Chắc chắn Tần Hành có chuyện muốn nói với nàng. Hai người ngồi ở phòng riêng, A Dao yên lặng chờ y mở miệng.

Tần Hành vẫn gắp đồ ăn cho A Dao, sau đó mới buông đũa xuống, suy nghĩ nên mở lời thế nào.

Thấy y do dự rất lâu, A Dao cười nói: "Điện hạ có chuyện gì cứ nói thẳng."

Tuy quan hệ của hai người đã được xác định nhưng A Dao vẫn theo thói quen gọi y là điện hạ.

Tần Hành đã nhắc vài lần nhưng nàng không thay đổi nên cũng từ bỏ, bắt đầu nói chuyện nghiêm túc: "Ngày mai chúng ta có thể vào kinh, ta đã cho người sắp xếp trước, tỷ không cần lo lắng gì cả."

A Dao gật đầu, nói: "Điện hạ gọi ta tới chắc không chỉ vì việc này."

Nàng nhìn ngón trỏ trên bàn của Tần Hành: "Có chuyện gì liên quan đến ta sao?"

Nàng luôn luôn thông minh và nhạy cảm như vậy.

Tần Hành nghĩ lại nàng của trước đây thì càng không thể mở miệng được.

A Dao cũng đã nhìn ra manh mối, bình tĩnh nói: "Ai muốn gặp ta? Hoàng Hậu nương nương…… Hay là……"

Nàng cắn môi, ba chữ kia dừng lại trên đầu lưỡi nhưng cuối cùng cũng không nói ra.

Cũng may Tần Hành kịp thời ngắt lời nàng: "Không phải, là phụ hoàng của chúng ta."

Y nói âm cuối rất nhẹ, như thể sợ làm phiền cái gì đó.

Nhưng A Dao lại thản nhiên gật gật đầu: "Đúng là nên gặp."

Không chỉ bây giờ mà ngay cả trên đường đi, biểu hiện của A Dao đều quá mức bình tĩnh.

Tần Hành nhìn nàng, y cảm thấy như đang nhìn một con rối không có cảm xúc, ngoại trừ mỉm cười thì quá mức bình tĩnh và kiềm chế.

Bị thân sinh ruồng bỏ mười bảy năm, vốn là cành vàng lá ngọc nhưng trong mười mấy năm, nàng phải sống cuộc đời hèn mọn, khổ sở.

Bất cứ ai cũng sẽ oán giận nhưng A Dao thì vô cùng bình tĩnh, thậm chí việc lấy lại thân phận, nàng cũng không hề vui sướng hay kích động.

Tần Hành nhịn không được hỏi: "Tỷ, tỷ thật ra không muốn gặp hắn, phải không?"

Sắc mặt A Dao khẽ thay đổi, bất đắc dĩ nói: "Lựa chọn của ta quan trọng sao? Đó là Hoàng Thượng."

Nhưng Tần Hành lại nói: "Ta đã đồng ý với tỷ tỷ phải vinh hoa phú quý, nhưng ngay cả quyền lựa chọn cũng không có thì phú quý có tác dụng gì?"

"Hắn là Hoàng Thượng, nhưng thiên hạ đã nằm trong tay ta. Tỷ tỷ, nếu tỷ không muốn thì không cần đi."

A Dao nghe được lời này thì ngơ ngẩn.

Y là người trẻ tuổi sắp lên ngôi, A Dao nhìn y, cảm thấy bản thân bị nhiễm sự kiêu ngạo và tùy hứng này.

Nàng cong khóe môi, chân thành nói: "Nếu điện hạ có bản lĩnh như vậy, ta nên cảm tạ điện hạ trước."

Trong giọng nói còn phảng phất nụ cười, giọng điệu của nàng cũng gần gũi hơn một chút.

Tần Hành vừa định nói gì đó, lại nghe A Dao nói tiếp: "Nhưng không cần, ta cũng muốn gặp hắn một lần, xem hắn là người như thế nào."

Ta muốn biết phụ thân ta nhìn như thế nào, càng muốn biết ai đã gây ra nỗi đau khổ cả đời này.

Câu cuối cùng này, nàng không nói nhưng Tần Hành có lẽ cũng hiểu. Y im lặng không biết nên nói gì.

Nhưng trên thực tế, nàng cũng không thể trực tiếp tiến cung, dù sao hiện giờ trong cung vẫn chưa biết đã tìm được nàng. Hoàng Thượng thì còn đang nằm trên giường bệnh triền miên.

Tần Hành trực tiếp tiến cung phụ trách đại cục, vốn định dẫn A Dao đến Đông Cung nhưng sau khi nghĩ lại thì cảm thấy không ổn. Sau hai ngày suy nghĩ, cuối cùng y giao A Dao cho Kiều Việt.

Khi đó A Dao cũng mới biết, thân phận của Kiều Việt không chỉ là một hộ vệ thông thường.

Trên thực tế, chàng chính là Tứ công tử Minh Viễn hầu phủ, trước kia là bằng hữu của Thái Tử, bây giờ là thị vệ, quan cư tứ phẩm.

Gia gia của chàng còn là ngự y danh giá nhất trong triều, từng kéo tiên đế từ quỷ môn quan trở về, lập công lớn nên được phong làm Minh Viễn Hầu.

Đây cũng là lý do Tần Hành sắp xếp nàng sống ở đấy.

