hậu trước kia đã được phong làm Thái hậu, nàng đã ở trong An Từ cung này đã gần nửa tháng.

Nhưng đây là lần đầu tiên A Dao bước vào.

Nàng không muốn vướng vào thâm cung này.

Nhưng Tưởng hoàng hậu dường như rất mê muội điểm này, nàng rất mong có thể bù đắp cho nữ nhi đã mất tích bao năm qua, cũng hy vọng có thể gần gũi với nàng hơn.

Hạ lệnh kêu nàng tiến cung hết lần này đến lần khác, A Dao thật sự không thể từ chối.

Từ An điện hôm nay đông vui lạ thường.

Đi cùng còn có mấy phi tần, phía sau các phi tần.

Một phi tần mới mười tuổi.

Hoàng đế vừa băng hà, Tưởng thị hôm nay không trang điểm, mặc một bộ cung trang trắng đơn giản, mơ hồ có thể nhìn thấy phong thái của cô nương thời còn trẻ.

Nhưng dù sao bà cũng đã già, nhìn nữ nhi thanh tú xinh đẹp như hoa, Tưởng thị nắm tay nàng, bùi ngùi nói: "A Dao nhà chúng ta rất giống ta khi khi còn trẻ."

Các phi tần tự nhiên cười ha hả, tán dương thái hậu trường thọ ngàn năm, khen công chúa tài trí song toàn.

Tưởng thị rất vui khi được khen, trên môi bất giác nở nụ cười.

A Dao không quen, nàng cau mày cố gắng không rút tay ra, hỏi: "Thái hậu, hôm nay người muốn ta làm gì?"

Nàng chưa bao giờ gọi thái hậu là mẫu hậu.

Bình thường Tưởng thái hậu sẽ có chút không vui, nhưng hôm nay lại không nói gì. Bà cho người chuyển ghế để A Dao đến bên cạnh mình, sau đó chỉ vào những người bên dưới, lần lượt giới thiệu.

"Vị này là Đoan thái phi, còn đây là Ninh thái phi, nhị biểu tẩu, Kính Dương Hầu phu nhân…"

Dù sao cũng là trước mặt người ngoài, A Dao cũng không muốn cư xử quá thất lễ, đành phải để cho Tưởng hoàng hậu giới thiệu. Còn nàng chỉ cần gật đầu tỏ vẻ đã nhớ, gật xuống gật lẻn khiến cổ nàng hơi đau.

Nàng lờ mờ đoán được Tưởng thị gọi nàng đến đây là có ý gì, nhưng nàng vẫn giả vờ như không biết yên lặng ngồi ở bên cạnh uống trà, nghe bọn họ hàn huyên tâm sự không nói lời nào.

Tưởng nhị phu nhân Trịnh Ngọc, thân thích của Thái hậu, nói chuyện cũng thân thiết hơn nhiều, thấy A Dao không nhiều lời liền chủ động đưa trà trong tay nói: "Công chúa, có muốn nếm thử?"

A Dao xua tay, khách khí từ chối: "Ta không quen uống lắm."

Tưởng nhị phu nhân không cảm thấy xấu hổ, nàng ta rút tay lại và nói với Tưởng thị: "Cô mẫu, điện hạ quả thực sự là nữ nhi của người, không chỉ về ngoại hình, mà cả thói quen ăn uống."

Nàng xua tay, sai người đổi một chén trà cho A Dao, nói: "Công chúa đã không quen uống trà, nói vậy cũng không phẩm ra được trà này là loại trà gì, chi bằng đổi thành sữa bò. Tuy hơi ngọt, nhưng công chúa có thể nếm ngay ra được."

Vì thế, trà trong tay A Dao bị lấy đi, thay vào đó là một cốc sữa bò.

A Dao khẽ liếc nhìn Tưởng thị: "Đa tạ."

Như thể không hiểu nàng ta đang ám chỉ nàng không có kiến thức phẩm trà vậy.

Dù bầu không khí có chút lúng túng, nhưng Tưởng thị làm như không rõ còn tiếp tục nói: "Lúc trước Ngọc Nhi ở nhà, tính tình còn rất đanh đá. Hiện giờ xuất giá, trở nên ôn hòa dịu dàng không nói, đã thế tâm tư còn tinh tế hơn nhiều."

Trịnh Ngọc mỉm cười cảm tạ lời khen của Tưởng thị.

A Dao nhếch khóe môi, không nói gì.

Tưởng thị liếc thấy vẻ mặt của nàng, không phát hiện gì, tiếp tục nói: "Có thể thấy, nữ nhi được gả cho một phu quân tốt là quan trọng đến thế nào."

