Như A Dao đã đoán, mấy ngày liền Đoạn Vân Chu không về Đoạn trạch.

Có ngày hắn sai người mang về tặng cho nàng một túi kẹo đậu phộng, khi nó đến trong tay nàng thì đã trở nên dính dính, cứng đến mức không bẻ ra được.

Gã sai vặt giao đồ vẻ mặt xấu hổ, A Dao vẫn như không phát hiện ra, thần thái tự nhiên bẻ một miếng bỏ vào trong miệng. Sau khi đám người rời đi, nàng lại nhỏ hết ra.

Ngấy đến phát đắng.

A Dao lại ngậm một ngụm nước trà ngọt thanh để đuổi đi vị ngậy trong miệng.

Đoạn Vân Chu luôn phải bận việc của mình, không phải lần đầu tiên gặp hắn, nàng đã biết trên người hắn có bí mật rồi sao.

Đó là chuyện của hắn, A Dao tự biết không có tự cách hỏi.

Nghe nói hoàng thượng đã hạ chỉ phong hắn là An Bình hầu, lại phong chức quan. Khác với những kẻ ăn chơi trác táng chỉ biết hưởng lạc, hiện giờ hắn đã thật sự nắm được quyền lực.

Năm nay hắn còn chưa đầy hai mươi tuổi, hoàng thượng lại dám cho hắn chức quan trọng như vậy, trong đó nhất định nhờ Lang m trưởng công chúa.

Đại khái là sắp thành thân đi, A Dao nghĩ như vậy. Trong lòng nàng đã chuẩn bị sẵn tâm lý là ở lại Đoạn trạch này cả đời.

Nhưng không ngờ được, ngày hôm sau Vũ Hồi tới Tịnh Đường Hiên đón nàng, nói là Đoạn Vân Chu chờ nàng ở bên ngoài.

Nàng thay một thân xiêm y sạch sẽ đi ra ngoài. Quả nhiên nhìn thấy trước phủ có một chiếc xe ngựa, Đoạn Vân Chu mặc gấm y huyền sắc ỷ vào vách xe, trên đầu còn đeo ngọc quan.

Như lần đầu tiên A Dao mới gặp hắn, cong chân dài, bên môi treo nụ cười không chút để ý.

Hắn chuẩn xác bắt giữ được vẻ kinh diễm và trố mắt của A Dao, tâm trạng rất tốt, duỗi tay kéo nàng lên xe ngựa: “Đi thôi, công tử đưa nàng tới nhà mới nhìn một cái.”

Nhà?

A Dao nghe thấy hắn nói như vậy, do dự suy nghĩ một lát, nhưng trước mắt không khí giữa hai người thật sự quá tốt, nàng có chút không nỡ mở lời.

Mãi đến khi xe ngựa dừng lại, màn xe vén lên, A Dao nhìn đại trạch nhà cao cửa rộng trước mắt, trên tấm biển viết mấy chữ to “An Bình Hầu phủ”.

Phủ đệ hoàng thượng mới ban cho hắn, hắn lại nói là nhà?

A Dao mím môi, không có nắm tay mà Đoạn Vân Chu duỗi tới, giương mắt đối diện với hắn, nghiêm túc nói: “Công tử, đây không phải nơi A Dao nên tới.”

Đoạn Vân Chu nhíu mày: “Có ý gì?”

A Dao không đáp, ngược lại hỏi: “Công tử, ngài không phải muốn đính hôn sao?”

Mấy ngày nay, hai người không ai chủ động nhắc tới chuyện này. Đoạn Vân Chu đương nhiên sẽ không cho rằng A Dao thật sự hoàn toàn không biết gì, bởi vậy hắn không phủ nhận, chỉ nói: “Không liên quan tới nàng.”

A Dao lại nói: “Sao lại không liên quan?”

“Lúc trước cứu A Dao là công tử, cho A Dao một chỗ ở an ổn cũng là công tử.”

Nói đến đây, nàng hơi dừng lại, vẫn lựa chọn dùng ngũ khí uyển chuyển nói: “Lấy thân phận hiện giờ của A Dao, quận chúa sẽ không cho phép ta xuất hiện ở hầu phủ của ngài.”

Đoạn Vân Chu thoáng ngẩn ra, lập tức hiểu ý của nàng.

Trên thực tế, đến bây giờ Lang Âm vẫn không biết thiếp thất bên cạnh hắn là A Dao đã mất tích trong phủ công chúa lúc trước. Cho nên, hắn tuyệt đối sẽ không để A Dao lại xuất hiện trước mặt hai mẫu tử kia.

Huống chi, tuy rằng hắn không thật sự muốn cưới Mạnh Nguyệt Nhu, lại sẽ không làm chuyện hoang đường là để một vũ nữ không danh không phận tiến vào cửa.

So với ai khác, hắn càng rõ thân phận của A Dao.

Là nữ nhân hắn, nhưng cũng chỉ là, một thiếp thất.

Hôm nay dẫn nàng tới, một là rất hứng khởi, nghĩ đến mấy ngày trước hứa với nàng là dẫn nàng ra ngoài chơi nhưng lại vẫn luôn nuốt lời; hai là bởi vì hiện giờ thế lức các nơi ở Lăng Dương thành hỗn tạp, ngoại trừ người của Lang m, còn có người của hoàng thượng.

Lão tuy là đau ốm hồi lâu, lại trước sau vẫn là quân chủ ngồi tại vị trí tối cao.

Tay cầm quyền sinh sát, Đoạn Vân Chu không thể không phòng.

Mới truyền ra chuyện đính hôn với Mạnh Nguyệt Nhu, Lang m liền thay hắn nói chuyện trước mặt hoàng thượng, làm hắn vặn ngã Đoạn Duệ.

Người sáng suốt vừa thấy liền biết hai người hiện giờ là châu chấu trên một chiếc thuyền, nhưng hoàng thượng dù biết đến cũng vẫn giao năm vạn binh quyền trong tay Đoạn Duệ cho Đoạn Vân Chu.

Không vì cái gì khác, chỉ bởi vì hắn là người an toàn nhất trong đám như hổ rình mồi kia.

Rốt cuộc, hắn là người khác họ, Lang m chỉ là công chúa.

Nhưng dù vậy, Đoạn Vân Chu vẫn muốn cố ý chế tạo sơ hở trước mặt hoàng thượng.

Mà sơ hở này, chính là A Dao.

Chỉ cần hắn đủ sủng ái A Dao, vậy trước sau vẫn luôn có vết rạn với phủ Lang m công chúa.

Hoàng thượng cũng sẽ càng an tâm, thời gian có thể tranh thủ cho thái tử cũng càng nhiều.

Nhưng những trù tính đó đương nhiên không thể nói với A Dao. Đoạn Vân Chu sửng sốt một lát liền lấy lại tinh thần, theo ý nàng nói: “Nàng không muốn vào ở cũng không sao, theo nàng.”

Hắn hơi bất đắc dĩ cười cười, nắm tay A Dao nói: “Nhưng cũng không thể không muốn xuống xe ngựa chứ.”

Hôm nay hình như hắn rất có kiên nhẫn, A Dao không tiền đồ bị nụ cười của hắn bắt giữa, duỗi tay nắm tay nắm, đi xuống xe ngựa.

Hai người sóng vai đi vào trong, Vũ Hồi và các hộ vệ khác đi cuối cùng. Tới trước cửa, có người hành lễ với A Dao, A Dao hơi câu lệ gật đầu với hắn.

Nàng nghiêng người, lại gần Đoạn Vân Chu hơn, bàn tay to lớn ôm eo cô. Đoạn Vân Chu cúi người xuống định nói gì đó, lại nhạy cảm nhận thấy trong không khí có tiếng xe gió bay thẳng tới chỗ này.

Không kịp nghĩ nhiều, tay trái Đoạn Vân Chu buộc chặt, mang theo A Dao tránh sang bên cạnh.

Vũ Hồi cũng nhanh chóng nhận thấy được nguy hiểm, gật đầu ra hiệu với các hộ vệ khác, rút đao bao quanh hai người.

Bọn họ vẫn chưa vào trong phủ, người qua đường bị tiếng đao kiếm chói lọi làm sợ hét chói tai, chạy tán loạn khắp nơi. A Dao ngoan ngoãn đi theo bên cạnh Đoạn Vân Chu, sợ mình thành vướng bận khiến bọn họ phân tâm.

Kẻ tới không quá lợi hại, Vũ Hồi một chân đá bay một tên, thậm chí còn kịp bẩm báo với Đoạn Vân Chu một câu: “Chủ tử, ngài tiến vào phủ tránh một lát.”

Đoạn Vân Chu chưa kịp đáp lời, liền thấy tường viện bốn phía bỗng nhiên có mấy chục hắc y nhân cầm đao lao ra, không nói hai lời đánh nhau với hộ vệ của Đoạn Vân Chu.

Chất lượng của chúng không cao, lại thắng về số lượng, ùn ùn không dứt, sóng trước ngã xuống sóng sau lại lao lên.

Cũng may là thủ hạ của Đoạn Vân Chu rất lợi hại, chẳng bao lâu đã giải quyết nhóm người kia. Đoạn Vân Chu không vào cửa phủ, mà che chở A Dao đứng dưới một tàng cây, tay phải hắn ôm chặt eo nàng, híp mắt đánh giá đợt ám sát không cao minh này.

A Dao an tĩnh đứng bên cạnh hắn, không quấy rầy. Nhưng ai ngờ, lại có kẻ từ sau lưng bọn họ lao tới, cánh tường vây cao mấy chục trượng, lao đầu chém về phía A Dao nhu nhu nhược nhược.

Lưỡi đao sắc bén, chỉ tiếc cách hơi xa, chỉ cắt được một sợi tóc của nàng cùng một dải lụa không được tính là ngoại y.

Áo lụa bị xé soạt một cái, A Dao theo phản xạ có điều kiện lảo đảo về phía trước. Tay bên hông nàng của Đoạn Vân Chu vừa động, thanh nhuyễn kiếm phiếm hàn quang được hắn rút ra.

A Dao thậm chí còn chưa kịp thấy ra hắn ra tay thế nào, liền nghe thấy tiếng ‘phụt’, là âm thanh mũi kiếm đâm vào da thịt. Ngay sao đó, người kia giống như diều đứt dây, bị Đoạn Vân Chu đá bay.

Máu tươi phun trào thành một đường cong parabol trên không trung. A Dao không kịp né tránh, chỉ vội nhắm mắt lại.

Nhưng mà, ngay sau đó, một bàn tay ấm áp xuyên qua mái tóc dài của nàng, che mắt nàng lại.

Vết máu dơ bẩn bị bàn tay ngăn trở hoàn toàn, A Dao có thể cảm nhận được một tay khác của Đoạn Vân Chu ôm lấy nàng từ phía sau. Nàng dán sát lưng vào lòng ngực mềm mại, hắn nhẹ giọng nói: “Nhắm mắt lại, có sợ không?”

Giọng hắn rất thấp, nhưng là tiếng đàn lay động, đâm vào vào lòng A Dao.

Từ nhỏ đến lớn, lần đầu tiên có người hỏi nàng có sợ không, cũng là lần đầu tiên có người nhắc đến chữ ‘nhà’ với nàng.

Trong khoảnh khắc đó, nàng vĩnh viễn hãm sâu.

Không ai có thể thoát khỏi ân nhân cứu mạng, huống chi, Đoạn Vân Chu còn cứu nàng hai lần.

Lông mi khẽ run run, A Dao nhỏ giọng nói: “Sợ.”

Nói rồi, nàng như thật sự bị tình cảnh vừa rồi dọa đến, duỗi tay nắm lấy ống tay áo Đoạn Vân Chu, nhỏ giọng lặp lại: “Công tử, ta rất sợ.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play