Từ sau lần Tiết Mậu bị A Dao đâm, gã đã nằm trên giường suốt một năm mới tỉnh lại. Tuy nhiên, dù đã tỉnh lại, nhưng phải rất lâu sau gã mới có thể xuống giường.
Đại phu trong phủ nói, suýt chút nữa cái mạng của gã sẽ không thể giữ nổi.
Hiện giờ mới qua thu, vẫn chưa thật sự bước tới mùa đông, gã cũng đã phải khoác lên mình chiếc áo bông thật dày, khiên gã cực kỳ nổi bật trong dòng người.
Thể chất suy yếu, cánh tay cũng không thể nhấc lên được quá cao.
Với dáng vẻ hiện giờ, gã đương nhiên không thể giống như trước kia, khắp nơi tìm hoan mua vui.
Thậm chí hôm nay, gã có thể tới phủ đệ ở Lăng Dương, cũng là vì đại ca gã muốn đi công tác, thấy gã đáng thương nên lén mang theo gã tới.
Mà đầu sỏ gây nên tất cả chuyện này chính là nữ nhân trước mắt, Tiết Mậu híp mắt, trong mắt lóe lên một tia hung dữ. Gã dùng tay bóp chặt tay A Dao, trong lòng nhất thời đã quên mất cánh tay của mình từng suýt chút bị phế bỏ.
A Dao bị gã bắt lấy, thoạt nhìn có vẻ kinh hoảng, trên thực tế không lúc nào là không đánh giá gã.
Chú ý đầu tiên là thấy gã nhíu chặt đôi lông mày, sức lực trên tay cũng vô thức nới lỏng.
Gã dường như muốn gọi người, nhưng A Dao nhìn quanh bốn phía vẫn không thấy một tên hộ vệ hay gã sai vặt nào.
Vẻ mặt A Dao khẽ động, một cái tay khác lặng lẽ đưa ra sau.
Tiếu Mậu vốn là do đại ca gã nhân tiện mang ra đây, bởi vậy bên người không có hộ vệ để dùng. Vốn dĩ ban đầu còn có mấy gã sai vặt đi theo, nhưng lúc nãy sau khi nhìn thấy A Dao, gã liền len lỏi trong dòng người đuổi tới, vì vậy đã bị tách ra khỏi gã sai vặt.
Hai người bất giác đã lui đến bên đường, A Dao nhìn ra thân thể của gã rất yếu ớt. Đột nhiên, nàng nở một nụ cười quyến rũ, giống như yêu tinh mê hoặc lòng người.
Da đầu Tiết Mậu tê dại, cánh tay tựa hồ lại đau nhức. Gã theo bản năng muốn buông tay ra, rồi lại cảm thấy mình thân là một đại nam nhân mà lại sợ một nữ nhân yếu ớt thì không khỏi quá mức nực cười.
Cứ như vậy, hai người trong thế giằng co rất lâu.
Nhưng dù sao cũng đang ở trên đường cái, trong tay A Dao cầm một cây trâm, vừa nhanh chóng đánh giá hoàn cảnh xung quanh.
Nếu Tiết Mậu đã tỉnh, vậy mặc kệ gã có nói ngày ấy người ra tay với gã ở phủ Lang Âm trưởng công chúa có phải là nàng hay không, nàng tuyệt đối không thể để Tiết Mậu còn sống trở về.
Trong mắt A Dao mơ hồ hiện lên một tia sát ý, nàng sợ nếu tiếp tục kéo dài thời gian thì người của Tiết Mậu sẽ lại tìm tới.
Nhưng đúng lúc này, bên kia đường đột nhiên truyền đến tiếng bước chân ồn ào, không ít người đều bị thu hút bởi động tĩnh này, thậm chí còn có một số người tò mò chạy qua xem náo nhiệt.
"A ——"
Tiếng thét chói tay truyền đến ngay sau đó, đầu ngõ vậy mà có mấy bộ thi thể nhiễm máu lăn ra ngoài.
Cả con đường bắt đầu trở nên hỗn loạn, Tiết Mậu bị dọa sợ. A Dao cố gắng ngăn bản thân không nhìn về hướng xảy ra chuyện, muốn thừa dịp lúc này chấm dứt gã.
Cây trâm trong tay áo vừa lộ ra một góc, A Dao đột nhiên cảm giác có gì đó không đúng. Nàng quay đầu lại, phát hiện Đoạn Vân Chu vậy mà đang đứng ở đối diện.
Hắn vẫn mặc bộ xiêm y như ban ngày, màu lạnh càng làm nổi bật làn da trắng của hắn, giống như cây tùng cao lớn thẳng tắp.