Những người xung quanh hùa theo: "Đúng đó."

Tưởng thị nắm tay A Dao: "Dù sao thì A Dao bây giờ. Nó mới mười bảy tuổi, đã đến lúc nói về hôn nhân đại sự cả đời rồi."

Cuối cùng cũng đến.

Ngay khi mới bước vào, nàng đã biết đã rõ mục đích của Tưởng thị.

Nàng liếc nhìn cốc sữa bên cạnh, lại nhìn khuôn mặt đỏ bừng của Tưởng nhị phu nhân nếu nàng đoán không lầm, Tưởng nhị phu nhân muốn gả nàng cho Tưởng gia.

Đúng như suy đoán, Tưởng nhị phu nhân ngay lập tức tiếp lời: "Nói về hôn sự, An Chính nhà chúng ta cũng đã mười tám."

"Đứa nhỏ An Chính kia vậy mà đã lớn như vậy?" Tưởng thị kinh ngạc kéo tay A Dao giới thiệu: "An Chính là tiểu nhi tử của nhị cữu cữu ngươi, cũng tức là biểu ca ngươi, dáng vẻ đoan chính… Trước kia đứa trẻ đó luôn che chở cho lục đệ của ngươi đấy…"

Những người bên cạnh cũng hùa theo.

A Dao bị sự ồn ào làm cho khó chịu, thình lình xen vào: "Đệ đệ?"

Tưởng thị sững sờ một lát, sau đó vui vẻ nói: "Đúng vậy, lục đệ của ngươi sắp về rồi, chủ là ngươi chưa từng gặp qua nhỉ."

Nghe lời này, A Dao nhanh chóng nhớ ra Tần Hành đã đề cập với nàng.

Hoàng đế và hoàng hậu mang thai đầu lòng là A Dao và Tần Hành.

Do là song sinh tử, Hoà An Đế không thường xuyên tới nữa, lão ở Đông cung hơn mười năm lại có thêm một đứa con, chính là lục hoàng tử —— Tần Ký.

Phu quân không thương, đại nhi tử trầm tính, đại nữ nhi không rõ tung tích, nên bà gần như dồn hết tình yêu lên Tần Ký. ( truyện đăng trên app TᎽT )

Tuy rằng năm nay nhóc mới mười một tuổi, nhưng vẫn là thương yêu như trân bảo.

Mấy tháng trước, ngũ hoàng tử nắm quyền trong triều, Tưởng thị sợ tiểu nhi tử chịu khổ nên vội vàng sai người thân tín gói ghém rất nhiều vàng bạc châu báu gửi về nhà mẹ đẻ.

Bây giờ sự hỗn loạn đã chấm dứt, đã đến lúc quay trở lại.

Khi Tưởng thị nghĩ đến đứa tiểu nhi tử của mình, khen Tưởng An Chính được một nửa đã quên mất, nói với cung nữ hầu hạ bằng vẻ mặt đau lòng: "Tần Ký thực sự đã chịu khổ rất nhiều bên ngoài rồi. Trở về, chúng ta cũng nên tổ chức một bữa tiệc xua đi tất cả vận rủi."

Chịu khổ?

A Dao nghĩ đến lại thấy nực cười, mang theo vàng bạc châu báu tới công phủ tị nạn đã là khổ ư?

Nàng lưu lạc bên ngoài mười bảy năm, cũng không thấy hỏi nàng một câu có khổ không?

Chỉ muốn gả nàng đi để củng cố thế lực nhà ngoại.

Tần Hành phải ở Lăng Dương ngủ đông cho đến khi ổn định triều cục, dốc hết tâm huyết mới lên được ngôi vị hoàng đế, cũng không thấy bà ta hỏi một câu có khổ hay không.

A Dao không có gì để nói, nhưng Tưởng thị đã vui vẻ nói tiếp: "Đúng lúc! A Dao vừa trở về vẫn chưa gặp được ai ở trong cung. Sao không làm yến hội, người một nhà quây quần bên nhau, rồi cùng làm quen."

Đương nhiên, những người xung quanh không dám nói không, đặc biệt là là Trịnh Ngọc hai ba câu đã dỗ cho Tưởng thị mừng đến nở hoa. A Dao cảm thấy không thể tiếp tục ở lại thêm nữa, nàng đứng dậy, lấy cớ là đau đầu rồi rời đi.

Ra Từ An điện.

Thủy Tiên thấy nàng sắc mặt không được tốt, thăm dò hỏi: "Điện hạ, hiện tại muốn trở về phủ công chúa sao?"

Sau khi A Dao đến Kinh Thành, nàng chỉ đến Thiên Lao và Lăng Dương một lần, còn lại đa số thời gian đều ngẩn ngơ ở trong phủ công chúa.

