Từ sau khi Đoạn Vân Chu được phong hầu, mỗi ngày hình như đều rất bận.
A Dao khi vừa tới Đoạn trạch, gần như ngày này Đoạn Vân Chu cũng ru rú trong thư phòng ở Ninh uyển.
Khi đó cả hai vẫn chưa quen thuộc nhau lắm, A Dao trước sau vẫn duy trì sự cẩn thận và im lặng, cả ngày lẫn đêm đều không thích nói chuyện, kể cả với Trạm Vân, chỉ ngẫu nhiên thử thăm dò vài câu.
Trạm Vân thì hay nói, làm người săn sóc, nhưng A Dao vẫn cảm nhận được rõ ràng ngày thường nàng ấy luôn quan sát và đánh giá nàng.
A Dao biết nàng ấy không có ác ý, nhưng mà thói quen xa lạ và sự cảnh giác đó vẫn khiến A Dao cảm thấy nàng không thuộc về nơi này.
Mười mấy năm qua, nàng trước sau như một ngọn cỏ không chỗ nào không mọc, mặc kệ chốn nào vẫn có thể ngoan cường sống sót.
Hiện giờ, lại giống như mọc rễ dưới đất, bị nhốt ở một nơi sân nho nhỏ, không ra được cửa, cũng không gặp được người.
Ngày đêm làm bạn như trước tựa mộng ảo, mà sự xuất quỷ nhập thần của mấy ngày nay mới là bình thường giữa hai người.
Đoạn Vân Chu hình như rất bận, thường xuyên không quay về, không thấy được bóng người đâu.
A Dao không hỏi, Đoạn Vân Chu lại thường xuyên cho người tới truyền lời, nói buổi tối sẽ dành ra thời gian ăn cơm với nàng.
Trên mặt A Dao không nhìn ra biểu cảm gì, thực tế lại luôn cho người làm nhiều món mà Đoạn Vân Chu thích ăn.
A Dao thích cay ngọt, mà Đoạn Vân Chu lại thích thanh đạm.
Ngày thường A Dao ăn cơm một mình, trên bàn có thể nói là sặc sỡ vô cùng. Mà khi ở trước mặt Đoạn Vân Chu, nàng luôn che giấu rất nhiều niềm yêu thích của bản thân.
Nàng chờ Đoạn Vân Chu cùng dùng bữa, nhưng mãi đến khi đèn lên, canh gà trên bàn đều nguội hết cũng không chờ được Đoạn Vân Chu.
Bóng đêm ngoài cửa sổ sâu thẳm, A Dao mặc một thân váy lụa rườm rà, an tĩnh ngồi chờ hai canh giờ. (1 canh giờ = 2 tiếng)
Trạm Vân có thể nhìn ra sự mất mát của nàng, rồi lại không biết nên khuyên bảo an ủi thế nào, chỉ có thể an tĩnh ở bên cạnh nàng, để cho nàng không thấy tịch mịch đến vậy.
Nhưng đến tận khuya, vẫn không chờ được Đoạn Vân Chu về nhà.
Không có tin tức, cũng không có người tới truyền lời.
A Dao liền biết Đoạn Vân Chu nhất định vẫn chưa làm xong việc, nên không rảnh quan tâm đến nàng.
Trong lòng nàng luôn rất rõ ràng, chỉ là ngày hôm sau Đoạn Vân Chu lại phái người tới, nàng lại chờ cả một đêm.
Đoạn Vân Chu không trở về ăn cơm, cũng không về nghỉ ngơi. Nhưng có đôi khi sau khi A Dao đã ngủ, mơ mơ màng màng có thể nghe thấy tiếng cửa phòng bị người đẩy ra.
Gió đêm se lạnh chen vào phòng, ngay sau đó nàng liền rơi vào vòng tay quen thuộc mang theo chút hơi lạnh.
Động tác Đoạn Vân Chu luôn rất nhẹ nhàng, có khi ôm A Dao vào lòng cứ vậy mà an tĩnh ngủ, có khi cái tay sẽ mon men qua cởi yếm A Dao, kéo nàng liên tục trầm luân.
Mỗi khi đến lúc đó, A Dao gần như không nói gì, thậm chí là nhắm mắt lại chui vào trong lòng hắn, trước sau bị động thừa nhận.
Không có tình ái, chỉ đơn thuần là dục vọng. Có khi A Dao không nhịn được cuộn ngón tay, lại bị Đoạn Vân Chu khóa tay ấn ở trên đầu giường.