Mấy năm nay A Dao chịu không ít khổ cực, tuy vết thương trên mặt đã sớm khép lại nhưng vẫn để lại một vết sẹo cắt ngang sườn mặt, nhìn thế nào cũng thấy xấu xí.

Minh Viễn Hầu đã hơn sáu mươi tuổi nhưng không già chút nào, không chỉ lưng thẳng tắp mà râu còn không có, nhìn qua chỉ tưởng bốn, năm mươi tuổi.

Không chỉ cơ thể khỏe mạnh mà giọng nói của lão cũng rất dõng dạc.

Lúc lão bắt mạch cho A Dao thì không có người nhìn, nhưng khi lão kê cho nàng toa thuốc cuối cùng lại cố ý để đệ tử và tỳ nữ ở bên ngoài nghe thấy.

Trên tay A Dao đắp khăn nên không tiện cử động, nhưng nàng không nhịn được hỏi: "Kiều thái y, vết sẹo trên mặt ta có thể xóa bỏ hoàn toàn không?"

Minh Viễn Hầu vừa thu dọn hòm thuốc vừa nói: "Có thể."

Tuy chỉ là một câu ngắn gọn nhưng A Dao rất tin tưởng.

Nàng quý trọng diện mạo của mình. Hơn mười ngày nay ngày nào nàng cũng bôi thuốc, chỉ sợ sẽ để lại sẹo dù là nhỏ nhất ở trên mặt.

Minh Viễn Hầu cũng có thể hiểu được. Lão dùng vài nét bút đã viết ra một phương thuốc, trước khi đi còn cố ý dặn dò: "Trước khi tiểu thư khỏi hẳn thì không được đụng tới nấm và hải sản."

A Dao gật đầu, đồng ý.

Sau khi sống ở phủ Minh Viễn Hầu được khoảng 10 ngày, toàn bộ thế lực ở kinh thành gần như bị tiêu diệt. A Dao được người của Tần Hành truyền tin đến nói, ngày mai y sẽ cho người đón nàng vào cung.

Nàng cũng không nghĩ nhiều, tưởng y muốn lặng lẽ đưa nàng vào cung gặp Hoàng Thượng nhưng không ngờ ngày hôm sau, chính đại nội tổng quản Thiệu Khanh tự mình xuất cung đến đón nàng.

Nàng ngồi kiệu do tám người khiêng, họ đều mặc xiêm y sẫm màu, đứng ngay ngắn trên đường phố, sợ người ta không biết mình từ trong cung đi ra.

Khi A Dao vừa nhìn thấy Thiệu Khanh, nàng cũng đã hiểu ý của Tần Hành. Nàng được đỡ vào trong kiệu, trên đường đi nàng nghe được rất nhiều lời bàn tán của mọi người.

"Nghe gì chưa? Nghe nói đã tìm thấy Đại công chúa bị mất tích."

"Đại công chúa nào?"

"Nghe nói lúc đó bị người xấu tính kế…… Tóm lại, chuyện của hoàng tộc rất loạn, ta thấy công chúa này thật đáng thương, vốn là kim tôn ngọc quý nhưng đến bây giờ mới được tìm thấy."

"Chẳng lẽ là Minh Viễn Hầu tìm được?"

"Còn không phải sao? Nghe nói, lúc ra khỏi thành hái thuốc thì được cứu nên nhận nàng làm y nữ. Mười mấy năm qua cũng không biết thân phận. Đến năm nay là tới tuổi thành thân, nầu gia muốn nhận nàng làm tôn nữ. Ngày ấy, lúc ở bên ngoài hầu bệnh thì vô tình gặp Thái Tử điện hạ. Đúng là huyết mạch tương liên, chỉ liếc mắt đã nhận ra rồi……" ( truyện đăng trên app TᎽT )

Người này nói chuyện sinh động như thật, đến điểm quan trọng còn quơ chân múa tay khiến những người nghe bên cạnh đều bị ảnh hưởng bởi cảm xúc của hắn, liên tục cảm thán.

"Quả nhiên là công chúa điện hạ được trời phật phù hộ."

"Đúng vậy đúng vậy, Kiều lão gia là người thiện tâm, nếu không công chúa điện hạ một mình bên ngoài không biết sẽ sống như thế nào."

……

Tin đồn luôn là vậy, một truyền mười, mười truyền trăm, chỉ một lát mà chuyện này đã lan khắp kinh thành.

A Dao ngồi trong kiệu có màn che ngăn gió xuân lành lạnh, nhưng không thể ngăn được tiếng bàn tán của bá tánh.

Nhưng nàng biết, những lời này chỉ có thể do Tần Hành truyền ra.

Y muốn cho nàng một thân phận.

Một thân phận sạch sẽ từ đầu đến cuối.

A Dao không phải người không biết tốt xấu, nàng biết ai đối xử tốt với mình.

Rốt cuộc, trên đời này vốn không có thần phật nào cả.

Cho dù nàng mang huyết mạch của hoàng thất, cành vàng lá ngọc thì cũng phải dựa vào chính mình mới có thể tiến lên từng bước một.

Một khắc sau, cỗ kiệu được hạ xuống, Thiệu Khanh đích thân đi tới đỡ nàng.

A Dao theo bản năng sờ gương mặt của mình, tay còn lại đặt lên tay của Thiệu Khanh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play