A Dao hoàn toàn không biết tí chuyện gì xảy ra bên ngoài.
Mỗi ngày việc mà nàng làm chỉ có hai việc, chờ Đoạn Vân Chu, gặp Đoạn Vân Chu.
Một chữ tình, quấn lên được lại không bỏ xuống được.
Đoạn Vân Chu kêu nàng chờ, nàng chỉ có thể chờ. Thấy trời bắt đầu vào đồng, nàng và Đoạn Vân Chu tương ngộ ngày xuân, bốn mùa luân phiên, một năm này nàng hình như đều đang đợi.
Chuyện ngày ấy ở quán rượu đã qua lâu rồi, Đoạn Vân Chu không nhắc đến, A Dao cũng nhẹm đi.
Trạm Vân thấy nàng lại khôi phục vẻ vân đạm phong khinh* như trước kia, cho rằng nàng đã quên đi ngày ấy.
*Vân đạm phong khinh: thờ ơ, lạnh nhạt, bình thản, không màng đến điều gì khác, tựa như gió nhẹ mây hờ hừng trôi
Bản thân A Dao lại rõ ràng, liên tiếp mấy ngày nàng đều nằm mơ. Trong mơ, Đoạn Vân Chu cưỡng bách nàng, hai người kề sát bên nhau lại không hề có sự ái muội kiều diễm nào. Quanh thân trống trải không người, A Dao chỉ cảm thấy trái tim lạnh lẽo vô cùng.
Nửa đêm ưu phiền, ban ngày lại phải làm ra vẻ điềm đạm không gợn sóng.
A Dao thấy mệt mỏi, ngày nào cũng rất mệt. Mỗi ngày sau giờ ngọ, nàng vẫn luôn đọc thoại bản dưới bàn đu dây trong viện.
Trên người nàng là một chiếc áo choàng hồ ly rất dày, Trạm Vân sợ nàng lạnh còn đưa nàng lò sưởi tay để nàng ôm vào lòng, trà ấm ở bên cạnh, ánh dương ấm áp trên đầu, A Dao trong chốc lát liền cảm thấy buồn ngủ.
Đoạn Vân Chu đi vào Tịnh Đường Hiên, đập vào mắt là cảnh này.
Thiếu nữ với khuôn mặt trắng nõn chôn trong lớp hồ ly lông xù xù, trong tay cầm một quyển sách, cái đầu nhỏ rũ xuống, dựa vào bàn đu dây lắc lư, như là ngủ, lại như là không ngủ.
Đoạn Vân Chu vô thức thả nhẹ bước chân, sợ đánh thức nàng. Nhưng nhìn dáng vẻ nàng buồn ngủ đến mức không mở mắt ra được, Đoạn Vân Chu lại thấy rất đáng yêu, muốn trêu chọc nàng.
Hắn đè nặng bước chân đi đến bàn đu dây, duỗi tay muốn ôm lấy nàng. Nhưng vừa duỗi tay, A Dao đã tỉnh.
Đôi mắt lá liễu kia hơi mê mang một lúc, sau đó từ từ ngẩng đầu lên, mãi đến lúc dừng trên cánh tay đang duỗi ra của hắn.
"Công tử… Ngài đã trở lại?"
Giọng nàng vẫn còn ngái ngủ, Đoạn Vân Chu nhướng mày: "Buồn ngủ như vậy sao?"
A Dao lắc đầu, đứng lên định hành lễ với hắn. Đoạn Vân Chu lại ấn nàng xuống, thuận thế nắm lấy tay nàng.
"Ở trước mặt ta, nàng cũng thật có quy củ."
Giọng hắn thường thường, A Dao lại cảm thấy hắn đang ám chỉ cái gì.
Nhìn ánh mắt mê mang lại khó hiểu của nàng, Đoạn Vân Chu cười to, nhéo tay nàng nói: "Đã lâu không về, sợ nàng quên mất công tử của nàng, đêm nay tới đây với nàng."
Tâm tình hắn dường như rất tốt, A Dao cũng bị cảm xúc của hắn lây nhiễm, cười nói: "Ta sẽ không quên công tử, chỉ sợ công tử quên ta mà thôi."
Đoạn Vân Chu nói: "Sẽ không đâu."
Giọng hắn không lớn, A Dao nghe lại thấy vui vẻ.
Hai người cứ an tĩnh ngồi như vậy, một người ngồi ở bàn đu dây lắc lư, một người ngồi ở ghế đá mỉm cười ngắm nhìn.
A Dao một tay cầm quyển sách, một tay nằm trong lòng bàn tay hắn, hai tay đan vào, trước sau không buông.
Giống như một đôi phu thê bình thường, A Dao cuộn ngón tay lại, cảm thấy ngứa ở trong tim.
Đến khi sắc trời dần tối, gió đêm trở lạnh.
Mấy ngày trước vừa có một trận tuyết lớn, hải đường trụi lủi phủ đầy tuyết. Gió lạnh thổi qua, bụi tuyết ào ào rơi xuống, có một ít vương trên đầu vai A Dao, bông tuyết lạnh lẽo dán vào má, lành lạnh.
Đoạn Vân Chu để ý thấy nàng nhíu mày, đứng dậy đi qua, một tay thay nàng che đi tuyết vẫn đang không ngừng rơi xuống, một tay đưa ra đội mũ trùm đầu cho nàng.
"Đi thôi." Hắn nhìn sắc trời: "Mang nàng đi dùng bữa."
A Dao chỉ cảm thấy hắn hôm nay dịu dàng quá mức, đầu bị hắn ấn, mông lung không rõ ràng.
Nàng như một con rối chỉ biết gật đầu, mặc kệ để hắn kéo nàng tới phòng khách. Ngồi vào bàn, nàng mới phát giác trên bàn phần lớn đều là món nàng thích ăn.
"Công tử……"
Cho dù có trì độn đến mấy cũng cảm giác được không đúng.
Huống chi, A Dao chỉ là bị mê hoặc bởi vẻ ôn nhu của hắn, lại không phải ngốc tử. Nàng giương mắt nhìn Đoạn Vân Chu, nghiêm túc hỏi: "Công tử, ngài là muốn đưa ta đi sao?"
Hôm nay hắn vừa đến liền thấy không đúng rồi, nhìn nàng cực kỳ sủng ái, cực kỳ dịu dàng.
Hiện tại nghĩ lại, hình như mỗi một hành động cử chỉ đều mang theo ý từ biệt.
Nghĩ như vậy, trong lòng A Dao thế nhưng không phải thả lòng, mà là hơi hoảng loạn.
Nàng cảm thấy mình như sắp mất đi một thứ gì đó, vội vàng mở miệng muốn bắt lấy.
Đoạn Vân Chu lại phủ nhận: "Tất nhiên là không phải."
A Dao xem vẻ mặt hắn không như nói dối, nghĩ nghĩ lại hỏi: "Vậy là công tử phải rời khỏi Lăng Dương, đúng không?"
Đoạn Vân Chu không phủ nhận cũng không thừa nhận, nhắc đến công sự, hắn sẽ không nói với A Dao.
Nhưng A Dao thấy hắn trầm mặc, trong lòng tất nhiên đã có đáp án. Không biết vì cớ gì, trong lòng nàng thấy hơi bất an.
Nàng đặt đũa xuống, do dự hồi lâu, vẫn là nói ra lời trong mình. Nàng hỏi: "Công tử, ngài sắp thành thân, phải không?"
Lại không ngờ Đoạn Vân Chu trầm mặc không chốc lát, thế nhưng cười ôn nhu với nàng. Ngay sau đó, hắn lắc đầu, nói: "Đừng suy nghĩ vớ vẩn."
Như đã nhìn ra A Dao không tin, hắn lặp lại một lần: "Đừng suy nghĩ lung tung, ta sẽ không cưới Mạnh Nguyệt Nhu." ( truyện đăng trên app TᎽT )
Kỳ thật, không cần phải giải thích.
Bất luận từ phương diện nào, hắn đều không nên nói những lời này cho A Dao nghe.
Nhưng không biết vì cái gì, ma xui quỷ khiến hắn lại nói ra. Nhìn đôi mắt sáng rực rỡ của A Dao, trong lòng hắn vậy mà cũng cảm thấy vui vẻ.
Hắn nói, A Dao tin.
Có lẽ là vì đêm nay Đoạn Vân Chu thật sự quá dịu dàng, A Dao bất chấp có người khác ở đây, trực tiếp chui vào trong lòng hắn.
Đoạn Vân Chu đột nhiên không kịp phòng ngừa đón lấy nàng, một tay ôm eo, một tay nâng mông nàng, đặt cả người nàng ngồi lên đùi mình.
A Dao ngẩng đầu nhìn hắn, cằm để lên ngực hắn.
"Không phải cưới nàng ta, vậy thì là vì công sự." Trong lòng nàng có một sự bất an mãnh liệt, gần như là hèn mọn cầu xin hắn: "Công tử, ta không hỏi, ngài có thể đừng vứt bỏ ta được không?"
Nước mắt rơi xuống như đê vỡ, Đoạn Vân Chu chỉ cảm thấy trái tim mềm nhũn.
A Dao nhỏ giọng nói: "Ta có thể tiếp tục chờ công tử! Nhưng khi ta 17 tuổi, công tử trở về được không?"
Đoạn Vân Chu biết lời này là có ý gì. Hắn nhìn hốc mắt đỏ bừng của A Dao, ngực mềm mại. Chẳng sợ căn bản không nhớ rõ sinh nhật nàng vào ngày nào, hắn vẫn đồng ý.
Hắn hứa hẹn với nàng: "Sinh thần 17 tuổi của nàng, ta nhất định sẽ về với nàng."
A Dao sinh vào tháng ba, cách hiện tại rõ ràng vẫn còn rất xa. A Dao nghe được lời hắn nói, cười cong đôi mắt, sau đó gục đầu xuống, dùng trán đâm ngực Đoạn Vân Chu.
Sức lực nàng không lớn, lại đâm cho ngứa ngáy tê dại.
Người hầu kẻ hạ ở một bên sớm đã thức thời lui xuống, trong phòng khách chỉ còn lại hai người họ.
Không ai có tâm trạng ăn cơm, Đoạn Vân Chu dùng sức, trực tiếp ôm chặt A Dao vào trong lòng.
Hắn cứ ôm A Dao như vậy, đi nhanh tới Noãn các bên cạnh.
Một đêm xuân, A Dao bám vào bờ vai của hắn chìm nổi, đến tận đêm khuya.
Ngày hôm sau, nàng bị ánh dương ngoài cửa sổ đánh thức.
Nàng dùng tay che mắt, một tay theo thói quen mà duỗi sang bên cạnh.
Lạnh lẽo.
A Dao lập tức tỉnh táo lại. Hồi ức hôm qua ùa vào đầu, lúc này, Trạm Vân đẩy cửa đi vào: "Cô nương, mặt trời lên cao, nên tỉnh rồi."
Đúng là nên tỉnh.
Nhưng lại không muốn tỉnh lại thì làm sao bây giờ?
A Dao cắn môi dưới, hỏi Trạm Vân: "Hôm qua là ngày mấy?"
Trạm Vân không biết ước định giữa hai người, còn tưởng rằng nàng ngủ đến hồ đồ, buồn cười đáp: "Cô nương, hôm nay là ba tháng chạp."
Đã là tháng chạp rồi.
Nàng sinh 16 tháng 3.
Không lâu lắm.