A Dao đang ngủ, trong lúc mê mang dường như nghe thấy có động tĩnh bên ngoài.

Gió xuân se lạnh thổi cánh cửa sổ phát ra tiếng động ù ù, A Dao bịt tai lại vì tiếng ồn. Nàng trở mình, phát hiện thì ra bên ngoài đã sáng rồi.

Từ khi vào xuân tới nay, Lăng Dương thành trước sau vẫn luôn tràn ngập một bầu không khí quỷ dị.

A Dao cảm thấy không đúng, nghĩ đến thế cục kinh thành trước mắt, có lẽ là bởi vì thái tử hiện giờ vẫn còn ở Lăng Dương.

Nàng cứ luôn cảm thấy nơi này không an toàn.

May mà Đoạn Vân Chu có để lại người cho nàng, A Dao cũng không quá lo lắng.

Sáng sớm trời còn hơi lạnh, nàng đưa tay ra trùm chăn lên bả vai, cao giọng gọi tỳ nữ tiến vào.

Hiện giờ là Ngọc Xuân hầu hạ nàng, nhưng nàng gọi liên tục mấy tiếng vẫn không thấy Ngọc Xuân đáp lại.

A Dao nhíu mày, trong lòng lập tức dâng lên một dự cảm không lành.

Cả viện đều bao trùm trong sự im lặng lạ thường, A Dao quấn chăn xuống giường, không đi tất, xỏ chân vào giày rồi đi ra cửa.

Sắc trời đã sáng trưng, trong viện không có người.

A Dao thử đẩy cửa ra, nhưng vừa duỗi tay thì cửa phòng đã bị đẩy từ ngoài vào. A Dao căn bản chưa thấy rõ người tới là ai đã bị một kẻ cưỡng ép đè xuống đất, trung y thuần trắng mỏng manh, trong lúc giãy dụa bị kéo thành một mớ hỗn độn, làn da ở phần eo lập tức trần trụi ra bên ngoài.

Cửa phòng mở lớn, gió lạnh ùa vào, A Dao bị đè xuống mặt đất lạnh lẽo.

Nàng gian nan ngẩng đầu lên, muốn xem thử kẻ tới là ai, liền nghe thấy tiếng ghế dựa kéo lên trên đứa, một làn váy xinh đẹp xuất hiện trong tầm mắt.

A Dao nghiêm mặt, lập tức nhận ra người tới là ai.

Nàng khẳng định: "Mạnh Nguyệt Nhu."

Mạnh Nguyệt Nhu không hề ngoài ý muốn khi nàng có thể đoán được mình, nhích lại gần, ra hiệu cho thủ hạ kéo A Dao lại gần.

A Dao cứ dán vào mặt đất lạnh lẽo bị xách đi như rác rưởi, tất cả tôn nghiêm của nàng đều bị người đạp xuống lòng bàn chân. Cho dù thẳng lưng, cũng vẫn giống như cúi thấp cầu xin thương xót.

Mạnh Nguyệt Nhu tựa lưng vào ghế, còn ngạo mạn hơn lần gặp mặt trước.

Nàng ta nâng chung trà lên nhấp mấy ngụm, ưu nhã đưa cho tỳ nữ hầu hạ bên cạnh, rồi nhìn A Dao từ trên cao, không nói gì đã quăng cho A Dao một cái tát.

Khuôn mặt trắng nõn của A Dao sưng đỏ lên.

Một cái tát nữa lại đến, làm rách cả khóe môi A Dao.

Mạnh Nguyệt Nhu nhìn nàng chằm chằm, như là đã nhìn đủ dáng vẻ chật vật này của nàng ta rồi mới từ từ nói: "Biết bổn quận chúa tới vì cái gì không?"

Ngoại trừ vì Đoạn Vân Chu còn có thể là vì ai, A Dao mím môi không trả lời.

Mạnh Nguyệt Nhu không trông chờ vào nàng có thể nói ra cái gì, cong ngón tay đưa lên môi cười, rồi nâng chân lên, dùng mũi chân nâng cằm A Dao.