Nếu không phải vừa xảy ra chuyện, mà hắn lại chỉ đứng yên tại chỗ, đại khái sẽ có rất nhiều thiếu nữ hoài xuân si mê hắn.
Lúc này hắn đang dùng vẻ mặt nghiền ngẫm nhìn thứ trong tay A Dao, cũng không biết đã đứng đó bao lâu rồi.
Không thể giết người trước mặt Đoạn Vân Chu.
Ánh mắt A Dao chợt lóe, cây trâm lập tức thu vào lại. Nàng dùng hết sức thoát khỏi tay Tiết Mậu, sau đó đẩy mạnh một cái, khiến Tiết Mậu không hề phòng bị ngã dập mông xuống đất.
A Dao xách làn váy chạy tới, xông thẳng vào lòng Đoạn Vân Chu.
Nàng ngẩng đầu nhìn hắn, nước mắt lưng tròng, lại nhịn xuống không khóc, trông tủi thân cực kỳ. ( truyện trên app T𝕪T )
Đoạn Vân Chu không ngờ nàng sẽ làm như vậy, lòng ngực bị nàng đâm vào hơi đau, trong lúc nhất thời không biết nên nói cái gì.
A Dao ấm ức giật giật tay áo hắn: "Công tử, hắn khi dễ* ta!"
*Khi dễ: ức hiếp, bắt nạt, ăn hiếp
Cả người nàng đều dán sát vào lòng Đoạn Vân Chu, dựa vào ngực hắn, ỷ lại vào hắn, thanh âm còn mềm mại nũng nịu như vậy. Đoạn Vân Chu cúi đầu nhìn giọt nước mắt đang vươn trên hàng mi của hàng, chỉ cảm thấy trái tim mềm nhũn.
Lời muốn nói ra đều khó khăn nuốt xuống, Đoạn Vân Chu ôm nàng, hầu kết lăn lăn: "Yên tâm."
Tròng mắt A Dao xoay chuyển, sợ hắn không biết tính nghiêm trọng của sự việc, thêm mắm dặm muối vào nói: "Công tử, là Lang Âm công chúa kêu gã tới!"
Đoạn Vân Chu vô chữ chớp mắt một cái, bất đắc dĩ thở dài, nói: "Ta đã biết."
Lúc này A Dao mới hơi nhẹ nhõm, có việc cầu người, cũng không thể oán giận thêm gì nữa. Nàng đành phải giả vờ như chưa từng xảy ra chuyện gì, vẻ mặt ngoan ngoãn đi theo hắn, hỏi: "Công tử, bên kia xảy ra chuyện gì vậy?"
Thấy nàng lật mặt còn nhanh hơn cả lật trang sách, Đoạn Vân Chu lại không thể tức giận nổi, nhưng cũng không trả lời nàng, chỉ nói: "Nơi này nguy hiểm, không phải nơi nàng nên tới, ta gọi người đưa nàng hồi phủ."
A Dao yên lặng, rồi nói: "Vâng."
Đoạn Vân Chu nắm bả vai nàng, cảnh cáo chọc chọc cái trán nàng, nói: "Đi theo Vũ Hồi về đi, không được chạy lung tung nữa."
Vũ Hồi nghe vậy đứng ra, chắp tay với A Dao: "Cô nương, thuộc hạ đưa ngài hồi phủ."
A Dao theo Vũ Hồi rời đi. Mới đi được vài bước, nàng dừng lại, làm như không nỡ quay đầu nhìn Đoạn Vân Chu ở phía xa xa, nhưng đã không tìm được bóng dáng hắn đâu nữa rồi.
Vũ Hồi cũng dừng lại, khuyên bảo an ủi: "Cô nương, chủ tử còn có việc bận, đợi rảnh sẽ đến gặp ngài."
A Dao mím môi cười, khẽ nói: "Đi thôi."
Mãi đến khi nàng đi, Đoạn Vân Chu cũng chưa từng nói một lời xin lỗi. Hắn không hề cảm thấy chuyện hôm nay đã mạo phạm nàng.
A Dao cười khổ trong lòng. Rốt cuộc ngươi đang chờ mong điều gì hả, A Dao?
-
Đêm đó, nàng không chờ được Đoạn Vân Chu.
Lá vàng trong viện lẳng lặng rơi xuống, chớp mắt đã vào đông, tường viện bị bông tuyết mùa đông dày đặc bao phủ.
Xa cách một tháng, A Dao mới gặp lại Đoạn Vân Chu.
Một tháng này, Tịnh Đường Hiên lặng yên không một tiếng động bổ sung thêm nhiều hộ vệ hơn, bất luận A Dao đi đến nơi nào, họ đều cảnh giác mà sẽ nhìn theo nơi đó.
