Tay cầm đèn lồng khớp xương rõ ràng, người tới dừng lại rồi vẫn sau đó lại gần hơn.

Qua ánh sáng mỏng manh, A Dao mơ hồ có thể nhìn thấy một nam tử trẻ tuổi đứng cách đó không xa.

Y từ lúc đến chưa từng nói lời nào, A Dao cũng không biết là địch hay là bạn.

Chỉ có được một giọng nói trẻ tuổi: "Đỡ vị cô nương này dậy."

Có lẽ giọng y quá mức ôn nhu, A Dao thở phào trong lòng. Thân mình mềm mại lảo đảo, được người choàng cho áo choàng to lớn lại ấm áp.

Tần Hành nhìn cô nương choáng váng nằm trong lòng mình, cốt mi tinh xảo, đôi mắt lá liễu nhắm chặt, yếu ớt và ngoan ngoãn.

Y vô thức muốn xoa mái tóc dài rối tung của nàng, rồi ngay lúc chạm vào lại ý thức được không ổn, động tác khựng lại.

Tần Hành thở dài không tiếng động, ra hiệu cho thủ hạ dẫn đường, nhìn eo A Dao một lần cuối cùng, sau đó bế nàng lên, vững vàng che chở trong lòng.

Khi A Dao tỉnh lại, trời đã sáng. Nàng mệt mỏi thở phào một hơi, muốn duỗi tay xoa huyệt thái dương, nhưng vừa đưa lên liền cảm thấy lành lạnh, giống như được đắp thuốc trị thương.

Nàng nhất thời tỉnh táo lại, ngồi dậy xuống giường, gương đồng phản chiếu nửa bên mặt được đắp thuốc của nàng.

Vậy mà được cứu!

A Dao chỉ cảm thấy không chân thật.

Trong lòng nàng dâng lên một tia hy vọng, nhưng đến bây giờ còn chưa biết rốt cuộc là ai đã cứu nàng, trái tim trước sau vẫn luôn nhấc lên tận cổ họng.

Không biết người này sao lại cứu nàng, thậm chí không rõ người kia trông như thế nào.

Chẳng lẽ là bằng hữu của Đoạn Vân Chu, hoặc là thuộc hạ?

Đầu nàng rất loạn, mỏi mệt không đứng dậy nổi.

Tuy nhiên, điều duy nhất nàng biết chính là, mặc kệ người này vì cái gì cứu nàng, dù sao có kém cũng sẽ không kém hơn tình cảnh hiện tại.

Nàng rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ. Khi tỉnh lại, mơ hồ có thể nhìn thấy một nam tử ngồi thẳng lưng ngoài màn.

Hẳn là thiếu niên hôm qua, A Dao khẽ vén màn lên, đập vào mắt đầu tiên chính là đôi tay mảnh khảnh xinh đẹp của người đó.

Tiếp theo hướng lên trên là cánh tay, bờ vai thẳng tắp và gương mặt tinh xảo.

Y hẳn là mới mười sáu mười bảy, rất trẻ, mặt mày vẫn chưa nẩy nở hoàn toàn, hai bên má còn có cảm giác mũm mĩm, tăng thêm vài phần non nớt.

A Dao không biết tại sao thế nhưng cảm thấy thiếu niên này như đã từng quen biết,rõ ràng họ chưa từng gặp qua.

Tần Hành chú ý tới A Dao đang đánh giá y, thẳng lưng, ôn nhu cười với nàng: "Nàng tỉnh?"

Y tuy nhỏ tuổi, ngũ quan lại anh tuấn quý phái, không ngờ giọng nói dịu dàng và êm tai đến lạ, giống như noãn ngọc vừa được vớt lên từ suối nước nóng.

A Dao gật đầu, giọng nghẹn ngào: "Đa tạ công tử cứu ta."

Tần Hành buông đồ trong tay xuống, ngồi gần nàng hơn, hỏi: "Cô nương đã gặp phải chuyện gì khó xử sao? Nàng là người Lăng Dương? Có cần ta đi thông tri đến người nhà cô nương không?"

A Dao nhận ra y đang thử, trong lòng càng cảm thấy kỳ quái.

Nàng nghĩ nghĩ, quyết định trực tiếp mở lại: "Công tử, ta vẫn chưa biết ngươi tên họ là gì? Ân tình hôm nay, ta chắc chắn sẽ báo đáp."

Tần Hành không lập tức trả lời, do dự trong chốc lát, lấy ra một trang sức trong lòng, hỏi: "Cô nương có thấy quen không?"

A Dao nhận lấy khuyên tai hồng ngọc kia, cẩn thận quan sát, phát hiện lại chính là trang sức nàng đã đánh mất ở phủ công chúa.

Vẻ mặt khẽ động, nàng nhạy bén nhận ra thiếu niên nín thở như đang chờ mong điều gì, liền nói: "Ta đúng là có một món y đúc, nhưng năm mười bốn tuổi đã mất, không biết có phải của ta không?"

Khi nàng nói ra những lời này, nàng vẫn luôn quan sát sắc mặt của thiếu niên.

Cho dù trang sức này có bị ai đó nhặt đi cũng không thể nào lạc ra tận ngoài phủ công chúa được. Thiếu niên trước mặt có thể cầm được thứ này, còn biết từng là đồ của nàng, nhất định không phải người thường.

Quả nhiên, thiếu niên kia nói: "Ta họ Tần."

Tần là quốc họ Đại Lương.

A Dao giật mình. Không biết vì sao, nàng nhớ lại khi còn nhỏ, trong lúc vô tình nghe lén được đối thoại của Lang Âm, đương kim hoàng thượng hiện giờ không có một nữ nhi, chính là vì năm đó tổn hại đến đức hạnh, từng tự tay vứt bỏ đại nữ nhi của mình ra khỏi hoàng cung.

Rồi nhớ đến thái tử điện hạ bị ám sát ở Lăng Dương, nhưng vẫn luôn dưỡng thương tại đây.

Y là thái tử, vậy món trang sức này…

Trang sức này từ khi nàng sinh ra vẫn luôn đi theo bên cạnh nàng. Lúc trước nàng còn tưởng đây là phụ mẫu cầu phúc cho nàng, sau này mới biết đó chỉ là dưỡng phụ mẫu thôi.

Mà khuyên tai này là con đường duy nhất có liên quan tới thân thế của nàng.

Sắc mặt nàng trầm xuống, im lặng một lúc lâu, bỗng nhiên đứng lên vén áo thi lễ với y: "Tham kiến thái tử điện hạ."

Tần Hành duỗi tay đỡ nàng, nhìn chằm chằm khuôn mặt nàng: "Cô nương không cần đa lễ."

Y đã thừa nhận thân phận của nàng, cũng cam chịu để A Dao thăm dò.

Nói xong, y rời đi, chỉ để lại một mình A Dao trong phòng.

A Dao rất loạn, ngồi trước bàn thất thần trong chốc lát, duỗi tay lấy ấm trà tự rót cho mình một chén nước. Hoa văn trên ấm nhìn rất quen, A Dao đột nhiên đứng lên, đi đến đẩy cửa sổ ra. ( truyện đăng trên app TᎽT )

Một bụi hải đường dựa vào tường viện, bên cạnh còn có bàn đu dây.

Là tiểu viện nàng ở mấy tháng trước.

Đây là chỗ ở của Nhung Gia Bình, từ sau lần ấy nàng chưa từng đặt chân lên lần nào nữa.

Thải tử không chỉ không bị thương, còn dẫn nàng tới sân Nhung Gia Bình, đây chẳng phải chứng minh Nhung Gia Bình là người của thái tử?

Như vậy… Đoạn Vân Chu cũng là người của thái tử.

Chỉ là…

Mặc dù nàng cách phân tranh quyền lực ở kinh thành rất xa, cũng rõ ràng thái tử là phía đối lập với Lang Âm.

Đoạn Vân Chu đính hôn với phủ công chúa, rồi lại có liên hệ không rõ ràng với thái tử.

Hắn đang lợi dụng thái tử, hay lợi dụng Lang Âm?

A Dao đột nhiên nhớ tới ngày đó Đoạn Vân Chu nói với nàng ——

"Ta sẽ không cưới Mạnh Nguyệt Nhu."

Có lẽ, Lang Âm và Mạnh Nguyệt Nhu vẫn luôn là quân cờ trong lòng bàn tay hắn, mà lập trường của hắn luôn ở phe thái tử.

Bàn đu dây bị gió thôi đung đưa. Vào thời khắc đó, nàng bỗng nhiên cảm thấy, có lẽ mình chưa từng tiến vào thế giới của Đoạn Vân Chu, trước nay chưa từng hiểu hắn được một lần.

Hải đường nghênh gió phất qua, có vài cánh hoa cuốn theo hương thơm rơi xuống vai nàng.

Có người gõ cửa bên ngoài, A Dao ngẩng đầu nhìn hắn. Da mặt trắng nõn, giọng nói âm nhu, hình như là thái giám.

Thái tử vậy mà không che giấu thân phận với nàng, y yên tâm về nàng vậy sao?

A Dao không rõ, y xác nhận thân phận của nàng thế nào, chẳng lẽ chỉ bằng một chiếc khuyên tai đã mất nhiều năm?

A Dao mở cửa, thái giám kia tới đưa đồ ăn, hai tỳ nữ cử chỉ quy củ bưng khay tiến vào, không lâu sau một bàn liền chất đầy thức ăn.

Đó rõ ràng đều là những món bồi bổ cơ thể, sắc mặt A Dao khẽ động, nói: "Ta muốn gặp chủ tử các ngươi."

Hạ nhân đều rất có quy củ, lập tức đồng ý đi gọi người.

Một lát sau, y đã đến, như là chờ ở ngoài cửa một lát, bị gió phất vào, sắc mặt có phần tái nhợt.

A Dao yên lặng bê một chén canh cho y, thấy mặt mũi y hồng hào hơn chút mới nói thẳng: "Ngươi tin tưởng ta như vậy?"

Không sợ ta là gian tế kẻ khác phải tới? Không sợ ta là bẫy rập?

Y cười một cái, hai má có má lúm đồng tiền: "Nếu cần phải phòng bị một cô nương tay không tấc sắt, vậy chẳng phải cô quá vô năng."

A Dao trầm mặc, hai người xem như là đã hết lời.

Nàng nói: "Ngươi tới giết ta, hay là cứu ta?"

Tần Hành không rõ tại sao nàng lại hỏi như vậy: "Tỷ vốn chính là người hoàng thất, đương nhiên là dẫn tỷ quay về."

A Dao hỏi lại: "Nếu ngươi nhận sai người thì làm sao bây giờ?"

Tần Hành cười nói: "Cô sẽ không sai."

Y dùng giọng điệu đùa giỡn, cuối cùng lại bổ sung thêm: "Tỷ theo cô trở về là biết, sao cô có thể khẳng định như vậy."

Như là đang thử, lại có phần cẩn thận. A Dao cảm thấy buồn cười. Nàng nâng mi, thong thả ung dung gắp cho mình một miếng măng.

"Được, khi nào chúng ta trở về?"

Nàng đồng ý sảng khoái, Tần Hành lại sửng sốt: "Cô cho rằng tỷ…"

"Cho rằng ta không muốn?" A Dao cười liếc y một cái, sau đó nói với vẻ đương nhiên: "Ngươi suy nghĩ nhiều, bay lên cành cao biến phượng hoàng, không có người nào lại cự tuyệt cả."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play