Nàng nói trắng ra như vậy, Tần Hành lại hỏi: "Tỷ biết cô là ai, nhưng có biết bản thân là ai không?"
Tay gắp đồ ăn của A Dao hơi dừng lại, sau đó đổi hướng, gắp măng vào trong bát thái tử.
Nàng khẽ nói: "Nghe nói, kim thượng trước sau không có nữ nhi."
Lời này không đầu không đuôi, nhưng Tần Hành hiểu.
Y không khỏi hỏi: "Tỷ… vẫn luôn biết thân phận của mình?"
A Dao lại cười lắc đầu: "Xem ra thái tử diện hạ không phái người đi điều tra ta."
Tần Hành đúng là không phái người đi điều tra nàng. Một là sợ sau lưng nàng liên lụy đến quá nhiều người, hai là sợ động thái quá lớn bị Lang Âm biết.
A Dao nói tiếp: "Ngươi không ngại đi điều tra xem! Nếu ngươi có thể tiếp nhận một tỷ tỷ như ta, ta đương nhiên không có lý nào lại không muốn trở về."
Nỗi đau thương quá mức rõ ràng, Tần Hành liếc nhìn gò má bị thương của nàng, thấp giọng hỏi: "Tỷ sống không tốt, phải không?"
A Dao thu lại cảm xúc rất nhanh, cười nói: "Nữ nhi mồ côi lưu lạc, có thể sống đến bây giờ đã là mạng lớn."
Tần Hành mím môi, vươn đũa học nàng, gắp cho A Dao một mó. Y hình như có phần khổ sở nói: "Tỷ biết tại sao cô lại nhận ra tỷ không?"
"Không biết."
Tần Hành nhìn hàng mi cong thon dài và đôi mắt lá liễu quyến rũ của nàng, nói: "Tỷ và mẫu thân như là được đúc ra từ một khuôn. Từ lần đầu tiên gặp tỷ, cô đã xác định được tỷ là tỷ tỷ của ta."
A Dao sửng sốt, lại cảm thấy lỗ hổng trong lời nói quá mức rõ ràng.
Mẫu thân thái tử tất nhiên chính là đương kim hoàng hậu nương nương, người gặp qua bà đương nhiên sẽ không ít.
Nếu hai người thật sự giống nhau đến vậy, người khác sao có thể không phát hiện ra?
Chỉ nói riêng Đoạn Vân Chu và Nhung Gia Bình, hai người đó đều có quan hệ với hoàng thất, tất nhiên đã từng gặp qua hoàng hậu, vậy tại sao lại không nhìn ra nàng và hoàng hậu giống nhau chứ?
Trong lòng nàng có nghi hoặc, lại không nói ra.
Tần Hành nhìn nàng, nói tiếp: "Tỷ là người thân cận với cô nhất trên đời này. Hai chúng ta cùng chảy một dòng máu, một nửa là máu hoàng gia, một nửa là máu Tưởng gia."
"Ta vì tìm tỷ, mới lưu lại nơi này."
Khi nói ra những lời này, A Dao rõ ràng thấy hàng mi dài của y khẽ lay động, che đi đôi mắt hắc bạch phân minh*.
*Hắc bạch phân minh: Trắng đen rõ ràng
Vào thời khắc này, y không phải trữ quân cao cao tại thượng, mà chỉ là một hài tử quý trọng tình thân.
Trong lòng A Dao mềm nhũn, trên mặt lại không lộ ra gì, nàng lạnh nhạt nói: "Có lẽ ta sớm đã chết, có lẽ ta không phải tỷ tỷ ngươi."
Tần hành nói: "Cô chỉ có thể tận sức."
A Dao nhìn y không hiểu sao có chút đau lòng, lại vẫn dùng một giọng điệu rất nhẹ nhàng, nhẹ như bông: "Ta đương nhiên muốn cùng ngươi hồi kinh, sinh hoạt vinh hoa phú quý, ai lại không muốn?"
Tần Hành không hề giận, ngược lại còn cười: "Được, vậy cô liền cho tỷ tỷ vinh hoa phú quý một đời."
Có lời này, A Dao an tâm ở lại trong viện.
Nhưng thái tử hình như rất bận, đi sớm về khuya, thường thường đến tận đêm tối mịt vẫn còn phê chữa công văn ở thư phòng.
A Dao tuy rời xa tranh đấu triều đình, nhưng vẫn biết hiện giờ triều đình Đại Lương do ngũ hoàng tử nắm giữ.
Thái tử rời xa kinh thành, nói vậy tình cảnh cũng rất gian nan.
Nhưng mỗi ngày y vẫn luôn dành ra thời gian dùng bữa trưa với nàng, có khi A Dao cũng cảm thấy hoảng hốt vô cùng.
*Đọc đến đây mới thấy na9 tra thế nào. Thái tử người ta còn bận nhiều việc hơn vẫn dành ra thời gian với Dao tỷ được, mà na9… Haizz, dù gì khác nhau cũng chỉ có 1 chữ thương và không thương thôi.
Phảng phất như họ vốn chính là người nhà, luôn ở bên nhau.
Y không nhắc đến chính sự, lại không hề kiêng dè A Dao. Chỉ là một ngày có người kinh thành tới, y vậy mà phá lệ khuyên A Dao về phòng nghỉ ngơi. ( truyện đăng trên app TᎽT )
A Dao cảm thấy kỳ quái, không nói gì, chỉ là khi nhìn thấy người tới ở hành lang, bước chân khựng lại.
Nàng đã từng gặp qua người đó, không biết tên cụ thể, nhưng hắn là người Đoạn Vân Chu.
Tần Hành kêu nàng tránh đi, vậy là đã biết quá khứ của nàng.
