Chiếc kiệu dừng trước cửa Càn An điện.
Đây là tẩm cung của Hoàng đế, vốn dĩ nó phải hùng tráng, uy nghiêm, rực rỡ, nhưng có lẽ do chủ nhân của nơi này ốm phải nằm trên giường lâu mà A Dao cảm thấy toàn bộ đại điện đều chìm trong bầu không khí vô cùng nặng nề.
Thái giám và cung nữ hầu hạ trong điện đều nín thở, A Dao đi qua tấm màn che nặng nề, càng đi, nàng càng ngửi được mùi thuốc đắng nồng nặc.
A Dao không nhịn được nhíu mày, vô tình đưa tay lên che miệng.
Cung nữ bên cạnh thấy nàng đến thì giúp nàng vén rèm lên, chỗ sâu nhất trong tẩm điện là phòng ngủ của hoàng đế. Chiếc giường được chạm khắc hoa văn long phượng đẹp mắt.
Điều khiến nàng ngạc nhiên chính là Hoàng Thượng không ở một mình.
Một nữ nhân ăn mặc giản dị đang ngồi ở bên giường đút thuốc cho Hoàng thượng. Động tác của bà rất nhẹ nhàng, hai người nghe được âm thanh tiến vào thì ngạc nhiên, sau đó cùng quay đầu lại.
Sáu ánh mắt chạm nhau, căn phòng ngay lập tức trở nên yên tĩnh.
Chỉ trong một cái chớp mắt, A Dao nhanh chóng đánh giá bọn họ.
Hòa An đế đã gầy đến mức chỉ còn da bọc xương, trên mặt xuất hiện rất nhiều khe rãnh sâu, nhìn thế nào cũng không ra người này mới ngoài bốn mươi tuổi.
Còn người phụ nữ trang điểm rất dày nên không nhìn rõ diện mạo ban đầu, hơn nữa chiếc mũ đội đầu quá nặng và cầu kỳ khiến người này trông hơi buồn cười.
A Dao có một ý nghĩ, nhưng không chắc chắn lắm. Mãi đến khi người phụ nữ này ôm lấy nàng, vừa khóc vừa nói 'hài tử của ta', nàng mới dám tin, đây chính là Hoàng Hậu.
Cũng là mẫu thân của nàng.
Thảo nào mặc dù Đoạn Vân Chu và Nhung Gia Bình là hoàng thân quốc thích cũng không nhận ra thân phận của nàng.
Hóa ra Hoàng Hậu hiện giờ lại trở thành bộ dạng thế này.
Mùi phấn trang điểm trộn lẫn với mùi thuốc khiến mũi A Dao cay cay, nhưng nàng cố gắng không động đậy mà ngược lại còn duỗi tay ôm Hoàng Hậu.
Hành động nhỏ này dường như đã chọc tới của tim phổi Hoàng Hậu, bà vừa nắm tay A Dao, vừa lặng lẽ rơi lệ.
Mãi đến khi Hoàng Thượng cong người ho một tiếng, Hoàng Hậu mới phục hồi tinh thần, dẫn A Dao đến trước long sàng, vành mắt đỏ ửng nói: "Hoàng Thượng, ngài xem, nữ nhi của chúng ta… nữ nhi của chúng ta đã trở lại…"
Hòa An đế gầy đến mức da bọc xương nhưng vẫn cố gắng vẫy tay với A Dao, giọng khàn khàn nói: "Hảo hài tử, lại đây…"
Âm thanh giống như tiếng thở dài của gỗ mục, da đầu của A Dao có chút tê dại, trên mặt nàng không biểu lộ cảm xúc gì. Nàng rụt rè lên phía trước hai bước.
A Dao còn nghĩ lão muốn nói gì đó với mình nên nửa đứng nửa ngồi, ghé tai muốn nghe rõ một chút, không ngờ lại nghe được mấy câu rít ra từ kẽ răng.
"Quả nhiên, quả nhiên! Tần… Tần Tuyết Đình… dám gạt trẫm…"
A Dao ngạc nhiên, một lúc lâu sau mới phản ứng lại, Tần Tuyết Đình là tên của Lang Âm trưởng công chúa.