Hắn phảng phất luôn thích nhìn dáng vẻ A Dao không muốn, rồi lại không thể làm được gì.
Đêm khuya ở trên giường, hai người luôn thân mật khăng khít dán sát vào nhau. Mà đến khi nắng sớm đã lên, A Dao giãy dụa xoay người muốn dựa vào lòng Đoạn Vân Chu, lại không thấy bóng hắn đâu.
Đoạn Vân Chu không biết đã đi từ khi nào rồi, A Dao vuốt ve đệm chăn lạnh lẽo bên cạnh, lập tức không còn buồn ngủ.
“Cô nương, ngươi dậy rồi sao?” Trạm Vân ở trong sân nghe được động tĩnh trong phòng, cách cửa hỏi.
A Dao rầu rĩ mà ừ một tiếng, giọng vẫn còn ngái ngủ.
Trạm Vân dẫn người tiến vào, hai tiểu nha hoàn bưng nước cầm khăn, trong tay Trạm Vân thì bê một chồng thoại bản* chất cao. ( truyện đăng trên app TᎽT )
*Thoại bản: giống ngôn tình ngôn lù ngày nay
Nàng cẩn thận đặt thoại bản lên đầu giường A Dao, rồi tìm cho A Dao một bộ y phục sạch sẽ, nói: “Cô nương không phải nói cả ngày nhàm chán, muốn xem chút thoại bản giết thời gian à? Đây đều là ta kêu Vũ Hồi vơ vét đến đó.”
A Dao phủ thêm ngoại y, vui sướng lật xem, đều là thoại bản bìa cứng, vừa vặn dùng để giết thời gian.
A Dao một tay che cổ áo, một tay với qua lấy từng quyển một lất xem thử. Đột nhiên, động tác khựng lại, ngón tay dừng ở trên một quyển sách, mãi vẫn không có động tĩnh.
Trạm Vân thay nàng sửa sang lại giường chiếu, thấy nàng không động đậy, còn tưởng rằng thoại bản có gì đó không ổn.
Nàng tò mò thò lại gần thì thấy trên bìa quyển sách kia ghi mấy chữ to ——《Mùa xuân thứ hai của phi tử thất sủng》.
Trạm Vân: “……”
Trong lòng nàng yên lặng mắng Vũ Hồi một trăm lần.
A Dao nhìn vẻ mặt một lời khó nói hết, thế nhưng cảm thấy có chút buồn cười. Nàng rút quyển sách này để lên trên cùng, nói: “Chỉ tên thôi mà thấy khá thú vị.”
Trạm Vân không biết nên nói cái gì, đành phải nói: “Cô nương thích là được.”
A Dao cười cười với nàng, đi sang tịnh thất bên cạnh.
Thực tế, nàng đang nghĩ, hiện tại nàng không khác gì phi tử trong hậu cung, tuyệt vọng chờ đợi hoàng thượng lâm hạnh.
Không……
Hẳn là có khác.
Bởi vì, nàng ngay cả phi tử thất sủng cũng không bằng, nhiều lắm chỉ được coi như tình nhân nuôi bên ngoài, không thể ra sáng mà thôi.
Chỉ là những lời đó, nàng đương nhiên sẽ không nói với người khác.
Tuy nhiên, Đoạn Vân Chu vất vả trở về được một lần, khi cùng nàng ăn cơm vô tình nhìn thấy tên quyển thoại bản đó.
Đoạn Vân Chu cau mày lật lật: “… Ngày thường nàng đều đọc mấy thứ linh tinh gì vậy.”
A Dao nghe vậy thì sửng sốt, đi qua ném thoại bản sang một bên, nói: “Chỉ là giết thời gian thôi, ngày thường không phải đều đọc thứ đó.”
Đoạn Vân Chu nói: “Ta nhớ trước kia nàng thích đánh đàn nhất, sao gần đây lại không nghe thấy tiếng đàn?”
A Dao trầm mặc trong chốc lát, giương mắt nhìn hắn nói: “Đánh đàn là vì trữ tình, công tử không ở, A Dao còn có thể đàn cho ai nghe?”
Đoạn Vân Chu thích nàng dùng âm thanh ôn nhu dịu dàng nói như vậy nhất, nghĩ đến mấy ngày gần đây thật là vắng vẻ nàng, liền nói: “Gần đây hơi bận, ngày mai không có việc gì, không bằng đưa nàng đi ra ngoài?”
Mắt thấy cảnh thu điêu tàn, mùa đông sắp tới.
Mùa đẹp nhất của Lăng Dương sắp qua đi, nàng lại không thưởng thức được gì.
