Vũ Hồi lui ra, trong phòng chỉ còn lại một mình Đoạn Vân Chu.
Thư vừa rồi ném vào chậu than bị đốt cháy hầu như không còn chỉ để lại chút tro tàn, xuyên qua cửa sổ ánh mặt trời rọi vào, còn có thể nhìn thấy từng sợi bàng bạc của tia nắng.
Đoạn Vân Chu nằm xuống giường nhỏ chợp mắt, vừa nhắm mắt lại, chóp mũi vẫn như phảng phất ngửi thấy mùi khét nhè nhẹ. Trong lúc nhất thời, hắn lại tựa như đã về lại hồi khi còn nhỏ, ở trong cái phòng luôn nồng nặc những thứ mùi khó tả và những trận đòn mắng nhiếc.
Ở trong mắt người khác, hắn là nhi tử độc nhất của Thừa Âm trưởng công chúa vừa Định Viễn Hầu, là hoàng thân quốc thích, hậu đại danh môn. Nhưng lại rất ít người biết, thân phận khiến người ta cực kỳ hâm mộ này thực tế lại là một sự sỉ nhục khắc sâu vào trong xương cốt.
Thừa Âm là đích ấu nữ của tiên đế, sau khi nguyên hoàng hậu hạ sinh nàng liền đi. Thừa Âm từ nhỏ lớn lên bên cạnh thái hậu, lại vì thân thể không tốt nên được nuông chiều từ nhỏ, dưỡng thành tính tình đơn thuận không hiểu sự đời.
Từ nhỏ nàng ăn nhân sâm linh chi đến lớn, là tâm can bảo bối của thái hậu, bởi vậy thái hậu chỉ là một yêu cầu duy nhất với phò mã của nàng —— Cần phải hầu hạ nàng thật tốt.
Sau đó Đoạn Duệ xuất thân nhà nghèo mặc dù đã tìm cơ hội bám lên kim chi ngọc diệp lại trước sau không quyền không thế, ở trong triều chỉ cầm một chức vị hư danh mà thôi.
Điều đó đương nhiên đi ngược lại với ước nguyện ban đầu của Đoạn Duệ, lão suốt ngày lòng vòng trong phủ công chúa, hào hùng tràn trề không chỗ nào phát ra, không thấy được quyền, suốt ngày chỉ có thể hầu hạ công chúa điện hạ ốm yếu mẫn cảm lại dính người.
Đoạn Duệ không thể chịu đựng được, rốt cuộc khi Thừa Âm hoài trưởng tử, ôm lấy một nha hoàn mỹ mạo trong viện, cùng lên giường.
Nha hoàn kia vừa nũng nịu lại biết dỗ người, dỗ dành khiến Đoạn Duệ vừa vui vừa thoả mãn.
Chỉ tiếc hai người kia ở trong phủ công chúa, giấy không gói được lửa. Chuyện Đoạn Duệ ăn vụng rất nhanh đã bị Thừa Âm phát hiện, chuyện này cứ như vậy mà nhéo tới trước mặt hoàng thượng và thái hậu.
Tuy rằng cuối cùng Thừa Âm vẫn khóc lóc tha thứ, nói có thể làm Đoạn Duệ tỉnh ngộ. Nhưng sau một hồi náo loạn như vậy, trưởng tử Đoạn Vân Triều sinh ra thân thể không tốt, không sống được mấy năm đó chết non.
Thừa Âm bởi vậy mà suy sụp.
Mà càng khiến nàng hỏng mất chính là không được mấy ngày đã phát hiện không ngờ Đoạn Duệ lại giấu người trong phủ.
Mà khi đó, trong bụng nàng đang hoài hài tử thứ hai của Đoạn Duệ, cũng chính là Đoạn Vân Chu.
Hoàng thượng tức giận, Thừa Âm cũng không muốn tha thứ cho lão nữa. Hai người cứ vậy mà hòa li, Đoạn Duệ bị biếm ra nam cảnh xa xôi, cả đời không được về kinh.
Từ đó về sau, trong phủ công chúa rộng lớn chỉ còn lại Thừa Âm và Đoạn Vân Chu mới sinh ra không lâu.
Liên tiếp trải qua hai lần bị phu quân phản bội khiến Thừa Âm chịu đả kích, thân thể nàng vốn suy yến lúc này về mặt tinh thần cũng rất hiện chút vấn đề. Có đôi khi, nàng sẽ gọi tên Đoạn Vân Chu thành tên trưởng tử đã mất, có khi nhìn Đoạn Vân Chu lại sẽ nghĩ đến Đoạn Duệ đã rời đi, cả người đều trong trạng thái điên cuồng.
Khi đó Đoạn Vân Chu còn nhỏ, không chạy thoát được, chỉ có thể ngây ngốc nhìn mẫu thân của mình với vẻ mặt dữ tợn bóp cổ hắn, như là muốn bóp chết hắn vậy.
Sau đó Đoạn Vân Chu rất nhiều lần nhớ lại tình cảnh lúc đó, chỉ cảm thấy nếu lần đó không phải thái hậu kịp thời xuất hiện cứu hắn ra, chỉ sợ hắn thật sự ra chết trong tay Thừa Âm.
Thái hậu đau lòng tôn nữ, cũng đau lòng hài tử vô tội, liền làm chủ nhận Đoạn Vân Chu vào trong cung để nàng nuôi nấng, để Thừa Âm ở lại phủ tĩnh dưỡng.
Đoạn Vân Chu sống trong cung 5 năm, hắn có thể có nhân mạch và thế lực như ngày hôm nay phần lớn cũng đều là do thái hậu để lại cho hắn năm đó.
Khi hắn mười hai tuổi, thái hậu bệnh nặng, trước khi chết còn nắm tay hắn, thấm thía dặn dò: “Vân Chu, mẫu thân người đời này không dễ dàng gì. Lúc trước nàng vì sinh hạ ngươi mà mất nửa cái mạng, ngươi phải đối tốt với con bé.”
Đoạn Vân Chu nhận ân của thái hậu, sau đó khi về lại phủ công chúa, mặc dù Thừa Âm nổi điên với hắn, kêu tên Đoạn Vân Triều hoặc là Đoạn Duệ hắn cũng chỉ trầm mặc. Chờ sau khi nàng phát tiết xong, lại cõng Thừa Âm hơi thở thoi thóp về phòng nghỉ ngơi.
Thân mình Thừa Âm vốn đã không tốt, mấy năm nay càng là tiêu hao phân nửa nguyên khí. Vào năm Đoạn Vân Chu mười bốn tuổi, Thừa Âm hoăng thệ, hắn lại bị đưa đến bên người Đoạn Duệ.
Khi đó, Hòa An đế đã lên cầm quyền. Lão một lòng chỉ có triều chính, đương nhiên sẽ không quản sống chết của Đoạn Vân Chu. Lão không chỉ phục khải Đoạn Duệ, cũng đưa Đoạn Vân Chu về bên Đoạn Duệ. ( truyện đăng trên app TᎽT )
Không quá mấy năm, Đoạn Duệ cưới Lục thị, lại sinh ra hai đích tử, mà Đoạn Vân Chu tuy có danh thế tử do hoàng thượng thân phong lại bị hạn chế khắp chốn trong hầu phủ.
Khi Thừa Âm còn ở đã từng hạ độc vào đồ ăn của hắn, chỉ vì khi nhìn thấy nhi tử là hắn sẽ nghĩ đến phu quân phụ lòng và trưởng tử mất sớm.
Đoạn Duệ sau khi có Lục thị và đích tử mới, cũng từng mua chuộc thị nữ thủ hạ tẩm độc vào trong y phục hắn, chỉ vì nhìn thấy Đoạn Vân Chu lão lại nhớ đến quãng thời gian khuất nhục năm đó, quãng thời gian bị người chi phối.
Phụ không từ, mẫu không thương, có khi Đoạn Vân Chu cũng sẽ nghĩ, có lẽ hắn sinh ra chính là sai lầm.
Hắn không biết làm thế nào mới gọi là báo thù, thu liễm mũi nhọn suốt ngày ru rú trong phủ, lại vẫn có người không chứa được hắn.
Năm 17 tuổi, Lục thị nhét nữ nhân vào phòng hắn, lại phái người trắng trợn táo bạo ám sát hắn trong hậu viện.
Kiêu ngạo như thế, nhất định là có người ngầm đồng ý.
Đoạn Vân Chu ngồi ở tường viện cả một đêm, nhìn Đoạn Duệ yêu thương ôm hai tiểu nhi tử thân mật với Lục thị, chỉ cảm thấy toàn thân giá lạnh.
Ngày sau, hắn liền giả vờ bị thích khách chém thương hai chân, rời phủ sống một mình, tích tụ lực lượng.
Ở Lăng Dương thành, nhiều năm qua hắn đều chui rúc trong nhà. Lúc trước còn có người bởi vì tướng mạo tuyệt hảo câu nhân đoạt phách của hắn mà người trước ngã xuống, người sau tiến lên tới hầu phủ bàn hôn sự. Sau đó, Đoạn Duệ cho người tuyên truyền bốn phía thân thể hắn không tốt, bất cứ lúc nào cũng có thể đi đời nhà ma, vì vậy mà đã có rất ít người đàm luận hắn.
Này trên thực tế là đúng ý của Đoạn Vân Chu. Nhiều năm như vậy, hắn vẫn đang không ngừng khuếch trương thế lực, cũng thừa dịp mấy năm ‘dưỡng bệnh’ này để liên hệ với kinh thành.
-
Thái dương dần xuống núi, ánh hoàng hôn mờ ảo bao trùm cả thư phòng.
Đoạn Vân Chu nằm ngửa trên giường, mệt mỏi xoa xoa hốc mắt nhức mỏi rồi từ từ mở mắt ra.
Trên thực tế, hắn đã thật lâu mơ về quá khứ nữa.
Vũ Hồi đứng bên ngoài gõ cửa: “Chủ tử, Nhung công tử phái người tới.”
Đoạn Vân Chu chống tay ngồi dậy, phủ thêm áo ngoài, hỏi: “Bao lâu rồi?”
Vũ Hồi trả lời: “Đã là giờ Dậu canh ba.” (khoảng 6h20)
“Giờ Dậu……” Đoạn Vân Chu nhẹ giọng nhắc lại, vẻ mặt khẽ động, rồi lại nhanh chóng về lại như thường: “Đi thôi, bọn họ đợi lâu rồi.”
Xe ngựa đã sớm chuẩn bị một đường băng qua đường chính, thuần thục né tránh mấy sóng người theo dõi, cuối cùng dừng lại ở cửa sau một một quán trà.
Thành chưởng quầy tự minh ra nghênh đón, nói với Đoạn Vân Chu: “Chủ tử, điện hạ và Nhung công tử đã tới rồi.”
Đoạn Vân Chu gật đầu, một tay cởi bỏ áo choàng ném cho hắn, không nhanh không chậm đi lên lầu.
Tầng hai trống vắng yên tĩnh, Đoạn Vân Chu vừa đặt chân lên bậc thang cuối cùng, đã có thể nhìn thấy hai nam tử trẻ tuổi ngồi ở một góc.
Nhung Gia Bình tay cầm quạt xếp, trên mặt mang cười, hôm nay hiếm có được vài phần đứng đắn.
Một người khác nhìn qua rất là trẻ, mặc thường phục, dáng vẻ cực tuyệt. Một đôi mày liễu thanh tú mà không nữ khí, đôi môi mỏng nhẹ hơi cong lên, cực kỳ hiền lành.
Nghe được tiếng bước chân hai người đồng thời quay người, ba đôi mắt chạm nhau, trong khoảnh khắc Đoạn Vân Chu đã bất động thanh sắc đánh giá đối phương từ trên xuống dưới.
Ánh mắt hắn mờ mịt lại lơ đãng, mà khi chạm vào đôi mắt lá liễu sáng tỏ như ánh tráng kia lại gần như không thể nhận ra hơi ngừng lại một lát.
“Vân Chu, sao lại mới đến.” Nhung Gia Bình mở miệng đánh vỡ yên lặng trước.
Đoạn Vân Chu nhanh chóng phản ứng lại, cung kính hành lễ với thiếu niên, chắp tay nói: “Tham kiến thái tử điện hạ.”
“Biểu ca cần gì đa lễ.” Tần Hành kịp thời nâng hắn dậy trước khi hắn sắp quỳ xuống. Giọng y ấm áp giống như gió xuân, không có chút khí thế và cái giá của trữ quân (1 cách gọi khác của thái tử).
Nhưng dù vậy, Đoạn Vân Chu sẽ không giống như các thần tử mắt mù trong triều đó xem thường vị thái tử điện hạ này.
Làm người điệu thấp, trong lòng lại có càn khôn.
Hai người quen biết từ nhỏ, sau đó khi Đoạn Vân Chu rời kinh, đa số thời điểm hai người đều liên hệ thông qua Nhung Gia Bình.
Ba người hàn huyên vài câu, cùng ngồi xuống bàn, Nhung Gia Bình vẫn là người mở lời trước. Y hỏi Tần Hành: “Điện hạ sao lại đột nhiên tới Lăng Dương? Hoàng thượng bệnh nặng đã khỏi?”
“Hơn phân nửa là không khỏi được.” Tần Hành thở dài một hơi, trên mặt lại không hề thấy chút đau thương nào.
Đoạn Vân Chu ngồi bên cạnh y, nửa rũ mắt làm như nghiêm túc lắng nghe, trên thực tế lại căn bản không nghe rõ hai người đang nói gì.
Hắn trầm mặc một hồi, vẫn là không nhịn được liếc nhìn Tần Hành một cái, ánh mắt dừng lại trong chớp mắt rồi lại nhanh chóng rời đi.
Có lẽ là điên rồi, Đoạn Vân Chu nghĩ.
Hắn nhìn thấy thái tử, lại nhớ đến A Dao.