A Dao không nói gì, nhưng người sáng suốt đều nhìn ra trong lòng nàng đang không vui.

Đoạn Vân Chu cũng nhận ra lời này của mình có chút không thỏa đáng, nhưng hắn không quan tâm.

Chẳng lẽ là mấy ngày nay quá dịu dàng với nàng, thế cho nên khiến A Dao vốn luôn ngoan ngoãn cũng bắt đầu được voi đòi tiên.

Ánh mắt không vui của hắn đảo qua người A Dao, nhạy bén nhận ra nàng nản lòng, trong lòng không hiểu sao có chút mềm mại.

Tuy rằng hắn sẽ không vì một nữ nhân mà từ bỏ nguyên tắc của mình, nhưng mà cũng không ngại nuông chiều nàng một ít.

Vì thế, hắn dừng một chút, bổ sung: “Được rồi, cũng chỉ là một tỳ nữ mà thôi, không đáng để nàng hao tổn tinh thần.”

Hắn nhìn Trạm Vân vẫn luôn đứng ngoài cửa, nói với A Dao: “Bây giờ cũng chỉ có mình Trạm Vân bên cạnh nàng, có phải không đủ người sai sử không? Sau này, hạ nhân trong nhà này đều mặc nàng sai sử, thế nào?”

Tuy rằng hắn dùng giọng điệu thương lượng, nhưng A Dao biết, trong lòng hắn sớm đã có quyết định.

Rõ ràng là không thèm để ý, còn nói mấy lời dỗ dành này là có ý gì. A Dao đột nhiên cảm thấy không thú vị, miễn cưỡng giả vờ như thụ sủng nhược kinh*, thuận theo đồng ý.

*Thụ sủng nhược kinh: được cưng chiều lại đâm ra lo sợ

Thực tế là, nàng căn bản không coi mấy lời đó là thật.

Nhưng không ngờ, sáng sớm hôm sau nàng đã đánh thức bởi tiếng bước chân ồn ào trong sân, không phải của một người mà là rất nhiều người. A Dao không kiên nhẫn trùm chăn lên đầu mình, muốn che lại tất cả âm thanh bên ngoài.

Trạm Vân lại tới gõ cửa, nói: “Cô nương, chủ tử phái người tới.”

Phái người tới?

Ai?

Đoạn Vân Chu phái người nào cho nàng?

A Dao còn chưa tỉnh ngủ, đầu óc mông lung, ghé vào gối đầu suy nghĩ nửa ngày, cuối cùng đầu óc vừa mới tỉnh lại cũng mê mê màng màng, chui vào trong chăn tiếp tục ngủ.

Trạm Vân ở bên ngoài không nghe thấy tiếng đáp lại, bất đắc dĩ đẩy cửa tiến vào, lôi A Dao đang ngủ ngon lành trong chăn ra, mạnh mẽ đổi xiêm ý, lại ấn nàng rửa mặt chải đầu trang điểm, sau đó đẩy nàng đi ra ngoài sân.

Hải đường trong sân đã qua mùa, cánh hoa rơi đầy đất, chỉ để lại những cành cây không quá đẹp.

Mười mấy nha hoàn chỉnh tề đứng trước cái cây trụi lùi, A Dao vừa nhìn thấy hình ảnh này vậy mà bị dọa sợ.

Nàng mờ mịt quay đầu nhìn Trạm Vân, hỏi: “Này… Các nàng là?”

Trạm Vân mỉm cười: “Cô nương, đây đều là chủ tử thưởng cho ngươi, nói là sợ một mình ta không chăm sóc cẩn thận được.”

Mười mấy người tới hầu hạ nàng?

A Dao khó có thể tin, muốn nói gì đó lại nuốt trở về, cuối cùng đành phải thở dài một hơi, nói: “Ta thích yên lặng, cũng không cần nhiều người như vậy hầu hạ.”

Nhưng nàng vừa dứt lời, Trạm Vân chưa kịp nói gì thì mười mấy người kia đột nhiên đồng loạt quỳ xuống, cung cung kính kính hành đại lễ với A Dao.