Tần Hành đã sắp xếp lai lịch của nàng từ trước nên Hòa An Đế bên này chắc chắn sẽ nghe được những lời này.
Nhưng trước kia Tần Hành từng nói, chính Lang âm công chúa chủ động lấy ra chiếc khuyên tai, bảo y đi tìm công chúa, thực tế là muốn dụ y rời khỏi kinh thành.
Lúc ấy Hòa An Đế đã tin, nên bây giờ rất tức giận.
Dù vậy, A Dao không ngờ được, một phụ thân khi đối mặt với nữ nhi mà mình xa cách mười bảy năm lại không hề cảm thấy áy náy hay hối hận, ngược lại chỉ muốn bảo vệ quyền lực của mình.
Hoàng Hậu nghe vậy cũng không dám lên, chỉ biết đứng một bên rơi lệ. Nhưng tay của bà luôn nắm tay của A Dao như sợ nàng sẽ chạy mất.
Trong lòng A Dao cảm thấy hai người này thật buồn cười, nhưng ngoài mặt nàng không nói lời nào.
Hòa An Đế tức giận một lúc mới phát hiện toàn bộ người trong điện đều nghe thấy lời lão nói. Lão yếu ớt nâng tay lên, cuối cùng nói: "Nếu đã quay về… đã quay về thì trẫm, trẫm sẽ sai người sắc phong cho ngươi…"
Đầu ngón tay của A Dao đột nhiên giật giật, nàng đã nghe được câu mà hôm nay muốn nghe nhất.
Nữ nhi của Hoàng Thượng nên được phong làm công chúa, nhưng người nào phong lại không giống nhau.
Thân phận của nàng đặc biệt, chỉ khi Hòa An Đế hạ chỉ phong nàng làm công chúa thì nàng mới có thể thật sự trở thành người được hoàng thất công nhận.
Chỉ cần để thiên hạ biết, Hòa An Đế thừa nhận nữ nhi đã thất lạc nhiều năm này thì địa vị của nàng sau này ở hoàng thất cũng không đến nỗi quá xấu hổ.
Đây chính là nguyên nhân quan trọng nhất khiến nàng đồng ý với Tần Hành.
Nghĩ kỹ lại thì có thể Tần Hành cũng hiểu rõ, vì vậy y cố ý chọn ngày mà Hòa An Đế khỏe mạnh, có tinh thần nhất để hai người họ gặp mặt.
Chỉ trong mấy ngày, tuyên cáo sắc phong đã được công bố với thiên hạ ——
Đã tìm lại được trưởng nữ mất tích, trẫm vô cùng nhẹ nhõm, vì vậy đặc cách phong nàng làm Trường Nhạc công chúa, ban cho nàng phủ công chúa, ngày hai mươi ba tháng tư sẽ tổ chức lễ sắc phong.
Chỉ tiếc là, Hòa An Đế đã không thể chờ đến ngày hai mươi ba tháng tư. Hoàng đế băng hà vào giữa tháng tư.
Thái tử Tần Hành mặc y phục trắng để tang bảy ngày. Ngày hai mốt tháng tư, y đăng cơ tại Trường An điện, đổi quốc hiệu thành Văn Khánh. Sau khi đăng cơ, việc đầu tiên y làm chính là ban thánh chỉ, phong hoàng tỷ trở thành Trường Nhạc trưởng công chúa, ban cho đất phong ở Vĩnh An.
Đám người Lang Âm và ngũ hoàng tử có liên quan đến cuộc nổi loạn trước đây đều bị tống vào thiên lao chờ ngày tái thẩm. ( truyện đăng trên app TᎽT )
***
Từ trước đến nay, nhà giam Hình Bộ là chỉ sử dụng để nhốt những người họ Tần phạm tội.
Lang Âm và Mạnh Nguyệt Nhu bị nhốt trong cùng một phòng giam. Người của Hình Bộ đều biết hai người họ đi đến bước ngày hôm nay thì đã không thể quay đầu. Vì vậy, việc đưa cơm, dọn dẹp chỉ làm qua loa lấy lệ.