Thủy Tiên do dự một lát, vừa định khuyên nàng ra ngoài nhiều hơn thì nghe A Dao hỏi: "Lúc này, trong cung nơi nào ít người nhất?"

Thủy Tiên suy tư, nói: "Chắc là Duyên Khang cung."

"Vậy đi Duyên Khang cung."

Thủy Tiên gật đầu: "Đó là tẩm điện của thái hoàng thái hậu. Sau khi thái hoàng thái hậu đi về cõi tiên, toàn bộ cung điện đều bị phong tỏa, không ai được phép ở trong đó. Bởi vậy, bên đó ngoài trừ các cung nữ tới dọn dẹp hàng ngày ra thì rất ít có người qua lại."

"Vậy thì đến Duyên Khang cung một lát."

Duyên Khang cung nằm phía chính nam cung thành, được bao bọc bởi đình đài và hoa viên nhỏ, mơ hồ có thể thấy được sự phồn hoa trong quá khứ.

Chỉ là vì nó ở rất xa, còn phải đi một đoạn đường thật dài.

Xuyên qua con đường mòn chật hẹp yên tĩnh, bốn tiểu thái giám khiêng kiệu nhẹ nhàng bước đi. A Dao ngồi ở trên kiệu, rèm che màu xanh hoa sen bao quanh nàng, khiến nàng có cảm giác an toàn.

Thỉnh thoảng, một cơn gió chiều vi vu thổi qua, vén lên một góc rèm, có thể nhìn thấy bức tường cung điện đỏ thắm bên cạnh.

Lúc này, có tiếng bước chân truyền đến.

A Dao mới rời khỏi điện Từ An điện nửa canh giờ, cũng đã sắp đến giờ ăn tối, ai lại xuất hiện ở một nơi hẻo lánh như vậy vào lúc này?

Nàng hơi tò mò, đang muốn vén bức màn xanh lên để nhìn ra ngoài, lại nghe thấy tiếng hành lễ vấn an: "Tham kiến An Quốc công."

An Quốc công?

Phảng phất như có một cơn gió lạnh thấu tâm can vụt qua bên tai, tay đang định vén màn của A Dao lập tức dừng lại.

Ngay sau đó, một giọng nói vừa quen thuộc vừa xa lạ vang lên, hắn hỏi: "Không biết, người ngồi trên kiệu là vị quý nhân nào?"

Thanh âm của hắn từ trước đến nay đều rất trầm, bình thường nghe thì có phần âm trầm, hiện tại lại càng thêm dễ chịu.

A Dao cuộn ngón tay lại và không phát ra tiếng.

Thủy Tiên tiến lên vài bước quỳ gối hành lễ với hắn, sau đó nói: "Hồi An Quốc công, chủ tử ta là Trường Nhạc công chúa."

"Thì ra là công chúa điện hạ." Đoạn Vân Chu uyển chuyển lui về phía sau một bước: "Thần Đoạn Vân Chu, bái kiến công chúa điện hạ."

Không biết gió từ đâu thổi tới hướng hai người.

Trời đã sắp tối, cung nhân hai bên đều cầm trong tay đèn lồng.

Hàng chục ngọn nến lung linh gần như thắp sáng toàn bộ con đường, nhưng dù vậy vẫn không che lấp được Đoạn Vân Chu đang đứng ở giữa.

A Dao ngồi trên kiệu, cao hơn hắn nửa người.

Cách tấm màn xanh, A Dao đưa mắt dõi theo hình dáng mơ hồ của hắn.

Bọn họ đã nửa năm không gặp, nhưng kỳ lạ là A Dao dường như vẫn có thể tưởng tượng ra được bộ dạng hiện tạo của hắn.

Cao lớn, cứng cáp, trong mắt là nụ cười ấm áp, vừa quen thuộc lại vừa xa lạ.

A Dao không biết từ lúc nào đã cầm một cái tua rua trong tay, khi nàng buông ra, tua rua lăn xuống váy.

Nàng vô thức đưa tay ra để lấy lại, nhưng trượt tay.

Tua rua lăn xuống kiệu, dừng bên chân Đoạn Vân Chu.

Đoạn Vân Chu khom lưng nhặt, tiến lên hai bước: "Công chúa, của người."

A Dao rụt tay lại.

Cổ tay trắng nõn kia biến mất sau tấm màn xanh, Đoạn Vân Chu muốn tiến thêm một bước, lại bị Thủy Tiên cản lại.

A Dao chỉ nhàn nhạt nói: "Đa tạ, nhưng giờ ta không cần nữa."

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play