Giày trân châu trơn bóng sạch đẹp, chung quy vẫn là bị dẫm dưới chân.

Hiện giờ thời tiết giá rét, đường cái lầy lội bụi bặm, đế giày nàng ta không thể tránh khỏi việc bị dơ bẩn. A Dao cảm thấy nàng còn có ngửi được mùi tanh của bùn, nàng tuy ti tiện lại chưa từng bị nhục nhã như vậy.

Nhìn vẻ mặt buồn nôn của nàng, Mạnh Nguyệt Nhu thong thả ung dung cười một tiếng: "Ngại bẩn? Bổn quận chúa lại cảm thấy ngươi còn không sạch sẽ bằng đế giày ta đâu."

Mũi chân nàng ta di chuyển xuống, từ sườn mặt dẫm lên vai A Dao, đạp mạnh một cái: "Khi bò lên giường nam nhân sao không cảm thấy dơ bẩn? Cái thứ bỉ ổi, bò giường hầu gia, thật sự cho rằng bản thân có thể bay lên cành cao biến phượng hoàng sao?"

A Dao đau không dậy nổi, đám người bên cạnh thờ ơ nhìn nàng, có người thậm chí còn mang theo vẻ vui sướng khi người gặp họa.

A Dao nhắm mắt, nỗ lực làm ra vẻ thuận theo, cắn răng bật ra mấy chữ: "A Dao không dám."

Từ trên đến nay nàng đều rất thức thời.

Trước kia, khi ở phủ Lang Âm công chúa, mặc dù Lang Âm không thích nàng, đến mức cả phủ đều biết, nhưng nàng vẫn luôn ngoan ngoãn, thuận theo, mặc người ta đánh mắng.

Vũ nữ đối nàng vừa hâm mộ vừa ghen ghét, có khi còn liên hợp lại xa lánh nàng. Dù vậy, nàng vẫn luôn làm bộ như không biết gì, vẫn ở chung như thường với những người khác.

Nàng dường như luôn là vậy. Rõ ràng có thể dựa vào dung mạo ưu việt khác biệt để leo lên, nàng lại luôn chọn con đường khó đi và an ổn nhất.

Chính vì vậy, trước nay không ít người đều nói A Dao là người tính tình tốt.

Mạnh Nguyệt Nhu cũng cho rằng như thế.

Chính vì biết, mới càng thêm bất mãn.

Nhìn như rầu rĩ không có tâm tư gì, sau lưng lại quỷ kế đa đoan.

Mạnh Nguyệt Nhu nhìn dáng vẻ chật vật hiện giờ của nàng, rốt cuộc thấy thoải mái hơn, mũi chân không thèm để ý chọc chọc, nói: "Không dám là tốt nhất. Phải biết rằng, mặc dù ngươi leo lên được Vân Chu, bổn quận chúa muốn giết chết ngươi vẫn sẽ đơn giản như dẫm chết một con kiến vậy."

Nàng ta nói thật, A Dao biết rất rõ.

Nhưng cũng vì vậy, nàng mới có một loại cảm giác bất an chưa từng có.

Từ nhỏ nàng chỉ muốn sống, tất cả mong muốn trong đời chỉ là an an ổn ổn suốt quãng đời còn lại.

Nhưng đến hôm nay, vẫn chưa thể như ý nguyện.

Nàng không hiểu. Đối với loại thân phận như Mạnh Nguyệt Nhu và Đoạn Vân Chu, nàng rõ ràng chỉ là một thứ đồ chơi không chút liên quan nào.

Nhưng tại sao, bọn họ luôn không muốn bỏ qua cho một vũ nữ ti tiện như nàng?

A Dao nghĩ trong lòng, trên mặt lại không hiện ra, mãi đến khi bị người đạp xuống dưới chân, nàng vẫn không để lộ ra chút cảm xúc chân thật nào.

Mạnh Nguyệt Nhu liếc nhìn vẻ mặt của nàng, cho rằng nàng còn si tâm vọng tưởng Đoạn Vân Chu tới cứu mình, liền nói: "Cho rằng Vân Chu sẽ đến cứu ngươi? Tháng tư chúng ta sẽ đính hôn! Ngươi cho rằng hắn sẽ vì ngươi mà đắc tội ta, đắc tội với phủ công chúa sao?"