A Dao chỉ thấy nực cười. Nàng ở Lăng Dương hai bàn tay trắng, lại có thể đi đâu được?
Huống chi, hiện giờ Lăng Dương thành đại loạn.
Tháng trước, cái lần đại loạn đầu đường đó, chính là bởi vì Thái Tử điện hạ bị ám sát tại Lăng Dương thành.
Trữ quân bị ám sát không phải việc nhỏ. Lăng Dương thành nhanh chóng giới nghiêm, không ít người cưỡng ép xông ra cửa thành đều bị chém chết ngay tại chỗ, Tiết Mậu cũng ở trong đó.
Hoàng thượng ở kinh thành xa xôi nghe được việc này, nghe nói là đương trường hộc máu. Là người vốn dĩ đang gần đất xa trời, càng không thể chịu nổi đả kích. Nhưng quốc không thể một ngày không vua, thái tử không có mặt, thì người nắm giữ triều chính chính là Ngũ hoàng tử, thay vua giám quốc.
Nghe thế, cho dù là A Dao hoàn toàn không hiểu gì về phân tranh giữa hoàng thất cũng có thể nghi ngờ việc Thái Tử bị ám sát này tám phần là có mưu đồ từ trước.
Chỉ là Đoạn Vân Chu thì sao? Hắn lại đóng vai trò gì trong đó?
A Dao nghĩ mãi không ra, cũng không muốn nghĩ.
Ngày đêm nàng chỉ có thể ở trong một phương tứ giác này, chính sự quốc sự thì có liên quan gì tới nàng?
-
An Bình Hầu phủ.
Đoạn Vân Chu ngồi trong thư phòng đọc công văn, ngoài cửa sổ yên ắng, chỉ có thể nghe thấy tiếng gió lạnh thối vi vu.
Đằng sau giá sách truyền đến hai tiếng động quỷ dị, Đoạn Vân Chu liếc nhìn ra ngoài cửa sổ, duỗi tay vặn bình hoa trong tầm tay.
Đằng sau ầm ầm xuất hiện một con đường, vừa đủ để cho một người đi qua. Đoạn Vân Chu đặt bút xuống đi vào, con đường u ám chỉ có ánh sáng yếu ớt của dạ minh châu.
Đi được khoảng một chén trà nhỏ*, đằng trước xuất hiện một cánh cửa gỗ toàn thân đen nhánh. Đoạn Vân Chu không nhanh không chậm gõ ba tiếng, cửa từ bên ngoài mở ra.
*Một chén trà nhỏ: Chỉ thời gian uống hết một chén trà, từ 10-15p
Trúc Chi ôm một bình nước nóng hành lễ với Đoạn Vân Chu, nhận lấy áo choàng lông thỏ trong tay hắn: "Điện hạ và chủ tử nhà ta đang ở Noãn các. Đoạn công tử, mời."
Đoạn Vân Chu gật đầu tỏ vẻ đã biết, nâng bước tiến vào trong.
Noãn các đốt địa long, thái tử Tần Hành và Nhung Gia Bình ngồi xếp bằng ở trên giường*, không biết đang nói cái gì, khóe mắt còn mang theo ý cười.
*Thì cứ tưởng tượng trong một căn phòng có một chỗ khoảng ¼ phòng xây cao hơn để ngồi cho ấm mông í, chứ đừng có suy nghĩ bậy bạ người ta cùng ngồi trên giường để làm gì đấy nha (「• ω •)「
Thấy Đoạn Vân Chu tiến vào, hai người tạm thời ngừng nói. Tần Hành cười cười với hắn: "Đoạn biểu ca tới rồi."
Đoạn Vân Chu chắp tay hành lễ: "Thân mình điện hạ không đáng ngại chứ?"
Tần Hành cười, hơi dịch ra một vị trí để cho hắn, xua xua tay: "Vết thương ngoài da mà thôi, đã sớm không còn đáng ngại."
Đoạn Vân Chu thấy vẻ mặt y hồng hào, đúng là không giống như có việc. Hắn hơi yên tâm, nói: "Lang Âm định động thủ."
Tần Hành sớm đã có suy đoán, bởi vậy không quá kinh ngạc. Y mở thư ra, đọc nhanh như gió: "Như cô đã đoán, hết thảy tiến hành theo kế hoạch là được."
Đoạn Vân Chu và Nhung Gia Bình đồng thời thưa vâng.
"Cô cũng nên đến lúc khởi hành về kinh rồi." Tần Hành than một tiếng, lại sực nhớ ra cái gì, hỏi: "Mặt trang sức hồng ngọc lúc trước, hai vị biểu ca có tra ra được gì không?"