Tuy rằng tìm kiếm công chúa chỉ là một mánh lới để thái tử tới Lăng Dương, nhưng mà y sẽ không quên việc nảy.

Xét về quan hệ huyết thống, Đoạn Vân Chu và Nhung Gia Bình đều được xem như là biểu ca của y, cũng vừa là tâm phúc của y. Tuy rằng không nói cụ thể ra được, nhưng Tần Hành đã cho người tới phục khắc lại trang sức, nhờ hai người họ tìm hiểu ở Lăng Dương.

Đoạn Vân Chu và Nhung Gia Bình đều lắc đầu. Hai người đều là hoàng thân quốc thích, tuy rằng việc này bị giấu nhẹm đi, nhưng ít nhiều đều nghe được tiếng gió.

Nhung Gia Bình nói: "Có lẽ, không ở Lăng Dương thì sao?"

Đáy mắt Tần Hành bị phủ bởi một tầng cô đơn, thở dài: "Là ta quá nóng vội, hoàng tỷ mất tích mười sáu năm, nào có dễ dàng tìm được như vậy. Ta không nên tin lời Lang m."

Đoạn Vân Chu mơ hồ biết một số việc, liền khuyên nhủ: "Công chúa cát nhân tự có thiên tướng*, thái tử không cần lo lắng quá."

*Cát nhân tự có thiên tướng: người tốt sẽ được trời giúp đỡ, thiên tướng là trời giúp

"Phụ hoàng tuổi già, mẫu hậu không hỏi thế sự. Lăng Dương và kinh thành rối ren, cũng không biết khi nào mới thiên hạ mới có thể thái bình." Tần Hành than thở một tiếng: "Chỉ hy vọng hoàng tỷ an ổn trở về, cô sẽ cho nàng cả đời an ổn yên vui."

Thái tử tính kế nhiều, lại có một trái tim minh quân vì dân vì nước.

Trong kinh thành vốn chia làm hai phái, một phe thái tử, một phe ngũ hoàng tử.

Ngay từ đầu, đảng thái tử trong triều đã kém hơn đảng ngũ hoàng tử. Hiện giờ, sau khi 'thái tử bị ám sát, trọng thương', uy phong đảng thái tử lại bị kiềm chế rất mạnh.

Đương nhiên, đây chỉ là một phần nguyên nhân. Quan trọng nhất chính là, Lang m trưởng công chúa ủng hộ ngũ hoàng tử Tần Uẩn.

Lang m trưởng công chúa là bào muội của đương kim hoàng thượng, trong tay có thế lực của mình.

Hơn nữa, gần như ai ai cũng biết Lang m trưởng công chúa kết thân với An Bình Hầu do hoàng thượng thân phòng, mà trên tay An Bình Hầu còn đang nắm giữ năm vạn binh mã Lăng Dương.

Đó là bình quyền hàng thật giá thật, lại nhìn xem bên phe thái tử, có thể tồn tại được hay không còn chưa rõ.

Quan viên trong triều không phải đồ ngốc, nhìn thế cục trước mắt, từng người đều có suy tính của mình.

Phủ trưởng công chúa ở Tân Châu đột nhiên náo nhiệt hơn, người đến người đi, ồn ào vô cùng.

Mạnh Nguyệt Nhu mặc một chiếc váy dài đỏ tía được thêu những hoa văn tinh xảo quý phái, làm tôn lên vẻ đẹp mỹ miều và nụ cười trong vắt của nàng. Nàng đứng ở trước cửa phủ công chúa, thay Lang m tới tiễn khách rời đi, nghe tiếng nịnh nọt không trùng lặp của người xung quanh, khóe môi hiện lên vẻ đắc ý không giấu được.

Lang m ngồi ở trong thư phòng, như thể sự náo nhiệt trong phủ công chúa không liên quan tới ả.

Nghe hạ nhân bẩm báo, Lang m nhăn mày. Mặc dù được bảo dưỡng rất khéo léo, nhưng rốt cuộc ả vẫn lộ ra một số dấu vết của già nua.

Tang Nhu đặt trà bánh lên bàn, chỉ nhìn vẻ mặt của ả liền biết ả đang nghĩ cái gì. Nàng đi qua thay ả xoa bóp vai, khuyên nhủ: "Quận chúa còn trẻ, khó tránh khỏi không kìm giữ được cảm xúc. Điện hạ không cần lo lắng quá mức."

Cả đời Lang m chỉ có một nữ nhi này, đương nhiên kỳ vọng rất cao. Nhưng Mạnh Nguyệt Nhu không hề kế thừa một chút thông tuệ khóe léo nào của ả, có đôi khi nhìn nữ nhi, ả khó tránh khỏi có phần ủ rũ.

Tang Nhu nhìn vẻ buồn bực chen đầy giữa mày ả, lại khuyên tiếp: "Kỳ thật, lấy xuất thân của quận chúa chúng ta, thiên chân một ít cũng tốt. Rốt cuộc, ai lại dám ức hiếp quận chúa của chúng ta chứ."

Lời này cũng có lý, Lang m nhắm mắt lại tựa lưng vào ghế, mày hơi giãn ra: "Cũng may con bé đã sắp đính hôn, nhà cô gia không có người, tên tiểu tử Đoạn Vân Chu kia cũng là kẻ mềm lòng ngu xuẩn."

Ả nghĩ đến thư tín mới nhận được gần đây, ý cười bên môi càng đậm: "Còn tưởng rằng hắn có chút tâm huyết, không ngờ bổn cung chỉ tới thúc giục vài lần đã phái 3000 phủ binh tới rồi."

Tang Nhu nói: "Lang m công chúa có địa vị thế nào, ai lại muốn mất đi cơ hội bám vào phủ công chúa?"

Lang m rất vừa lòng, thấp giọng cười rộ. Bỗng nhiên, ả lại nghĩ tới cái gì, than một tiếng, trong giọng nói mang theo oán hận và tiếc nuối: "Đáng tiếc chàng không còn nữa. Nếu năm đó được gả cho chàng, ta cũng sẽ không sinh ra nha đầu Nguyệt Nhu ngu xuẩn này."

Tang Nhu không dám nói tiếp. Vì thế, Lang m liền tự mình lâm vào trong hồi ức bi thương.

Năm đó nếu không phải hảo hoàng huynh của ả tính kế, ả sẽ không phải gả cho tên phế vật Mạnh Tông kia.

Không nói đến việc chẳng làm nên trò trống gì, ngược lại còn làm liên lụy tới phủ công chúa. Thế cho nên, mười mấy năm qua ả không thể không chui rúc ở cái nơi Tân Châu quỷ quái này.

Cũng làm thế nhân quên mất, Tần Tuyết Đình ả cùng là người hoàng thất.

Là thân muội muội của hoàng thượng thì thế nào chứ, còn không phải vì sự nghiệp giang sơn trong lời lão ta mà hy sinh hạnh phúc nửa đời người của ả.

Mặc dù chuyện đã qua gần 20 năm, nhưng mà không có một ngày nào ả quên đi buổi tối năm đó.

Hòa An đế ngồi trên long ỷ, từ trên cao nhìn xuống ả, dùng một ngữ khí gần như là ban ân đường hoàng nói ra những lời đó với ả.

"Lang m, Trịnh Thuật không phải lương xứng, trẫm đã định một hôn nhân tốt hơn cho muội rồi."

Buồn cười chính là, cái gọi là lương xứng kia bệnh lâu trên giường, ngay cả hôn kỳ chưa đến đã lăn ra chết.

Ả cho rằng cuối cùng có thể gả cho Trịnh Thuật, Hòa An đế lại sung quân chàng ấy đến nơi biên cương xa xôi chỉ để đoạn tuyệt niệm tưởng của ả.

Biên cương khổ hàn, Trịnh Thuật không chịu được mấy năm liền đã chết.

Ả lại bị đính hôn cho Mạnh Tông để mượn sức Mạnh gia, thay Hòa An đế củng cố triều cục.

Cả đời của ả đều hủy trên tay lão ta, vậy vì cớ gì lão lại có thể an an ổn ổn ngồi ở trên long ỷ chục năm nay?

Lang m mở to mắt, đáy mắt đầy hận ý, dày đến không mức sao hòa tan được.

Nghĩ đến Hòa An đế, nghĩ đến thái tử hèn nhát vô dụng, ả không khỏi nghĩ đến A Dao.

Lần đầu tiên gặp mắt, ả đã cảm thấy cô nương này rất quen mặt.