Chỉ mấy ngày nữa, họ sẽ bị tra tấn đến không còn hình người.
Huống chi có người còn nhắn nhủ với bọn họ, không cần khách khí với hai mẫu tử này.
Vì vậy, lúc A Dao đột nhiên gặp lại hai người, nàng đã không thể nhận ra hai người trước mắt là ai.
Thời thế đã thay đổi.
A Dao chưa từng nghĩ sẽ có ngày mình sẽ ngồi trên cao, trong khi Lang Âm quỳ như chó nhà có tang.
Lang Âm cũng chưa từng nghĩ đến ngày này.
Khi ả và Mạnh Nguyệt Nhu bị xích tay, xích chân đưa ra khỏi phòng giam, ả còn nghĩ tên tiểu tử vô lương tâm Tần Hành kia đã phát hiện ả là cô cô của y. Nhưng điều ngạc nhiên là, người ngồi ở vị trí ấy lại là một nữ tử trẻ tuổi.
Người ấy mặc y phục đỏ tươi. Vì trước kia đều ở dưới nhà lao tối tăm, nguy hiểm nên ả cảm thấy màu này có phần yêu dị.
Mái tóc dài như mực được búi lên cao, trên búi tóc tinh xảo cài một đôi trâm nạm ngọc phượng hoàng, trên miệng mỗi phượng hoàng đều ngậm một viên minh châu, hai bên tai là toòng teng rực rỡ.
Da nàng trắng đến mức phát sáng, đặt dưới những viên minh châu thì càng thêm diễm lệ.
Nàng đeo khăn che mặt, chỉ để lộ vầng trán nhẵn nhụi và đôi mày lá liễu đa tình.
Vốn dĩ đôi mắt ấy rất kiều mị, lúc này bị đuôi mắt quét qua như bị hai thanh đại đao cắt ngang yết hầu, mang theo cảm giác khát máu.
Lang Âm đối diện với nàng thì trong nháy mắt đã ý thức được chuyện gì. Ả hơi mở miệng, nhưng chưa kịp nói đã thấy người trước mặt duỗi tay gỡ khăn che mặt xuống, lộ ra một gương mặt hoàn mỹ không tì vết.
Mạnh Nguyệt Nhu lập tức mở to hai mắt, lùi về sau như nhìn thấy quỷ. Nàng ta bị tên cai ngục xô mạnh, đầu gối đập xuống đất đã phát ra tiếng ầm nhỏ.
Không ai để ý nàng ta, trong khi tên cai ngục cung kính chắp tay với A Dao, cười nói: "Đã làm phiền điện hạ, mong điện hạ thứ tội."
A Dao sẽ không trách gã, chỉ nhàn nhạt phất tay phân phó nói: "Ngươi xuống trước đi."
Hai tên cai ngục nghe lệnh thì lui ra, Mạnh Nguyệt Nhu nghe bọn họ nói chuyện thì như bị sét đánh, ngồi ngây ngốc trên mặt đất.
Trong khi đó, Lang Âm lại rất bình tĩnh, ả ta nhìn chằm chằm khuôn mặt của A Dao, không hề che giấu sự chán ghét: "Quả nhiên bọn chúng đã tìm được ngươi."
Câu này chứng tỏ ả đã biết thân phận của A Dao từ lâu.
Tuy sớm đoán trước được nhưng khi A Dao nghe ả nói vậy vẫn không khỏi cảm thấy lạnh cả người.
Hóa ra lúc nàng sinh ra đã mang tội.
Nhưng chỉ trong chớp mắt ——
A Dao nhanh chóng khôi phục lại biểu cảm, ánh mắt lạnh nhạt. Một chiếc quạt xếp ở đâu xuất hiện, nàng cầm nó nâng cằm Mạnh Nguyệt Nhu đầy khiêu khích, học ngữ khí ngạo mạn trước đây của nàng ta: "Ta còn tưởng, quận chúa Nhã Hiền đều đã quên ta rồi chứ?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT