“Cô nương, chủ tử không ở trong phủ. Mời trở về đi.”
A Dao đã không nhớ đây là lần thứ mấy nàng bị người chặn lại. Trong lòng nàng ôm một hộp đồ ăn, lại lần nữa đứng trước cửa Ninh uyển.
Ngay cả hộ vệ kia đều có chút ngại ngùng, A Dao thản nhiên cười, nói xin lỗi: “Là ta quấy rầy.”
Nói xong, nàng liền xách hộp đồ ăn quay về.
Tịnh Đường Hiên cách Ninh uyển thật sự rất gần, A Dao không muốn trở về phòng liền lang thang không có mục tiêu đi đến một hòn non bộ rồi đặt hộp đồ ăn xuống bên chân.
Tiếng nước chảy róc rách dễ nghe, A Dao lại cảm thấy trong lòng rất phiền.
Nàng tỉnh táo có thể nhận ra rằng, loạn, không phải tiếng nước, mà là tâm nàng.
Từ cái ngày mà Đoạn Vân Chu cứu nàng ấy, nàng liền cảm thấy tâm tư mình có phần thay đổi.
Ngay từ đầu nàng không muốn nhìn thẳng, cũng không muốn thừa nhận. Mãi đến sau này, mỗi ngày nàng đều xách theo canh bổ tới thư phòng Đoạn Vân Chu. Nàng biết, mình thật sự đã động tâm.
Nàng cảm thấy mình không có tiền đồ, lại không có biện pháp nào để ngăn mình rơi vào.
Thời tiết cuối thu dần chuyển lạnh, A Dao ngồi xổm xuống, duỗi tay khuấy đảo dòng nước chảy ào ạt. Những chú cẩm lý có khi thì nhảy lên khỏi mặt nước, khi thì chui vào khe hở ngón tay, vừa lạnh vừa ngứa.
Đôi khi nàng cảm thấy, mình tự như những con cá này, mà Đoạn Vân Chu lại là dòng nước vĩnh viễn không dừng lại kia. Nàng rong chơi trong nước, lại vĩnh viễn không nhìn thấy điểm cuối của hắn.
A Dao ngồi xổm thật lâu, lâu đến khi ngón tay lạnh đến mức chết lặng nàng mới nhớ tới hộp đồ ăn bên cạnh. Nàng mở nắp hộp lên, canh bổ đã nguội hết. Nàng bê chén lên trầm mặc hồi lâu, không biết đang nghĩ cái gì.
Qua hồi lâu, nàng mới duỗi tay khảy khảy cái muỗng, bê chén lên một hơi uống cạn.
Chạng vạng hôm sau, khi A Dao đang ăn bữa tối, nàng vẫn kêu người để lại một chén canh cho Đoạn Vân Chu.
Trạm Vân muốn nói lại thôi, muốn nhắc nhở nàng lại không nói lên lời, vì thế nàng ấy vẫn lên tiếng sai người đi múc canh.
Nhưng thực tế mà khi A Dao nói xong hết câu cũng đã nhận ra không đúng, nàng cầm đũa trầm mặc hồi lâu, sơn hào hải vị đầy bàn cũng khiến nàng khó có thể nuốt nổi.
Nhưng không ngờ tới chính là, Trạm Vân đã đi lại quay lại, trên mặt mặt theo vui sướng tiến vào, cao hứng nói: “Cô nương, chủ tử đã trở lại.”
Động tác trong tay A Dao dừng lại, muốn đứng dậy, lại ép buộc mình, cười nói: “Không liên quan đến ta.”
“Lãnh đạm như vậy?”
Giọng Đoạn Vân Chu vang lên ở cửa. Hắn mặc một thân trường bào tự phụ, bên môi mang theo nụ cười, đuôi lông mày hơi nhướng lên, mỗi bước đi đều như đạp vào lòng nàng.
Hắn phất phất tay với Trạm Vân, Trạm Vân rất có mắt liền lui ra, cũng thuận tay đóng lại cửa cho hai người.
Đoạn Vân Chu liếc nhìn vài món đồ ăn gần như chưa được động vào, cười càng tươi hơn. Hắn duỗi tay kéo A Dao đang ngây ngốc vào lòng, nắm lấy eo nhỏ của nàng, ghé sát vào bên tai nàng nói nhỏ: “Không gặp được ta, ăn là không biết mùi vị sao?”
Hắn trêu chọc nàng, hai tai A Dao đỏ ửng, không muốn nói chuyện.
Đoạn Vân Chu dùng sức nâng mông nàng, ôm nàng lên. Hai chân A Dao rời đất, nàng theo bản năng ôm lấy cổ hắn.
Không biết hắn từ đâu trở về, trên người còn có hương trúc thanh lãnh. A Dao hít một hơi, cằm dán sát vào bờ vai hắn, nhắm mắt hưởng thụ hơi thở của hắn.
Đoạn Vân Chu nhạy bén nhận ra được sự ỷ lại của nàng, cười khẽ một tiếng, hỏi: “Nhớ ta?”
A Dao ôm lấy cổ hắn thật chặt, vẫn cứ trầm mặc. Đoạn Vân Chu không thèm để ý, ôm vào đi vào ra khỏi tiểu thính, đi vào phòng ngủ ở bên cạnh. Hắn nhẹ nhàng đặt nàng lên giường, duỗi tay véo cằm nàng, cố ý nói: “Không nói lời nào chính là không muốn. Nếu là vậy, ngày mai gia liền không quay về xem ngươi nữa.”
Biết rõ hắn cố ý nói như vậy, A Dao vẫn cứ là thít chặt cổ hắn, kéo theo hắn dán lên người mình. Nàng rũ mắt, không nhìn hắn, chỉ nhỏ giọng nói: “Đừng mà.”
Nàng rất ít làm nũng, ngày thường ngoại trừ việc giường chiếu, càng ít khi lộ ra cái vẻ e lệ này.
Đoạn Vân Chu duỗi tay miêu tả lông mi nàng, nhìn hàng mi dài run run, cả tâm can như bị nàng kích thích. Ma xui quỷ khiến, hắn nói: “Ngày mai… Ta mang theo nàng cùng ra cửa.”
Tuy rằng vừa nói xong hắn liền hối hận, nhưng mà nhìn ánh mắt chờ mong của A Dao, Đoạn Vân Chu không thể không thừa nhận, hắn có chút mềm lòng.
Nhưng ngày hôm sau dậy, hắn nuốt lời.
Không biết từ khi nào, hai người thế nhưng thật sự cùng chung chăn gối. Đoạn Vân Chu không có gọi người ném nàng tới sương phòng, sáng nàng tỉnh lại, nắm trong tay cũng không phải là màn che và góc chăn, mà lại cổ tay áo của Đoạn Vân Chu. ( truyện trên app T𝕪T )
Bị lăn lộn đến nửa đêm, A Dao vốn nên ngủ đến lúc mặt trời nên cao mới dậy, chỉ là không biết làm sao, sau nửa đêm lại liên tục gặp ác mộng, đến rạng sáng cũng không ngủ được.
Nhìn Đoạn Vân Chu nằm ngay bên người, A Dao có chút bất an mà đã lâu chưa có.
Có một loại dự cảm không tốt quanh quẩn trong lòng, nàng che lại đôi mắt, chôn đầu vào hõm vai Đoạn Vân Chu, muốn ngủ thêm một lát.
Nhưng trong viện rất nhanh đã có tiếng bước chân truyền đến, ngay sau đó có người nhẹ nhàng gõ cửa phòng: “Chủ tử, ngài còn ngủ không? Người trong kinh tới.”
A Dao không mở mắt, lỗ tai lại lén lút dựng lên. (tỷ tỷ đáng eo quá)
Đoạn Vân Chu một tay đè lại lỗ tai nàng, một bên hỏi: “Sao lại thế này?”
Người bên ngoài nói: “là đại thái giám Trang Thăng, lúc này đã sắp tới Định Viễn Hầu phủ.”
Ngại vì A Dao cũng đang ở trong phòng, hắn nói rất qua loa, nhưng Đoạn Vân Chu đã hiểu.
Trang Thăng là đại thái giám hầu hạ hoàng thượng nhiều năm, có thể phái hắn tới Lăng Dương xa xôi, nhất định không phải việc nhỏ. Nghĩ đến chứng cứ của Lang Âm đã được trình lên hoàng thượng nhiều tháng, tính ngày thì chắc cũng sắp có kết quả.
Nghĩ vậy, Đoạn Vân Chu lại không rảnh lo A Dao ở bên cạnh, lập tức phủ thêm xiêm y đứng dậy, rời đi Tịnh Đường Hiên.
A Dao nhìn bóng lưng hắn rời đi, miệng hơi mở, lại biết rõ bản thân không có lập trường.
Nếu có liên quan tới kinh thành, có lẽ là chuyện rất quan trọng đi.
Nàng yên lặng phỏng đoán, khi tới giờ cơm trưa mới từ trong miệng của một tỳ nữ ở Đoạn trạch biết được rốt cuộc hôm nay có đại sự gì.
“Đã nghe gì chưa? Định Viễn Hầu bị biếm làm thứ dân, hầu phủ cũng bị niêm phong.”
“Sao lại cứ như một trận gió lớn quét qua vậy, thánh chỉ tới nhanh thế à?”
“Nói là Lang Âm trưởng công chúa nhúng tay vào, chứng cứ Định Viễn Hầu mưu hại Thừa Âm công chúa vô cùng xác thực, nói là muốn trực tiếp áp giải về kinh.”
“Thái tử không phải cũng tới Lăng Dương sao, chắc chắn là vì chuyện này rồi.”
“Hơn nữa hoàng thượng cho chủ tử phong hào…”
“Đúng vậy, chủ tử ngủ động nhiều năm, cuối cùng cũng chờ đến ngày hôm nay.”
……
Tiếng tám chuyện nhỏ nhẹ theo chiều gió truyền vào tai A Dao. Thái tử điện hạ giá lâm Lăng Dương, Định Viễn Hầu phủ bị xét, Đoạn Vân Chu được phong tước.
Chuyện mà ngay cả tỳ nữ trong phủ cũng biết, hiển nhiên đã truyền khắp Lăng Dương thành.
Sáng nay Đoạn Vân Chu vì chuyện này mới rời đi sao, vậy đại thái giám có phải cố ý truyền chỉ mới đến Lăng Dương?
Hay là nói, mấy ngày trước Đoạn Vân Chu đều đang bận vì chuyện này.
Hắn nhìn qua vân đạm phong khinh*, trên thực tế lại một phát tức trúng, chỉnh sụp Định Viễn Hầu căn cơ thâm hậu tay cầm quyền binh.
*Vân đạm phong khinh (云淡风轻): thờ ơ, lạnh nhạt, bình thản, không màng đến điều gì khác, tựa như gió nhẹ mây hờ hững trôi.
A Dao khẽ cắn môi dưới, nghĩ đến người mà mấy tỳ nữ nhắc đến, lại nghĩ đến cuộc đính hôn mãi không thấy kết quả của Đoạn Vân Chu.
Có lẽ, Đoạn Vân Chu vì vặn ngã cha hắn nên mới lựa chọn lên thuyền Lang Âm.
Vậy hôn sự giữa hắn và Mạnh Nguyệt Nhu, có phải chính là lợi thế trong đó không?
A Dao đứng bên cửa sổ, nhìn lá liễu khô vàng bị gió thổi bay rồi lại phiêu phiêu rơi xuống đất. Một khắc đó, nàng phảng phất nghe thấy tiếng lá rơi bị dập nát.
Nàng suýt nữa đã quên mất, mình chỉ là một vũ nữ, một kiều thiếp nhỏ nhoi.
Khi hắn cần vì hắn thư giải dục vọng, khi không cần thì chỉ là một bình hoa trang trí cho đẹp mà thôi.
Đồng thời, A Dao cũng tỉnh táo nhận ra rằng, nàng ở trong cuộc đời của hắn chỉ là một người nhỏ bé không đáng kể.
Là ngươi du củ, chính ngươi đã xa cầu quá nhiều. A Dao tự nhủ.