A Dao xoay người nhìn thư phòng đóng chặt cửa, trong lòng không biết có cảm nhận thế nào.
Chuyện bay lên đầu cành biến thành phượng hoàng vậy mà rơi lên đầu nàng, cảm giác còn không chân thật hơn cả mộng ảo.
Nàng nhìn như thản nhiên tiếp nhận, thực tế đêm khuya vẫn luôn bừng tỉnh, vẫn luôn xem thử bản thân rốt cuộc có phải ở trong mộng hay không.
Từ một nhi nữ mồ côi nghèo hèn biến thành nữ nhi hoàng thượng.
Sao nàng lại không bàng hoàng chứ?
Tần Hành đối xử cẩn thận với nàng, sợ lòng nàng có oán có hận.
Nhưng y căn bản không biết, thân phận công chúa có nghĩa gì với nàng.
Đó là quyền lực, là địa vị, là an ổn phú quý suốt quãng đời còn lại.
Nghĩa là nàng sẽ không bao giờ phải xem sắc mặt kẻ khác, không còn là nô tỳ ti tiện.
Không cần bị kẻ khác ấn xuống đất vả miệng, mà vĩnh viễn ngồi trên địa vị cao thượng.
Ở trước mặt chỗ tốt lớn đến vậy, mặc dù phụ thân thân sinh thật sự nhẫn tâm vứt bỏ nàng thì thế nào?
Nàng không có cốt khí gì, chỉ là một tục nhân tham luyến quyền thế mà thôi.
A Dao tự mình quay về phòng, đêm đó Tần Hành không đến dùng bữa với nàng. Nàng có dự cảm, cuộc nội loạn này hơn nửa là đã có kết quả.
Quả nhiên, ba ngày sau, Tần Hành tới thông tri nàng thu thập hành lý, dẫn nàng hồi kinh.
-
Đã là cuối tháng ba, A Dao không có hành lý gì, chỉ có mấy bộ y phục mùa xuân Tần Hành đặt mua cho nàng.
Mấy ngày nay vẫn luôn có một tỳ nữ câm hầu hạ nàng. Vào đêm trước khi đi, tỳ nữ câm vào phòng thay nàng thu thập hành lý, A Dao ở bên cạnh thay áo ngủ, nhìn đống y phục bày chỉnh tề trên giường.
Nàng lại nhớ tới Đoạn Vân Chu.
Lúc ấy Đoạn Vân Chu đưa tới mấy cuộn vải, đều được nàng vui vẻ nhận lấy đi may xiêm y. Nhưng Đoạn Vân Chu mãi chưa trở về, nên nàng chưa từng mặc một lần.
Xuân qua xuân đến, nàng từ mười sáu tuổi chờ đến mười bảy tuổi.
Chờ đến hủy dung, hứa hẹn bị mất, nàng rốt cuộc không được gặp lại hắn.
Nàng được hắn mang đến Lăng Dương, khi ấy nàng chỉ là một vũ nữ chạy trốn khỏi phủ Lang Âm trưởng công chúa.
Mà hiện giờ nàng rời khỏi Lăng Dương, ngồi trên xe ngựa của thái tử diện hạ.
Ngũ hoàng tử và Lang Âm trưởng công chúa mưu đồ bí mật tạo phản, kinh thành đại loạn, thái tử bị đồn trọng thương hôn mê bất tỉnh lại tỉnh táo một cách thần kỳ. Mà An Bình hầu Đoạn Vân Chu thế nhưng phản chiến về phe thái tử, không chỉ bắt giữ Lang Âm, còn thay thái tử dọn sạch chướng ngại đăng cơ.
Thủ đoạn tàn nhẫn quả quyết, khiến người ta thán phục.
Mà những lão thần ngu muội trong kinh cuối cùng cũng hiểu ra, bọn họ đều bị thái tử và Đoạn Vân Chu liên thủ lừa gạt.
A Dao đương nhiên cũng nghe được tin đồn này. Nàng sớm đã nhận ra thái tử bất phàm, lại không ngờ y mưu tính sâu đến vậy.
-
Kinh thành cách Lăng Dương không quá xa, xe ngựa đi đi dừng dừng, mãi đến tháng 4 mới sắp vào kinh.
Lần này, nàng không còn một mình trên xe ngựa nữa. Tần Hành cố ý sắp xếp một tỳ nữ cho nàng, cơ linh hoạt bát, tên là Thủy Tiên.
Bọn họ đã gần đến kinh thành, khoảng đến hoàng hôn ngày mai là có thể vào các thành.
Thủy Tiên gõ vào vách xe, gọi A Dao xuống dùng bữa.
A Dao đi cả đường xóc nẩy, dù khỏe mạnh đến mấy cũng thấy hơi khó chịu. Nàng không đỡ tay Thủy Tiên mà muốn tự mình nhảy xuống, không ngờ hai chân mềm nhũn, suýt chút nữa ngã dập mặt.
May mà bên cạnh có một bàn tay kịp thời vươn tay đỡ A Dao.
Cánh tay thon dài hữu lực, A Dao nghiêng đầu đi nói lời cảm tạ, đối diện với một đôi mắt đen nhánh thuần tịnh.
Người này tên Kiều Việt, là hộ vệ bên cạnh Tần Hành, tuổi rất trẻ, võ công lại cao cường.
Tính tình chàng nội liễm hay thẹn thùng, thường ngày không hay nói chuyện. A Dao không rõ chàng ấy có biết thân phận của nàng không, hai người chưa từng bắt chuyện với nhau.
Nhưng Kiều Việt vẫn luôn săn sóc nàng. A Dao cong môi cười, gật đầu cảm tạ, ôn nhu nói: "Đa tạ Kiều hộ vệ."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT