Đây hình như là lần đầu tiên Đoạn Vân Chu thấy A Dao yếu thế với hắn.

Vừa cảm thấy mới lạ, lòng lại mềm mại đến rối tinh rối mù, mấy ngày liên tiếp đều rất dịu dàng với A Dao.

Thích khách ngày ấy đều bị Vũ Hồi bắt lại, cũng chỉ là một ít tiểu lâu la không nên được mặt bàn, dùng chút bạc là có thể khiến bọn chúng bán mạng.

Đoạn Vân Chu không phí sức liền thẩm tra ra là ai, mà chiêu thức ngu xuẩn thế này cũng chỉ có Lục thị mới mang ra dùng.

Đoạn Duệ làm Định Viễn Hầu, bị cưỡng ép áp giải về kinh, còn xem như bảo toàn được chút mặt mũi cuối cùng.

Lục thị lại không phiền toái đến vậy, nhét vào nhà lao xoa nắn một hồi cũng không ai dám đưa ra dị nghị.

Người Lăng Dương thành đều biết thời thế đã thay đổi, không ai dám không có mắt mà đối đầu với Đoạn Vân Chu.

A Dao chung quy vẫn không vào hầu phủ hoàng thượng mới ban cho Đoạn Vân Chu.

Đoạn trạch tuy nhỏ, lại là một chốn an ổn mà Đoạn Vân Chu cho nàng.

A Dao như hãm sâu vào trong mộng, không thèm nghĩ đến tương lai hư ảo sờ không tới, chỉ an tâm hưởng thụ hiện tại với Đoạn Vân Chu.

Nhưng, mộng, sẽ có lúc phải tỉnh.

-

Hôm nay, A Dao giống như mọi hôm, muốn xoay người lăn vào lòng Đoạn Vân Chu, nhưng không ngờ lại không sờ thấy gì, chỗ bên cạnh đã lạnh lẽo, Đoạn Vân Chu đã đi được một lúc lâu rồi.

Trạm Vân đi vào, thấy rõ cảm xúc mất mát trên mặt nàng. Trạm Vân vừa hầu hạ A Dao mặc y phục rửa mặt, vừa nói: “Chủ tử cố ý căn dặn, không cho người làm ồn tới cô nương.”

A Dao ừ một tiếng, trong lòng cũng hiểu, tám phần là Trạm Vân đang an ủi nàng thôi.

Chỉ có một mình, cái gì cũng đơn giản hơn, A Dao không có hứng ăn, tùy tiện ăn mấy miếng liền quay về giường nằm.

Trước khi nhắm mắt lại, nàng hơi ghét bỏ dặn dò Trạm Vân: “Huân hương mất ngày nay ngậy quá, đổi vị trái cây mới mẻ hơn đi.”

Trạm Vân cười đồng ý, rất nhanh đã bưng tới huân hương trái cây. Tuy nhiên không ngờ, hương trái cây vừa bưng tới, liền có người chạy tới thông báo, ngữ khí gấp gáp lại kinh hãi.

“Cô nương! Nhã Hiền quận chúa tới!”

A Dao mới đầu nghe được còn ngẩn người ra, chợt phản ứng lại Nhã Hiền chính là phong hào của Mạnh Nguyệt Nhu, nàng nhíu mày: “Sao nàng ta lại tới đây?”

Tỳ nữ nói: “Hồi cô nương, quận chúa dẫn theo không ít người đang đi tới hậu viện, nói là muốn vào tìm chủ tử.”

A Dao nhíu mày, xem dáng vẻ hoảng loạn của tỳ nữ, trách mắng: “Hoảng cái gì? Trong phủ không có hộ vệ sao?”

Tỳ nữ kia lắc đầu, nhìn qua rất ngây thơ. A Dao đau đầu vẫy vẫy tay, để nàng ấy đứng gấp, đồng thời phân phó Trạm Vân: “Phái người ngăn nàng ta lại, cứ nói trong phủ không ai làm chủ, sợ chậm trễ quận chúa, ngày sau công tử sẽ tự mình thỉnh tội.”

Nhưng vừa dứt lời, cửa phòng liền bị người đá văng một cách thô bạo. Mạnh Nguyệt Nhu mang theo mười mấy người hùng hổ xông vào, như là muốn bao quanh cái sân này.

Trong mấy ngày nay, Tịnh Đường Hiên căn bản không có người ở, A Dao ăn ở đều tại Ninh uyển.

Lúc này cửa mà Mạnh Nguyệt Nhu cho người đá chính là cửa khắc hoa văn phòng nhỏ của Ninh uyển.

Nàng ta hẳn là nhận được tin tức chuẩn xác, sớm đã biết A Dao ở đây, là có chuẩn bị mà đến.

A Dao nghỉ ngơi ở gian nhỏ bên cạnh, bị tiếng động này làm kinh ngạc, nhưng lại nhanh chóng bình tĩnh lại. Nàng đè lại bả vai Trạm Vân, bình tĩnh nói: “Gọi người đi thông tri cho công tử.”

Trạm Vân hiểu ý A Dao, nhưng nàng không động đậy, mà trầm mặc ra dấu tay với ngoài cửa sổ.

Thấy nàng ấy không đi, A Dao cũng không nói nữa. Nàng không định đi ra ngoài, bởi vì nàng không muốn nổi tranh chấp với Mạnh Nguyệt Nhu.

Một là bởi vì thân phận của nàng mẫn cảm, lỡ như nháo đến chỗ Lang Âm trưởng công chúa thì đối với ai cũng không có chỗ tốt. Hai là bởi vì thân phận nàng quá thấp, mà thân phận quận chúa kia của Mạnh Nguyệt Nhu mới là đúng tình hợp lý.

Huống chi, nàng ta là vị hôn thê của Đoạn Vân Chu. Theo lý thuyết, sau này Mạnh Nguyệt Nhu nàng chính là nữ chủ nhân của căn nhà này.

Nhưng nàng có lòng muốn tránh, có tình lại cứ có người tới vì nàng.

Ninh uyển chỉ lớn như vậy, không quá lâu liền tìm tới chỗ A Dao. A Dao nghe tiếng bước chân càng lúc càng gần, phiền chán nhíu mày.

Ngay sau đó, cửa phòng bị đẩy ra, mấy tỳ nữ vây quanh Mạnh Nguyệt Nhu đi vào. Có người vén rèm, có người cầm quạt, có người thức thời đỡ nàng ta ngồi vào chủ vị.

Nàng ta ưỡn lưng hất cằm, bày ra tư thái bễ nghễ thường ngày.

Trái ngược với vẻ tản mạn của A Dao.

Hai người lẳng lặng nhìn nhau, ai cũng không nói chuyện.

A Dao đơn thuần là không có lời nào để nói với nàng ta, mà Mạnh Nguyệt Nhu thì lại đang chờ nàng mở miệng trước.

Nhưng đợi trong chốc lát vẫn không thấy A Dao hành lễ vấn an mình, đáy mắt Mạnh Nguyệt Nhu hiện lên một tia khinh thường. Nàng âm dương quái khí nói với tỳ nữ bên cạnh: “Có một số người ấy à, cho rằng chim sẻ bay lên liền biến phượng hoàng. Hiện giờ mới ra ngoài được mấy tháng, mà đã quên mất mình từ đâu chui ra rồi?”

Tỳ nữ kia cúi đầu, đang ngồi xổm đấm chân cho nàng ta. A Dao nheo mắt lại, cảm thấy bóng dáng của tỳ nữ kia có phần quen mắt.

Mạnh Nguyệt Nhu cũng chú ý tới vẻ mặt của nàng, đắc ý nâng nâng chân.

Sau đó nàng ta cố ý nâng cằm tỳ nữ kia, cố ý để A Dao nhìn thấy mặt nàng ấy.

Tỳ nữ gầy yếu run rẩy, đôi mắt hiện vẻ xấu hổ và giận dữ, lại không dám phản kháng.

Đồng tử A Dao rụt rụt lại, tuy rằng đã lâu không gặp, nhưng nàng vẫn ngay lập tức nhận ra tỳ nữ kia là ai.

Diệu Hàm.

Hai người nhận thức nhiều năm, từng cùng học múa ở Vũ Nhạc phường, rồi lại cùng nhau vào phủ trưởng công chúa.

Trong số các vũ nữ, quan hệ giữa hai người là tốt nhất.

Đối xử với người khác, trước nay A Dao không hề có chút gì gọi là thiệt tình, mỗi chuyện mà nàng làm đều là suy xét cho bản thân trước.

Duy nhất đối với Diệu Hàm, nàng vẫn còn giữ vài phần thiệt tình.

Mạnh Nguyệt Nhu hẳn là cũng biết quan hệ giữa hai người không tệ mới mang theo Diệu Hàm, nàng ta liếc nhìn vẻ mặt A Dao, chỉ cây dâu mắng cây hòe: “Đều là cái loại tiện từ trong trứng, trời sinh ra để hầu hạ quý nhân.”

Sự nhục nhã chất đầy trong lời nói, gương mặt A Dao lại vẫn bình tĩnh, thậm chí còn cười nói với Mạnh Nguyệt Nhu: “Quận chúa, chúng ta có quen không?”

Mạnh Nguyệt Nhu không ngờ con tiện tì đó lại có phản ứng như vậy, hơi sửng sốt một cái, sắc mặt rất nhanh đã trở nên vặn vẹo, cả khuôn mặt đang tươi đẹp trở nên dữ tợn ghê tởm, duỗi tay định tát cho A Dao một cái.

Khi bàn tay sắp chạm đến, A Dao động cũng không động, giống như bị dọa đến choáng váng, đứng im tại chỗ.

Mạnh Nguyệt Nhu khinh thường cười nhạo một tiếng, mắt thấy sắp chạm vào liền bị người chặn lại.

Đoạn Vân Chu không biết xuất hiện từ khi nào, kịp thời giữ tay Mạnh Nguyệt Nhu lại, nhíu mày nhìn về phía A Dao: “Ngày thường không phải miệng lưỡi sắc bén lắm à, sao hôm nay lại mặc nàng ta ức hiếp vậy?”