Người quỳ gối đằng trước giống như người dẫn đầu, nàng ấy quỳ nhích về phía trước hai bước, nói với A Dao: “Nô tỳ đã là người của tiểu phu nhân, nếu tiểu phu nhân không cần chúng ta, vậy chính là ghét bỏ chúng nô tỳ vô dùng.”

A Dao nghe được ngẩn ra, bỗng nhiên phản ứng lại, nàng nhíu mày hỏi: “Ngươi… Gọi ta là cái gì?”

“…… Tiểu phu nhân a……” Người nọ nghiêm túc nói: “Là chủ nhân phân phó nô tỳ gọi ngài như vậy.”

Tiểu phu nhân.

A Dao yên lặng lặp lại chữ này trong lòng, nói: “Ta không phải là tiểu phu nhân, các ngươi cứ gọi ta là cô nương đi.”

“Vâng, cô nương. Chỉ là……”

A Dao biết nàng muốn nói gì, cắt ngang: “Nếu muốn lưu lại thì cứ lưu lại đi, nhưng ta cũng không cần nhiều người như vậy hầu hạ.”

Nói xong, nàng nhìn về phía Trạm Vân: “Ngươi sắp xếp đi, làm cái gì cũng được, chỉ là đừng đến trước mặt ta.”

Nàng thật sự không muốn nghe cái cách gọi chẳng ra gì như là ‘tiểu phu nhân’ nữa.

-

Đoạn Vân Chu đương nhiên không biết A Dao nghĩ cái gì, cũng không biết mười mấy tỳ nữ hắn phái cho A Dao đã bị nàng tiện tay đưa cho Trạm Vân.

Trong nhã gian trà lâu, Đoạn Vân Chu và Nhung Gia Bình ngồi một bên, Thái Tử ngồi đối diện hai người. Giữa ba người là một bàn tròn bày mấy chồng thư dày, mỗi một chồng đều có dấu vết mở qua xem rồi.

Đoạn Vân Chu nói: “Hôm nay ta lại nhận được thư Lang Âm.”

Hắn rút một phong mật thư từ trong ngực ra, trình cho thái tử trước, chờ thái tử xem xong lại đưa cho Nhung Gia Bình.

Nhung Gia Bình đọc nhanh như gió, ăn ý chớp mắt với thái tử ở đối diện. Thái tử nói: “Xem ra, Lang Âm cô mẫu có phần gấp gáp.”

Đó không phải thư, mà giống như là uy hiếp hơn.

Đoạn Vân Chu cười khẽ một tiếng, nói: “Đúng vậy.”

Nhung Gia Bình nhướng mày, cà lơ phất phơ nói: “Tám phần là quý phi thúc giục quá mức, nên chờ không kịp.”

Thái tử cũng tán đồng. Tuy rằng y rời kinh nhiều ngày, nhưng biến hóa trong kinh lại không gạt được y. Y nghĩ nghĩ, nói: “Nàng muốn cái gì, cho là được.”

Giọng y vẫn luôn nhẹ nhàng bâng quơ, Đoạn Vân Chu lại biết trong lòng y sớm đã có tính toán.

Đoạn Vân Chu thưa vâng một tiếng, chắp tay với thái tử, nói: “Điện hạ yên tâm, thần có chừng mực. Đêm nay sẽ phái người truyền tin cho nàng ta.”

Hai người đối thoại không đầu không đuôi, cũng may Nhung Gia Bình không phải kẻ ngu dốt, một lát liền phản ứng lại. ( truyện trên app T𝕪T )

Y dùng khuỷu tay chọc chọc Đoạn Vân Chu, cười hỏi: “Như thế nào, ngươi thật đúng là định cưới nàng ta?”

Nàng ta ở đây tất nhiên là chỉ Mạnh Nguyệt Nhu.

