A Dao theo tiếng nhìn qua, chỉ thấy một công tử trẻ tuổi mặc áo gấm xanh đen đang đứng trên cầu thang, vẻ mặt kinh hỉ nhìn nàng.

Nàng ngẩn ra một cái, cười hành lễ với chàng: “Ninh công tử.”

Không ngờ thế nhưng có thể gặp được chàng tại đây, cũng coi như là có duyên phận.

Ninh Tứ rõ ràng cũng nghĩ như vậy, chàng bước nhanh xuống, đứng trước mặt A Dao nói: “A Dao cô nương cũng tới uống rượu sao? Thật trùng hợp.”

Nói xong, lại cảm thấy lời mình nói có phần không ổn, chàng lại cười nói: “Xem ta này, A Dao cô nương sao lại thích uống rượu chứ.”

A Dao lại cười với chàng: “Tại sao lại không thể?”

Nình Tứ không ngờ nàng sẽ nói như vậy, theo bản năng giật mình. A Dao cong cong đôi mắt, chỉ tay về giá rượu bên quầy phía xa, nói: “Công tử không mời ta ngồi xuống uống một chén sao?”

Nàng nhìn qua kiếu tiếu lại nhu nhược, giọng nói cũng ôn nhu dịu dàng, vậy mà trong lời nói lại mang theo vài phần hiên ngang.

Ninh Tứ mỉm cười liếc nhìn nàng một cái, tạo thủ thế với tiểu nhị đang chờ ở một bên, phân phó: “Hai món rau, lại thêm một bình Liên Hoa nhưỡng.”

Tiểu nhị vội vàng trả lời, Ninh Tứ nho nhã lễ độ chắp tay, nói với A Dao: “Không biết tại hạ có vinh hạnh được mời A Dao cô nương?”

A Dao mỉm cười: “Đương nhiên.”

Quán rượu không có người, toàn bộ lầu một đều trống không. Ninh Tứ không có gọi người thu thập nhã gian lầu hai, dứt khoát tìm một góc ở lầu một mà ngồi xuống.

Gã sai vặt và hộ vệ mà Ninh Tứ mang theo tự giác thối lui, ngồi vào bàn bên cạnh, sẽ không khiến A Dao cảm thấy câu lệ.

A Dao rất cảm tạ sự cẩn thận của chàng. Hai người ngồi đối mặt, tiểu nhị bưng rượu và thức ăn lên.

Hai đĩa rau xào, một bình rượu ngon.

Ninh Tứ xắn tay áo, tự mình rót rượu cho A Dao: “Đây là Liên Hoa nhưỡng, đặc sản của Lăng Dương, A Dao cô nương nếm thử.”

A Dao bưng chén rượu lên, nhẹ nhấp một ngụm, rượu vào miệng tinh khiết thơm vô cùng.

Nàng không hảo rượu, lại rất hưởng thụ sự phóng túng sau khi say.

Nhưng từ sau khi đến phủ công chúa, nàng lại không dám uống rượu. Bởi vì Lang Âm trưởng công chúa không biết lúc nào sẽ lại tìm đến nàng, lúc thì kêu nàng khiêu vũ, lúc thì chỉ gọi nàng tới xem nàng quỳ gối, trầm mặc đánh giá.

Khi tới Lăng Dương, nàng đương nhiên sẽ không hiện ra bản tính trước mặt Đoạn Vân Chu.

Đoạn Vân Chu chỉ cần một tỳ nữ an phận nghe lời, hoặc là một thiếp thất thư giải dục vọng, còn có thể chọc hắn vui mừng.

Ninh Tứ tất nhiên không biết suy nghĩ của nàng, sóng mắt thiếu nữ mang theo ưu sầu là động lòng người nhất. Chàng chỉ cảm thấy cảm xúc của mình cũng bị nàng cảm nhiễm, còn tưởng rằng mình đã nói gì khiến nàng không vui, vội nói: “Cô nương… Là tại hạ nói sai gì… Hay là…”

A Dao bưng chén rượu lên một hơi cạn sạch, cười nói: “Ninh công tử cần gì cẩn thận như vậy?” đọc truyện trên app tyt

Nàng tự mình rót đầy cho mình một chén, rồi nâng chén về phía trước.