Bên cạnh Tưởng hoàng hậu có người của ả, ả đương nhiên đã sớm biết Hoàng hậu từng vứt bỏ một hài tử. Thậm chí, ả còn biết bên hông hài tử kia có một nốt ruồi son.

Ả thấy dung mạo A Dao tương tự hoàng hậu liền hơi nghi ngờ, sau đó còn nhìn thấy nốt ruồi bên hông và mặt trang sức kia thì đã hoàn toàn xác định.

Chỉ là, cho dù dung mạo xuất chúng hơn nữa thì có thể nào, giống như Tưởng thị đều không lên được mặt bàn mà thôi.

Chính vị Trung Cung* 20 năm, mà ngay cả một quý phi cũng không áp chế được.

*Trung Cung: nơi ở của hoàng hậu, ở giữa hoàng cung

Tuệ quý phi……

Tuy rằng đã sớm biết quý phi họ Trịnh, lại không ngờ rằng Trịnh Thuật thế mà lại có quan hệ huyết thống với nàng.

Chẳng trách sao mà hài tử Tần Uẩn kia lại giống Trịnh Thuật như vậy.

Lang m cảm thấy chuyện này giống như một vòng tròn, nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng vẫn là vòng về Trịnh Thuật.

Năm tháng thoi đưa, nhưng dáng vẻ chàng thư sinh nho nhã năm nào vẫn mãi khắc sâu vào trong tim ả.

Lang m chìm vào quá khứ, khóe mắt hơi ướt át, thậm chí không biết Tang Nhu đã lặng lẽ lui ra từ lúc nào.

Ám vệ ả phái ra ngoài lặng lẽ tới gõ cửa thư phòng, Lang m lấy khăn chấm chấm nước mắt, hắng giọng nói: "Vào đi."

Ám vệ hành lễ với ả, bẩm: "Điện hạ."

Hắn trình đồ vật trong tay lên cho Lang m, nói: "Đây là Đoạn công tử hồi âm, trước mắt Lăng Dương không xuất hiện dị thường. Thái tử bị thương nặng, đang dưỡng thương trong tuần phủ ở Lăng Dương."

Lăng Dương ừ một tiếng: "Tra được là ai làm chưa?"

Tuy rằng thái tử bị ám sát ngay lúc này rất có lợi với ả, nhưng Lang m vẫn phải điều tra rõ, đối phương là địch hay là bạn.

Ám vệ nói: "Là Đoạn công tử."

"Là hắn?" Lang m sửng sốt, ngay sau đó phản ứng lại: "Hắn muốn lấy lòng ta?"

Ám vệ gật gật đầu, Lang m mở thư ra đọc sơ qua, lại hỏi: "Hắn còn nói gì nữa không?"

Ám vệ kia chỉ được phái đi giám thị Đoạn Vân Chu và truyền tin, không biết được nhiều, vì vậy hắn lắc đầu.

Lang m nhíu mày, đọc lại thư Đoạn Vân Chu gửi lại một lần, hai mắt lập tức bừng sáng.

Ả đuổi ám vệ đi, gọi người lấy ra một chậu nước trong tiến vào.

Tang Nhu bưng thau đồng đi vào, Lang m lập tức tẩm thư vào trong nước.

Không lâu sau, màu đen trên thư thế nhưng từ từ rút đi, giống như bị rửa sạch, thay vào đó là một đồ án hổ gầm rách nát.

Ả gần như nhận ra trong nháy mắt, đây là nửa khối đồ đằng binh phù Lăng Dương quân, có thể điều động gần vạn binh mã.

Lang m rất vừa lòng, thận cẩn thận lấy tờ giấy kia đặt lên bàn, lại dùng giấy thấm nước.

"Nếu có thành ý như thế, vậy để hắn thay ta tới kinh thành một chuyến đi."

Ả phân phó Tang Nhu: "Truyền lời ta cho Đoạn Vân Chu, hắn sẽ hiểu."

Tang Nhu thưa vâng.

Lang m lại nói: "Rồi gọi người cẩn thận tìm kiếm tung tích A Dao trong kinh thành và Lăng Dương đi."

Tang Nhu khó hiểu: "A Dao?"

Lang m nói: "Không sai! Nếu tìm được rồi, đừng mang về, giết ngay tại chỗ là được. Tuyệt đối không để con ả đó nhìn thấy bất kỳ người hoàng thất nào."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play