Không có nữ nhân nào không yêu quý dung mạo.

Càng đừng nói đến một nữ nhân tuyệt sắc.

A Dao từ nhỏ đã là tiểu mỹ nhân. Khi còn nhỏ bởi vì đáng yêu, không ít hàng xóm láng giềng đều nhét kẹo và bánh ngọt cho nàng.

Sau này lớn lên, nàng lại bởi vì dung mạo tuyệt sắc mới được chọn vào Vũ Nhạc Phường, rồi được chọn vào phủ công chúa.

Dù có đôi khi, bản thân nàng cũng không phân rõ, rốt cuộc có được bộ túi da tốt như này là tốt hay xấu.

Nhưng dùng tâm mà nói, nàng thích cũng rất đắc ý vì bộ da này.

Nhưng hết thảy, ở trước tính mạng đều không đáng là gì.

Hàng mi dài run run, A Dao thầm nhủ với bản thân: Giữ được rừng xanh sợ gì không có củi đố. A Dao, ít nhất ngươi còn sống.

Nhưng da thịt trên mặt chung quy vẫn là quá non mịn, từng giọt máu chảy xuống làm áo ngủ nàng ướt nhẹp. Tầm mắt A Dao biến thành màu đen, ngã xuống như một đống bùn lầy.

Mạnh Nguyệt Nhu xem gương mặt đã hoàn toàn thay đổi này của nàng, trong lòng rốt cuộc coi như thoải mái hơn.

Ái tình nam nữ bắt đầu từ dung mạo. Hiện giờ gương mặt này đã bị hủy, cho dù Đoạn Vân Chu thật sự trở về, cũng nhất định sẽ không thích hồ ly tinh chỉ biết a dua này.

Trong phòng tĩnh lặng, dường như tất cả mọi người đều bị lây nhiễm loại cảm xúc này, không ai dám nói chuyện.

Nhưng vào lúc này, trong viện đột nhiên vang lên tiếng bước chân vội vã.

Một tỳ nữ lạ mặt chạy nhanh như một cơn gió vào, thở hồng hộc bẩm báo: "Quận chúa, hồi quận chúa, không tốt! Người của hầu gia về rồi!"

Mạnh Nguyệt Nhu sửng sốt, vội hỏi: "Sao lại thế này!"

Không phải đã đi một nửa rồi sao, sao lại trở về?

Tỳ nữ kia hiển nhiên không biết tình huống cụ thể, ậm ừ hai câu, rồi ngó nhìn A Dao bên cạnh, không ngờ lại nhìn thấy nửa khuôn mặt toàn là máu cả nàng, bị hù đến nhảy dựng.

Mạnh Nguyệt Nhu phiền lòng mắng một câu: "Hoảng cái gì! Còn không phải cho người đi cản lại, không được cho ai vào trong!"

Tỳ nữ bị dọa giật mình, đồng ý liền chạy ra ngoài, vừa vặn nghênh diện với người từ ngoài vào.

Lúc này, người tới là tỳ nữ Thanh Tuệ bên người Mạnh Nguyệt Nhu. Nàng nhanh chân xông tới, bất chấp có người bên cạnh, thì thầm một hồi với Mạnh Nguyệt Nhu.

Đơn giản là có liên quan tới Đoạn Vân Chu.

Nghĩ đến cái tên này, con ngươi tĩnh mịch của A Dao hiện lên tia sáng mỏng manh, rồi lại mai một dần.

Cho dù hắn thật sự đã trở lại thì thế nào?

Mặt nàng đã bị hủy, đã không còn quay về lại được nữa rồi.

Đôi mắt Mạnh Nguyệt Nhu bỗng chốc mở lớn. Nàng ta liếc nhìn A Dao quỳ gối bên chân mình, cắn chặt răng, nói: "Cho người tới đây ném con ả này ra khỏi phủ, tuyệt đối không thể để Vân Chu biết việc này là ta làm!"

-

Khi A Dao tỉnh lại, sắc trời đã âm u.

Nàng bị Mạnh Nguyệt Nhu ném ra đây, trước đó bởi vì đau đớnnên đã ngất xỉu.

Ý thức rời rạc, mơ hồ nghe được một ít âm thanh, nhưng không rõ ràng.

Nhưng nàng có thể xác định, Đoạn Vân Chu không có trở về.

Giọng nói của hắn đã khắc sâu vào trong trái tim, lan ra tất cả các mạch đập, lúc nào cũng có thể khiến trái tim nàng đập bùm bùm.

Nhưng hắn không về…

Mặc dù đến lúc này, nàng vẫn muốn gặp hắn.

Ngươi thật là không có tiền đồ mà.

A Dao co rúm ở góc tường, nhẹ giọng nói với bản thân.

Một bên mặt đau đến chết lặng, gió đêm rét lạnh ập tới, khắp người nàng đau đớn, bả vai co rụt lại, giống như muốn khảm vào trong tường.

Nàng gần như theo bản năng sờ lên mặt mình, mà ngay lúc sắp chạm tới lại khững lại.

Không có gương, cũng không biết gương mặt hiện tại như thế nào, nhưng tóm lại là rất đáng sợ là được.

A Dao rũ mắt, xé một tấm vải sạch sẽ ở váy bao lấy gương mặt, sống lưng đè lên mặt tường thô ráp, bắt đầu đánh giá hoàn cảnh xung quanh.

Có thể nghe được tiếng bước chân, cũng có thể nhìn thấy pháo hoa, hẳn là vẫn ở trong Lăng Dương thành.

A Dao nheo mắt, dựa vào ánh trăng mờ ảo nhìn thấy vài bóng đen. Vẻ mặt nàng nghiêm lại, lặng lẽ rụt về sau, từng chút một lùi lại vào trong góc.

Mấy người kia bước đi vội vàng, các hắc y che mặt, chỉ để lộ ra một đôi mắt..

Bọn họ nhìn qua võ nghệ không tầm thường, lại không nhìn thấy A Dao ở trong góc.

Vài người kia như là đi dạo một vòng rồi quay về, suy sụp dừng chân lại, chỉ nghe thấy người đi tuốt đằng trước hỏi: "Đông thành đã tìm chưa?"

Tiếng thở dài hết đợt này đến đợt khác, một người nói: "Không tìm được."

"Người chúng ta đã tản ra khắp nơi rồi, hiện giờ chỉ còn lại một mình Nhã Hiền quận chúa ở trong phủ."

"May mà chủ tử đã nói không trở lại…"

Chỉ bằng mấy câu, A Dao đã biết thân phận bọn họ.

Hẳn là những người mà Đoạn Vân Chu để lại cho nàng lúc trước, hiện giờ đang tìm tám phần là nàng.

A Dao nghĩ đến đây, bình tĩnh ôm chặt lấy bản thân.

Đoạn Vân Chu thật sự đã nói sẽ không trở về.

Mạnh Nguyệt Nhu không lừa nàng, hoặc là nói, nàng ta đến đến đây cũng là vì biết điều đó.

Nàng ta thật sự không dám lấy mạng nàng là sợ sau này Đoạn Vân Chu nhớ lại sẽ sinh hiềm khích với nàng ta.

Nhưng lại không cam lòng, hủy hoại dung mạo nàng còn chưa đủ, còn ném nàng ra khỏi Đoạn phủ tự sinh tự diệt.

Như vậy, dù sau này có nhắc tới cũng có thể đẩy tất cả lên đầu nàng.

Mạnh Nguyệt Nhu tính toán thật rõ ràng. Phá hủy nàng, sau đó làm một đôi thần tiên quyến lữ với Đoạn Vân Chu, phú quý cả đời?

Con ngươi A Dao giật giật, phảng phất có một thứ cảm xúc mênh mông gì đó rồi dung hòa vào trong bóng đêm.

Năm nay mùa xuân tới muộn hơn mọi, gió đêm vẫn mang theo sự rét căm của mùa đông, y phục mỏng manh, A Dao cảm thấy vết thương trên mặt đau thấu tâm can.

Bên kia, mấy hộ vệ từ ngõ nhỏ lại vòng về, dừng cách nàng không xa.

A Dao mơ hồ có thể nghe thấy một câu: "Dù sau đó cũng là nữ nhân của chủ tử! Đêm nay không ai được phép quay về, nếu không tìm thấy liền viết thư thỉnh tội đi!"

"Vậy quận chúa thì… Chỉ để lại nàng ta một mình trong phủ, có thể…"

"Đừng để ý tới, chúng ta chỉ việc tìm A Dao cô nương là được!"

……

Mấy người kia nhỏ giọng thương nghị vài câu, bước chân xa dần, cuối cùng chỉ còn lại ngõ nhỏ trống vắng.

A Dao nín thở đợi một lát, không còn chút tiếng động nào mới thở phào một hơi.

Nghe ý của bọn họ, chẳng phải là chỉ có một mình Mạnh Nguyệt Nhu ở trong phủ?

Cũng còn có người hầu hạ, nhưng bất luận thế nào, nghe giọng điệu thì hộ vệ trong tay nàng ta hẳn là đã bị những người này chế trụ.

Từ trước đến nay nàng là người có thù tất báo, không có đạo lý hủy mặt của nàng, để nàng chờ đến tuyệt vọng lại có thể an ổn cả đời.

Nhưng không phải hiện tại.

A Dao để tay lên mặt phải, không dám đụng vào. Vòng tay ngọc bích trên cổ tay quơ quơ, không biết đụng vào đâu mà phát ra tiếng vang thanh thúy.

Tiếng vang này cực kỳ rõ ràng trong ngõ nhỏ tĩnh lặng, tiếng tim đập A Dao gần như ngừng lại trong chớp mắt.

Cùng lúc đó, nàng bỗng nhiên nghe thấy cách đó không xa truyền đến hai tiếng bước chân cực nhẹ.

Chẳng lẽ là người Đoạn Vân Chu biết nàng ở đây, cho nên đi mà quay lại?

Động tác đứng dậy của A Dao cứng đờ, cho dù là ai nàng cũng không thể ở lại đây thêm.

May mà nàng tuy không có bản lĩnh gì, nhưng kinh nghiệm chạy trốn lại rất phong phú.

Nàng bất chấp tầm mắt tối đen, sờ tường đứng lên, lại không biết vướng vào cái gì ngã xuống.

Nàng chỉ mặc áo ngủ mỏng manh đã bị người ném ra đầu đường, lúc này tay chân đã sớm bị đông lạnh đến không còn tri giác. Lần ngã này rốt cuộc không dậy nổi nữa, bên eo không biết đụng vào thứ gì, tiếng vải dệt bị xé rách vang lên rõ ràng.

Một mảng da lớn trần trụi ra bên ngoài.

A Dao không khỏi kêu nhỏ một tiếng, âm thanh còn nhỏ hơn cả gió thế nhưng đã truyền tới người kia.

Nàng muốn rời đi trước khi có người phát hiện ra nàng, nhưng vẫn không dùng được một chút sức lực nào. Miệng vết thương trên mặt bị nứt ra, tấm vải trắng thấm ra ít máu.

Một ánh nến lúc này yên lặng đến gần.

Phản ứng đầu tiên của A Dao chính là nghiêng người đi che mặt lại, mà quên mất đoạn eo nhỏ của mình đã lộ ra ngoài.

Da thịt trắng nõn như tuyết, nổi bật một nốt ruồi son đỏ thắm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play