Đoạn Vân Chu nhíu mày trừng y một cái, còn chưa nói gì liền thấy thái tử nói: “Lại nói, lúc trước tuy rằng biểu ca đồng ý cuộc hôn nhân này chỉ là tương kế tựu kế, nhưng rốt cuộc cũng làm chậm trễ một cuộc nhân duyên tốt của biểu ca. Ngày sau nếu có thể thành sự, biểu ca còn có ý, ta có thể làm chủ thưởng Nhã Hiền biểu tỷ cho biểu ca làm thiếp thất.”

Nhung Gia Bình đầu tiên là ngẩn ra, tiện đà cười to ha hả.

Đoạn Vân Chu nghiêm túc nói: “Điện hạ, này đối với thần mà nói cũng không phải nhân duyên tốt.”

Thái tử cũng không so đo giọng điệu cứng rắn của hắn, ôn hòa cười nói: “Xem ra, biểu ca đã có người ái mộ rồi?”

Ái mộ?

Đoạn Vân Chu nói: “Không coi là ái mộ, cũng còn tính là vừa lòng. Chỉ là thân phận nàng quá thấp, chỉ sợ ngày sau phải làm phiền thái tử điện hạ nâng thân phận cho nàng.”

Tuy là nói như vậy, nhưng hắn thân là hầu gia do hoàng thượng phong, muốn nâng thân phận cho một vũ nữ chẳng phải là dễ như trở bàn tay.

Nhưng trước mắt lại nói muốn nhờ thái tử, đương nhiên là có ý thân cận với thái tử.

Thái tử nhìn thấu lại không nói toạc, vỗ vỗ bả vai hắn, đồng ý: “Nếu biểu ca đã mở lời, cô đương nhiên đáp ứng.”

Thực tế, y sớm đã nghe nói trong phủ Đoạn Vân Chu có một mỹ thiếp, xuất thân lai lịch đều bí ẩn, chỉ nghe nói là có vẻ đẹp như thiên tiên, khiến Đoạn Vân Chu mê muội vô cùng. Mặc dù đã đính hôn với quận chúa, cũng vẫn không vắng vẻ nàng kia.

Nhưng thái tử biết phần tĩnh nghĩa này của Đoạn Vân Chu trộn lẫn không ít hơi nước.

Có lẽ là hơi thích, nhưng nữ nhân có thể tính kế vì quyền thế, lại có thể thiệt tình đến mức nào?

Chỉ là, đây là việc tư của thần tử, hôm nay thái tử cố ý nhắc đến cũng chỉ là thử xem, muốn xem sủng thiếp trong truyền thuyết kia chiếm vị trí thế nào trong lòng Đoạn Vân Chu.

Nhung Gia Bình từ trước đến nay đều là lãng tử trên tình trường, thấy hai người ăn nói trịnh trọng, liền cười: “Ta thấy ngươi là biết Mạnh Nguyệt Nhu đanh đá bao nhiêu, mới nhận ra A Dao muội muội ôn nhu bấy nhiêu.”

Người của họ đương nhiên cũng đang giám thị Mạnh Nguyệt Nhu, Nhung Gia Bình nghĩ đến cái điệu bộ ngu xuẩn mà không tự biết của nàng ta lại không nhịn được mà cảm thấy buồn cười: “Nàng ta chỉ sợ cảm thấy mẫu thân mình sắp thành công chúa nhiếp chính, cả ngày dùng lỗ mũi hướng lên trời, còn dám chạy đến uy hiếp ngươi.”

Đoạn Vân Chu nghe vậy cười lạnh, nói: “Quá ngu mà thôi.”

Thái tử không phát biểu ý kiến, y lười biếng dựa vào sau, cầm lấy chén trà, chậm rãi uống một ngụm rồi nói: “Kẻ ngu dốt hành sự, không phải càng có lợi cho chúng ta?”

Nói rồi, y duỗi tay chỉ một xấp công văn trên bàn, nói: “Chỉ là bọn chúng làm việc quá chậm, cô có một biện pháp có thể giúp các nàng tiến hành nhanh hơn chút.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play