A Dao đương nhiên muốn đi, chỉ là mỗi lần ra cửa đều xảy ra một số chuyện kỳ quái, nàng mím môi không nói, đôi mắt lá liễu long lanh chất tình nhìn về phía Đoạn Vân Chu.
Đoạn Vân Chu cũng ý thức được, bị nàng nhìn đến mức chột dạ, liền nói: “Yên tâm, lần này ta không đi theo nàng, tự nàng đi là được.”
-
Ngày hôm sau, quả nhiên Đoạn Vân Chu không đi theo nàng, chỉ phân phó A Dao trước bữa tối tới trà lâu trong thành chờ hắn, lại gọi người chuẩn bị xe ngựa và một tiểu nha hoàn tên Ngọc Xuân đi theo nàng.
Ngay cả Trạm Vân cũng không đi theo.
A Dao không am hiểu tiếp xúc với người lạ, bởi vậy cả dọc đường cũng không nói được mấy câu.
Nàng đến Lăng Dương đã gần một năm, số lần ra cửa lại có thể đếm trên đều ngón tay.
Nàng không quá quen thuộc chốn này, nên không biết có thể đi dạo ở đâu. Ngọc Xuân rất nhiệt tình giới thiệu cho nàng mấy chỗ, nhưng A Dao thích yên tĩnh, không muốn tới phố xá sầm uất, dứt khoát kêu xa phu đi tới ngoại ô thành an tĩnh.
Vùng ngoại ô có hồ Tê Phật, hoa trong hồ đã điêu tàn hơn nửa.
Chỉ là vẫn có một số bông ngoan cường nở rộ trong độ thu về.
A Dao vén mành lên nhìn trung tâm hồ, có lẽ do hôm nay thời tiết quá lạnh, bên hồ vậy mà không có người nào.
Cách đó không xa có một quán rượu điệu thấp, A Dao sáng mắt nói: “Đi bên kia đi.”
Xa phu nghe lệnh, giá xe ngựa đi tới trước cửa quán rượu. A Dao xách làn váy nhảy xuống, Ngọc Xuân cũng định đi theo.
A Dao lại nói: “Ta muốn ở một mình, ngươi ở trên xe ngựa chờ ta.”
Ngọc Xuân có chút do dự nói: “Này sợ là không ổn, chủ tử phân phó nô tỳ, phải thời khác phụng mệnh…”
A Dao lại nói: “Ta lại không phải một mình.”
Nàng chỉ mặt hồ trống trải an tĩnh, nói: “Chẳng lẽ chàng thật sự chỉ kêu một mình ngươi đi theo ta?”
Ngày ấy Mạnh Nguyệt Nhu xông vào phủ nhục nhã nàng, Trạm Vân lại không chút hoang mang ra dấu tay với ngoài cửa sổ.
Lúc sau, nàng lại cố ý đứng im chờ Mạnh Nguyệt Nhu động thủ, đó chỉ là vì muốn biết người của Đoạn Vân Chu sẽ che chở nàng đến mức nào.
Tuy rằng cuối cùng Đoạn Vân Chu tự mình ra tay, nhưng ít nhất A Dao xác nhận, bên cạnh nàng thật là có người.
Ngọc Xuân nhìn thẳng vào mắt nàng, trong lúc nhất thời không biết nên nói cái gì.
Chỉ sửng sốt vài giây, A Dao đã đi vào quán rượu.
Bên cạnh đúng là có ám vệ, Ngọc Xuân nghĩ nghĩ, rốt cuộc không đi qua.
Quán rượu không quá lớn, đại đường lầu một chỉ miễn cưỡng đặt được bốn bàn dài.
Trước mắt không phải canh giờ dùng bữa, tiểu nhị đang dựa vào quầy ngủ gà ngủ gật, nghe thấy động tĩnh thì ngẩng đầu lên nhìn ra cửa, lại thấy một tiểu cô nương trẻ tuổi dáng vẻ kiều diễm.
Tiểu nhị cảm thấy nàng kia đẹp đến kinh người, ngay cả giọng nói đều không tự chủ được hạ thấp xuống như sợ quấy rầy đến nàng.
“Cô nương cũng…… Cũng là tới uống rượu?”
A Dao cười hiền lành với hắn, định nói gì thì nghe thấy bên cạnh thình lình có một giọng nam truyền đến.
Giọng nói có chút quen thuộc, còn mang theo kinh hỉ không chút che giấu.
Người nọ nói: “A Dao cô nương, thế nhưng là nàng?”