Chỉ có bốn tháng mà thôi.

Đông đi xuân tới, hoa lê lại nở, đảo mắt liền đến đầu tháng ba.

Không có Đoạn Vân Chu bên cạnh, thời gian hình như trôi qua nhanh hơn rất nhiều.

Vào năm cũ, Vũ Hồi từng trở về một chuyến, A Dao còn tưởng rằng Đoạn Vân Chu đã trở về.

Lại không ngờ, Vũ Hồi về chỉ để mang Trạm Vân cùng đi.

Người quen thuộc bên cạnh đều đã đi hết rồi, A Dao nhìn đám tỳ nữ xa lạ ở Tịnh Đường Hiên, chờ đợi mùa xuân tới.

May mà Đoạn Vân Chu không phải không có chút lương tâm nào, đêm giao thừa đã phái người tới tặng một bộ trang sức thanh ngọc, cộng thêm mười mấy nguyên liệu để làm y phục mùa xuân.

Vào xuân, A Dao gọi người tới làm đồ mới từ những nguyên liệu hắn cho nàng. Nhưng sau khi làm xong, nàng lại chưa từng mặc một lần, tất cả đều cất ở trong ngăn tủ.

Hôm nay đã là mùng sáu.

Chỉ còn lại không đến mười ngày, A Dao chưa từng chờ đợi ngày sinh thần đến như năm nay.

Bởi vì, mười sáu tháng ba không phải ngày mà nàng sinh ra, đó chỉ là ngày mà dưỡng phụ nhặt được nàng.

Tuổi nhỏ, không biết thân thế của mình, nàng cho rằng phụ mẫu và ca ca chính là người đối tốt với nàng nhất thiên hạ.

Cho rằng sinh thần mỗi năm một lần của nàng chính là ngày vui vẻ nhất trong năm.

Mãi đến năm chín tuổi, nàng nghe lén phụ mẫu nói chuyện, mới biết được rằng nàng chỉ là do bọn họ nhặt về.

Mà lúc ấy trong nhà đang khó khăn, ca ca bị kẻ ác trói đi, cha mẹ muốn dùng nàng đổi lấy mạng nhi tử thân sinh của mình.

Vì thế, ngày hôm sau, nàng không đợi được bát mì trường thọ nóng hổi trong sinh thần, mà thay vào đó là một chén thuốc vẩn đục.

Tuy rằng khi đó nàng còn nhỏ, nhưng không ngốc. Nàng lặng lẽ đổ bát thuốc đi rồi giả vờ ngủ, sau đó thừa dịp phụ mẫu ngủ say, liều mạng chạy trốn khỏi đó.

Từ sau ngày đó, sinh thần nàng giống như một trò đùa.

Rốt cuộc, nàng không còn sinh thần nữa.

Mà hiện giờ, sau chín năm, nàng thế nhưng sẽ chờ một người trong tim tại tháng ba xuân này.

-

Bảy tháng ba, kinh thành.

Thái tử bệnh lâu, hoàng thượng bệnh tình nguy kịch, trong triều đều nói tám phần là hoàng thượng sẽ truyền ngôi cho Ngũ hoàng tử.

Nhưng phe thái tử sao có thể để yên như vậy?

Hiện giờ kinh thành đại loạn, Lang Âm trưởng công chúa vì ổn định triều cục, cố ý điều An Bình Hầu tới bảo vệ kinh thành.

Cùng lúc đó, tin tức đính hôn giữa An Bình Hầu và Nhã Hiền quận chúa vào mùng ba tháng tư cũng đã truyền khắp kinh thành.

Buổi tối, Đoạn Vân Chu mới ra khỏi phủ Lang Âm công chúa ở kinh thành liền đi vào thư phòng.

Hiện tại, ai ai cũng đều coi hắn như là cô gia phủ trưởng công chúa, hắn đương nhiên phải gần gũi hơn với phủ công chúa. Rốt cuộc, bọn họ tuy biết Lang Âm có cấu kết với Tuệ quý phi, lại không tìm được chứng cứ.

Từ khi Đoạn Vân Chu giao một nửa binh quyền cho ả, ả hình như cũng đã coi Đoạn Vân Chu như người một nhà.

Đoạn Vân Chu ngồi ở thư phòng gần hai canh giờ, một tay để lên bụng, một tay đặt lên bàn viết gì đó.

Thái tử và Nhung Gia Bình đều không ở kinh thành. Cục diện hỗn loạn như vậy giờ chỉ có mình hắn gánh, đồng thời lại phải ứng phó với Lang Âm khôn khéo.

Hắn thật sự cảm thấy mệt mỏi, cơm trưa cũng không có thời gian ăn.

Thấy sắp qua giờ Tuất, Vũ Hồi lo lắng thân thể hắn, to gan gõ cửa: "Chủ tử."

Đoạn Vân Chu nghe thấy giọng hắn: "Vào đi."

Vũ Hồi bê một chén cháo bí đỏ và một đĩa rau đi vào: "Chủ tử, ngài bị bệnh bao tử nghiêm trọng lâu ngày, ít nhiều cũng nên ăn một ít để lót dạ."

Đoạn Vân Chu không ngẩng đầu lên, chỉ nói: "Đặt xuống đi."

Vũ Hồi đặt khay xuống, lại vẫn đứng ở bàn. Đoạn Vân Chu ngẩng đầu lên, nghi hoặc nói: "Còn đứng đó làm cái gì?"

Vũ Hồi biết hiện giờ chủ tử có thể coi như mất ăn mất ngủ, liền nhỏ giọng nhắc nhở: "Chủ tử, đã tháng ba! Nếu không khởi hành, sợ là không kịp về Lăng Dương." ( truyện trên app T𝕪T )

Đoạn Vân Chu nhíu mày, hỏi lại: "Ai nói ta định về Lăng Dương?"

Vũ Hồi căng da đầu nói: "Mười sáu tháng ba là sinh thần A Dao cô nương."

Đoạn Vân Chu ngẩn ra, tay cầm bút dừng lại, để lại trên trang giấy trắng một vệt đen nhỏ.

Nét mực nhanh chóng lan ra, Đoạn Vân Chu hỏi: "Thì ra nàng sinh thần lúc này sao?"

Vũ Hồi không biết hắn có ý gì, há miệng ra lại không biết nói gì.

Đoạn Vân Chu thấy hắn vẫn còn đứng đó, trong lòng thầm than một tiếng, nói: "Cho người chuẩn bị một phần lễ vật đưa đến Lăng Dương đi."

Ý là không về.

Câu trả lời như vậy là trong dự kiến của Vũ Hồi, ngược lại việc đáp ứng thỉnh cầu của A Dao cô nương lúc trước khi rời đi mới khiến người ta cảm thấy kinh ngạc.

Vũ Hồi chỉ có thể đáp: "Vâng."

Đoạn Vân Chu ừ một tiếng, hỏi lại một câu: "Hiện giờ tình thế Lăng Dương như thế nào?"

Vũ Hồi vội trả lời: "Lăng Dương coi như thái bình, chỉ là thái tử điện hạ vẫn không có ý định trở về."

Thái tử hiện giờ đang 'bệnh nặng', đương nhiên không thể hồi kinh, huống chi…

Đoạn Vân Chu cười cười, nói: "Thái tử điện hạ là vì tìm công chúa đi."

Người họ để lại gần như một tấc không rời bảo hộ thái tử, Vũ Hồi gật gật đầu.

Đoạn Vân Chu nghĩ nghĩ, nói: "Nhất định phải bảo vệ thái tử cẩn thận, lại phân ra một số những người đó giúp y tìm. Kế hoạch đã tiến hành khá ổn rồi, ngày hồi kinh của thái tử tuyệt đối không thể trì hoãn."

Vũ Hồi đương nhiên biết tầm quan trọng của việc này, nhưng sau khi đồng ý lại có phần do dự: "Nhân thủ lưu lại Lăng Dương vốn không nhiều lắm, nếu lại phân ra một phần thì chỗ A Dao cô nương…"

Đoạn Vân Chu lại nói: "Một tiểu nha đầu, ai lại đi làm khó nàng? An nguy của điện hạ quan trọng nhất."

Vũ Hồi không thể nói thêm gì, Đoạn Vân Chu vẫy vẫy tay kêu hắn đi ra ngoài.

Trong phòng chỉ còn lại một mình Đoạn Vân Chu, hắn lại lần nữa cầm bút lông lên, nhưng lại không thể hạ bút.

Tâm đã rối loạn.

Hắn lý trí, tỉnh táo biết rõ là nên nhân cơ hội này chặt đứt tất cả niệm tưởng của A Dao, để chấm dứt với nàng.

Thân phận A Dao không đủ, còn là người đã từng bước ra từ phủ công chúa.

Bất luận suy tính từ phương diện nào, hắn đều nên buông tay.

Để nàng lại Lăng Dương, sắp xếp cho chút bạc, coi như đã trả lại một năm nàng ở bên cạnh hắn này.

Nhưng, hình như đây là lần đầu tiên trong cuộc đời hắn cảm thấy không lỡ, luôn muốn kéo dài thời gian, vì vậy cứ kéo lên tận ngày hôm nay.

Đoạn Vân Chu cho rằng mình có thể quên, nhưng hôm nay Vũ Hồi chỉ mới nhắc đến tên của nàng, đáy lòng hắn liền dao động.

Có lẽ thật sự đã động tâm?

Đoạn Vân Chu than một tiếng, đặt bút lên giá.

Dù sao đã là nữ nhân hắn, cuộc chiến đoạt vị này giữa thái tử và ngũ hoàng tử sẽ không diễn ra quá lâu. Chờ sau này việc thành, đón nàng tới kinh thành là được.

Chỉ là một thiếp thất, hắn vẫn có thể nuôi nổi.

-

Hôn sự giữa Mạnh Nguyệt Nhu và Đoạn Vân Chu đã truyền đi hơn nửa năm.

Tuy rằng Đoạn Vân Chu đã sớm đồng ý, nhưng Mạnh Nguyệt Nhu vẫn cảm thấy không yên tâm.

Biết lần này đã định ra ngày, nàng mới xem như thở ra một hơi, rốt cuộc có tâm tư đi giải quyết chuyện khác.

"Con ả đó thể nào rồi?"

Kẻ tới thưa: "Hồi quận chúa, không biết tại sao, hộ vệ trong viện đó đột nhiên mất đi một nửa. Hiện giờ Đoạn trạch chỉ còn lại hai mươi mấy người thủ."

Mắt Mạnh Nguyệt Nhu sáng lên: "Thật sao?"

Kẻ tới khẳng định: "Người của thuộc hạ ẩn nấp ở Lăng Dương mấy tháng, Đoạn trạch vốn dĩ hộ vệ nghiêm ngặt, không thể tìm hiểu được gì. Nhưng bây giờ hộ vệ đột nhiên tan đi một phần, thuộc hạ sợ bị phát hiện nên không dám tới gần. Dù vậy, thuộc hạ đã phái người đi thăm dò mấy ngày liền, đã có thể khẳng định là vậy."

"Xem ra…" Mạnh Nguyệt Nhu cong ngón tay, cười khinh miệt: "Vân Chu đã chán."

"Cũng đúng, chỉ là một vũ nữ ti tiện, ngoại trừ khuôn mặt ra thì còn có ích lợi gì?"

Giọng điệu chán ghét, nhưng mặc cho ai cũng có thể nghe ra sự ghen ghét trong lời nói. Trên đời này, không có nữ nhân nào là không để tâm đến dung mạo.

Trong phòng yên tĩnh, không ai dám nói chuyện.

Mạnh Nguyệt Nhu cười nhạo, xoa chỉ vàng tinh xảo trên vạt áo.

"Nữ nhân vô dụng, tất nhiên là không cần thiết nữa." Nàng ta từ từ mở miệng, phân phó: "Ta muốn tới Lăng Dương."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play