Ninh Tứ sửng sốt, vội chạm chén với nàng. Hai người khách sáo hàn huyên vài câu, Ninh Tứ mới nói: “Hôm nay cô nương sao lại đến một mình?”

A Dao nửa thật nửa đùa đáp: “Chủ tử không cần ta hầu hạ, liền ra đây làm biếng.”

Ninh Tứ hẳn là đã phái người điều tra nàng, biết chủ tử nàng chính là vị An Bình hầu mới tấn phong, lại không biết quan hệ thực tế giữa nàng và An Bình hầu.

Chàng còn tưởng rằng A Dao thật sự là tỳ nữ của Đoạn Vân Chu, nhớ đến mấy ngày nay có tin tức lưu truyền trong thành, cũng không nói gì khác, chỉ nói: “Tương phùng tức là có duyên, A Dao cô nương nếu không cần làm việc, chúng ta lại uống một chén.”

Nói rồi, chàng chỉ vào hộ vệ chờ ở bên cạnh, nói: “Cô nương yên tâm, Ninh mỗ chắc chắn sẽ cho người đưa nàng an toàn về hầu phủ.”

A Dao vốn dĩ chỉ ra đây uống rượu, một mình mượn rượu tiêu sầu khó tránh khỏi nhàm chán, hai người uống rượu mua vui mới gọi là sảng khoái.

Nàng sờ sờ túi tiền, muốn mua thêm chút rượu, lại phát hiện mình căn bản không mang theo bạc.

Tiểu nhị chờ ở bên cạnh bàn, nàng dứt khoát cởi vòng ngọc ở trên cổ tay ra: “Ta muốn hai bình lưu li hổ phách.”

Ninh Tứ lại cản nàng, nói: “Vòng ngọc tốt như vậy, sao có thể tùy tiện đưa ra?”

Nói xong, chàng lấy ra một thỏi bạc vụn ném cho tiểu nhị: “Làm theo phân phó của vị cô nương này đi.” ( truyện đăng trên app TᎽT )

Vòng tay kia được trả lại cho Ninh Tứ, vòng ngọc oánh nhuận nằm trong lòng bàn tay, Ninh Tứ mím môi, cuối cùng đặt lại lên bàn, dùng ngón trỏ đẩy về phía A Dao.

Ngón tay cầm chén của A Dao cứng đờ, ngay sau đó nàng chậm rãi uống cạn rượu trong chén.

Vòng tay kia là Đoạn Vân Chu đưa cho nàng.

Không phải ban thưởng, lại rõ ràng là mua cho nàng.

A Dao vẫn luôn quý trọng, đeo ở trên tay chưa từng tháo xuống.

Nàng cho rằng bản thân tỉnh táo và kiềm chế, nhưng trên người vẫn luôn mang theo chứng cứ, chứng cứ chứng minh nàng đã không thể kìm chế mà hãm sâu vào.

Nàng cho rằng mình có thể buông, nhưng vừa rồi ngay khi Ninh Tứ trả vòng tay cho nàng, nàng vẫn là dao động.

Tựa như hôm nay gặp được Ninh Tứ, nàng biết địa vị của Ninh Tứ ở Lăng Dương thành không thua gì Đoạn Vân Chu. Nếu sau này thật sự xảy ra chuyện gì, có lẽ cũng là một lựa chọn không tồi.

Nàng là động tâm tư khác, nhưng không biết tại sao, trong lòng lại có một cảm giác chột dạ vì phản bội.

Như ngoại trừ Đoạn Vân Chu, ai cũng đều không được.

A Dao nâng tay che nửa khuôn mặt, muốn che giấu vẻ buồn bực trong mắt.

Lại không biết dáng vẻ này của nàng rõ ràng chính là có tâm sự. Ninh Tứ cực kỳ săn sóc không hỏi nhiều, chỉ thỉnh thoảng gắp mấy đũa thức ăn cho nàng, an tĩnh cùng nàng uống rượu.

A Dao hiểu rõ về tửu lượng của mình, cho nên nàng không uống quá nhiều, hai bình vừa thấy đáy liền dừng.

Ninh Tứ cũng đặt đũa xuống: “Ta phái người đưa cô nương hồi phủ?”

A Dao đứng lên, xua xua tay muốn nói không cần, lại không ngờ choáng váng, than lên một tiếng rồi ngã lại vào ghế.

Ninh Tứ bị dọa sợ, vội duỗi tay đỡ nàng.

A Dao cũng không ngờ mình mới uống một ít mà đã say rồi, duỗi tay muốn chống bàn.

Ngón tay hai người trùng hợp chạm vào nhau, A Dao ngay lập tức lùi ra sau, lại bị Ninh Tứ nắm lấy tay.

Có lẽ là do ngón tay thiếu nữ quá mức mềm mại, cộng thêm đang trong men say không thể khắc chế, Nính Tứ nắm chặt cổ tay A Dao, hai má đỏ lên, ấp úng nói: “A Dao… Ta, ta…”

‘Ta, ta’ nửa ngày cũng không biết nên mở lời như thế nào, ngược lại khuôn mặt đẹp của A Dao như chất chứa băng sương, tránh về phía sau, mở miếng muốn mắng chàng một câu ‘đăng đồ tử’.

“A Dao, đang làm cái gì?”

Lại không nghĩ rằng, nàng chưa kịp nói liền nghe thấy giọng nói quen thuộc từ phía sau vang lên.

Âm trầm, hờ hững.

Đoạn Vân Chu chậm rãi tiến lên, lại bị hộ vệ của Ninh Tứ vây quanh. Con ngươi hắn vững vàng đánh giá một vòng, cuối cùng dừng ở hai cánh tay đang giao nhau của hai người.

Hắn không tiến thêm, giọng nói cũng không nghe ra cảm xúc gì: “Sao, còn không nỡ buông ra hả?”

A Dao lại nháy bén nhận thấy, hắn đang tức giận.

Thế mà tức giận?

A Dao không rút ngón tay về, ngược lại nghiêng đầu cười ngọt ngào với Đoạn Vân Chu.

Là bởi vì nàng thân mật với nam nhân khác, nên hắn tức giận?

Đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy cảm xúc Đoạn Vân Chu dao động lớn đến vậy, ngoại trừ lúc lên giường.

Hắn sẽ tức giận, vậy có nghĩa là trong lòng hắn cũng có nàng phải không?

A Dao vốn là uống rượu, khóe mắt có hơi đỏ lên, lúc này lại không tự giác mang theo vẻ kiều diễm vô song. Nàng nửa gục đầu xuống, cảng thấy đầu óc càng choáng váng.

Mà ở góc độ của Đoạn Vân Chu, cả người nàng gần như đã dán lên cánh tay Ninh Tứ.

Cơn giận bỗng chốc bùng lên, chiếm cứ tất cả cảm xúc khác. Hắn đột nhiên cảm thấy cực kỳ táo bạo, cánh tay để sau lưng bóp chặt lấy quạt xếp.

Hộ vệ vây quanh cảm thấy hắn không tốt lắm, vẻ mặt cảnh giác nhìn chằm chằm. Mấy người đứng cuối cùng liếc nhìn nhau, lập tức rút vũ khí bên hông ra.

Nhưng bọn họ còn chưa kịp chạm tay lên vỏ kiếm, liền thấy đột nhiên hoa mắt một cái.

Đoạn Vân Chu ném quạt xếp trong tay lên, tay cầm nhuyễn kiếm đá văng một kẻ, vòng vây lập tức xuất hiện một khe hở.

Không ai thấy rõ động tác của Đoạn Vân Chu như thế nào, chờ mọi người phản ứng lại thì A Dao đã bị tóm ra sau hắn.

Ninh Tứ bị kiếm quang vụt qua trước mắt dọa sợ liên tục lui về phía sau, tay chợt lạnh, chỉ thấy một mảnh vải xanh đen bị mũi kiếm hất bay lên trời rồi lại từ từ rơi xuống.

Đoạn Vân Chu thu nhuyễn kiếm về lại bên hông, quạt xếp vừa ném lên không trung cũng đúng lúc rơi xuống lòng bàn tay đang mở ra của hắn.

Hắn bật quạt ra ngăn cản A Dao ở phía sau, nhìn dáng vẻ hốt hoảng của Ninh Tứ, châm chọc: “Chỉ với lá gan đó mà cũng dám mơ ước nữ nhân của ta?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play