Khi nói những lời này, nàng ta dùng một loại giọng điệu rất ưu việt.

A Dao thật sự sửng sốt.

Tháng tư……

Đính hôn?

Nhưng mà không phải Đoạn Vân Chu nói là sẽ không cưới Mạnh Nguyệt Nhu sao?

Không phải nói sinh thần nàng, hắn sẽ trở về sao?

A Dao chỉ cảm thấy trái tim như xoắn lại, từng luồng gió lạnh ùa vào vẫn không giá rét bằng trái tim nàng.

Mạnh Nguyệt Nhu rất vừa lòng nhìn vẻ mặt này của nàng, cười nhạo nói: "Hôm nay ta tới, chính là thay phu quân tương lai xử lý thứ phiền toái như ngươi. Rốt cuộc, một thiếp thất không được sủng ái, thật sự không cần hắn phải hao phí tâm lực."

A Dao đột nhiên nhớ lại mấy ngày gần đầy trong phủ vẫn luôn hơi loạn.

Ban đầu nàng còn tưởng rằng Lăng Dương thành xảy ra đại sự gì, lại không ngờ rằng người trong viện đã không còn tận tâm như lúc đầu nữa.

Còn có, Mạnh Nguyệt Nhu vào bằng cách nào?

Không phải Đoạn Vân Chu nói sẽ bảo vệ, làm nàng chờ hắn sao?

Đông qua xuân đến, nàng chờ từ 16 tuổi đến 17 tuổi.

Thì ra là, nàng vẫn luôn đợi một người sẽ không trở về.

Mạnh Nguyệt Nhu cười lạnh. Nàng ta hất cằm, lập tức có người bắt A Dao đến, vai lưng bị bóp chặt, không thể động đậy.

Mạnh Nguyệt Nhu duỗi tay sờ mặt nàng, đầu ngón tay lạnh lẽo từ thái dương đi xuống, lướt qua gò má non nớt và cánh môi đầy đặn của nàng, cuối cùng dừng ở cần cổ mảnh khảnh của A Dao.

Cả người A Dao đều căng thẳng vô cùng, Mạnh Nguyệt Nhu lướt qua một chỗ nào, nàng đều không tự chủ được mà run lên.

"Gương mặt này của ngươi…" Mạnh Nguyệt Nhu nâng cằm A Dao lên vuốt ve, đột nhiên sắc mặt thay đổi, nghiến răng nghiến lợi nói: "Thật đúng là phiền mà!"

Nói rồi, nàng ta không biết lấy đâu ra một thanh chủy thủ sắc bén, lưỡi dao cuốn gió lạnh để lên mặt A Dao, A Dao lại cảm thấy có một cảm giác quả nhiên là như thế.

Mạnh Nguyệt Nhu lại cho rằng nàng bị dọa đến choáng váng, cười lạnh, nói: "Yên tâm, không để ngươi chết."

Chỉ là hủy gương mặt của ngươi thôi.

A Dao đau đớn, mày nhíu chặt lại. Từ khoảnh khắc đầu tiên khi vừa giãy dụa, nàng đã bị người ấn mạnh xuống dưới đất, đôi tay bị vặn ra sau lưng. Nàng tuyệt vọng nhắm mắt lại, đôi môi tái nhợt run rẩy.

Làn da non nớt bị mũi dao quẹt nhẹ một cái liền chảy ra máu, Mạnh Nguyệt Nhu tàn độc rạch một đường!

Máu tươi trượt xuống theo sườn má, rơi vào cổ áo, uốn lượn một đường tạo ra dấu vết đỏ nhạt.

Má phải A Dao lập tức xuất hiện một vết thương dài ba tấc*.

*1 tấc = 10 cm

Mồ hôi lạnh làm tóc mai trên trán ướt nhẹp, máu loãng làm mơ hồ nửa khuôn mặt, giống như một tấm mặt lạ được đúc từ máu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play