Ngữ khí tuy là trách cứ, lại vẫn có thể nhận thấy sự thân mật giữa hai người.

Mạnh Nguyệt Nhu tức giận, càng không muốn bị người khác xem nhẹ, cổ tay không an phận giãy giụa, lại bị đôi mắt lạnh như sương tuyết của Đoạn Vân Chu liếc nhìn, nàng ta sửng sốt.

Mạnh Nguyệt Nhu ủy khuất giận dữ: “Đoạn Vân Chu! Ngươi có còn nhớ ai mới là vị hôn thê của ngươi không?!”

Không biết, còn tưởng ràng nàng ta đã đại hôn cùng Đoạn Vân Chu rồi.

“Quận chúa, ngài đây là ý gì?” Đoạn Vân Chu buông tay nàng ra, nghiêng nghiêng đầu, nói: “Đừng quên, chúng ta vẫn chưa có thành thân.”

Tuy hắn dùng kính ngữ, lại khiến người khác cảm thấy không rét mà run.

Sống lưng Mạnh Nguyệt Nhu phát lạnh, cứng đờ một cái, lại nghĩ đến sau lưng mình có người chống lưng, lập tức tự tin tăng trưởng.

Nàng ta chỉ vào A Dao, chất vấn Đoạn Vân Chu: “Tại sao con ả này lại ở đây, chẳng lẽ ngươi đã quên lúc trước hứa với ta như nào rồi sao?”

A Dao trầm mặc không nói, chỉ coi như không nghe thấy.

Mạnh Nguyệt Nhu càng tức giận: “Đoạn Vân Chu, ngươi thật sự cho rằng hoàng thượng phong người làm hầu là ngươi có thể dậy nổi sao? Nếu ngươi dám qua cầu rút ván, mẫu thân ta chắc chắn sẽ không bỏ qua cho ngươi.”

Đoạn Vân Chu ghét nhất nữ nhân ồn ào, nếu không phải mẫu tử bọn họ vẫn còn có chút tác dụng, hắn tuyệt đối sẽ không dung nàng ta cãi cọ ầm ĩ bên người.

Hắn nhẫn nhịn tính tình, đưa mắt ra hiệu với A Dao, sau đó phân phó Trạm Vân vẫn luôn đứng bên cạnh: “Tiễn quận chúa ra ngoài.”

Người trong phòng đều đi hết, Đoạn Vân Chu xoay người trấn an A Dao rồi cũng đi ra ngoài.

Từ đầu đến cuối, A Dao không hề nói gì. Nàng đang nghĩ, nàng thật sự muốn sinh hoạt như thế này sao?

Mạnh Nguyệt Nhu tuy ngu xuẩn, hôm nay đánh bậy đánh bạ vậy mà chọc phải chỗ mềm mại nhất trong lòng A Dao.

Diệu Hàm thiện tâm nhát gan, A Dao chỉ cần nhớ lại ánh mắt lúc ấy của nàng, liền cảm thấy cực kỳ đau lòng.

Lấy tính tình của Mạnh Nguyệt Nhu, Diệu Hàm ở bên cạnh nàng ta chắc chắn sẽ rất gian nan.

A Dao đang nghĩ, có người tiến vào truyền lời: “Cô nương, quận chúa đã đi rồi, chủ tử mời ngài qua đó.”

A Dao gật gật đầu, theo tỳ nữ đi ra ngoài, quả nhiên thấy Đoạn Vân Chu đang ngồi một mình trong đại sảnh.

Hẳn thấy A Dao sắc mặt không tốt, nghĩ nguyên nhân do Mạnh Nguyệt Nhu tới nháo hồi nãy, liền giải thích: “Nàng yên tâm, hôm nay là ngoại lệ, sau này sẽ không có ai tiến vào nữa.”

A Dao lại không lo lắng chuyện này, nàng trầm mặc trong chốc lát, bỗng nhiên khom người hành lễ với Đoạn Vân Chu, khẩn cầu: “Công tử, A Dao muốn cầu ngài một chuyện.”

Nàng rất ít khi mở miệng cầu cái gì, Đoạn Vân Chu nhướng mày, hỏi: “Chuyện gì?”

A Dao mím môi, nói: “Không phải chuyện gì khó xử, chỉ cầu công tử giúp ta cứu một người.”

Lúc trước Diệu Hàm cứu mạng nàng, bởi vậy A Dao mới có thể cầu xin hắn.

Nàng sợ Đoạn Vân Chu không đồng ý, cố ý nói quan hệ giữa hai người thân mật hơn. Không ngờ Đoạn Vân Chu nghe xong, lại không hề dao động chút nào.

Hắn nhìn A Dao quỳ gối trước mặt, nói thẳng: “Tri nhân tri diện bất tri tâm*, nếu đó đã là tỳ nữ Mạnh Nguyệt Nhu, ta giữ lại không chỉ có tăng thêm tai họa ngầm. Hơn nữa, cũng không cần thiết lắm.”

*Tri nhân tri diện bất tri tâm: biết người biết mặt nhưng không biết lòng

Hắn nhíu mày nhìn A Dao, nói: “Nàng an phận chút.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play