Trong điện yên lặng, Lang Âm trưởng công chúa giống như không phát hiện ra, chỉ lo nói: “Chuyện năm đó là bí mật của hoàng thật, thần muội sau mới mới mơ hồ đoán ra được.”

Nói rồi, ả lấy từ trong lòng ngực ra một chiếc khuyên tai hồng ngọc được chế tác tinh xảo đưa cho Hòa An đế.

Hòa An đế run rẩy nhận lấy khuyên tai. Khuyên tai hình giọt nước, được chạm khắc hoa văn đám mây và gắn vào một sợi dây mảnh. Lão khó tin thở ra một hơi, và lật mặt sau của khuyên tai lại, đằng sau là đồ án hoa tường vi cực nhỏ và tinh tế.

Những người khác có thể không để ý đến, nhưng Hòa An đế lại biết, đây là một trong số những trang sức mà thợ thủ công đặc biệt làm cho Tưởng thị vào ngày đại hôn của lão và nàng. Bởi vì Tưởng thị thích tường vi nhất, cho nên mỗi một trang sức đều được chạm khắc một đóa tường vi.

Vừa đẹp lại dễ bề phân biệt.

Khuyên tai hồng ngọc này là một trong số đó, cũng là một đôi duy nhất trên đời.

Hòa An đế hỏi: “Lang Âm, cái này… Muội lấy từ đâu?”

Lang Âm nhìn vẻ mặt của lão, nói: “Nghe những lời này của hoàng thượng, thần muội hẳn là không tìm sai người rồi. Thần muội là ngẫu nhiên gặp được ở Lăng Dương.”

Lăng Dương?

Hòa An đế nhíu nhíu mày: “Lăng Dương xa như vậy, sao muội lại tới đấy?”

Lang Âm sớm đã đoán được lão sẽ hỏi đến việc này, than một tiếng nói: “Còn không phải do nha đầu Nguyệt Nhu kia không bớt lơ. Đã tới tuổi rồi, không giữ được mấy năm.”

Hòa An đế không có nữ nhi, vì vậy sẽ có phần thiên vị cho ngoại chất nữ là Mạnh Nguyệt Nhu. Lão nghe hiểu lời Lang Âm nói, hơi tò mò hỏi: “Nguyệt Nhu muốn đính hôn sao? Đúng là đã đến tuổi rồi, đã định nhà nào ở Lăng Dương?”

Lang Âm nói: “Là thế tử phủ Định Viễn Hầu. Hoàng thượng còn nhớ hắn không, khi còn nhỏ cũng chính là hoàng huynh nhìn hắn lớn lên đấy.”

Hòa An đế chậm chạp suy tư một hồi mới nói: “Định Viễn Hầu, Đoạn… Muội nói, là hài tử của Thừa Âm đi.”

“Đúng rồi.” Lang Âm gật đầu, hơi có chút hoài niệm nói: “Đúng là Vân Chu. Tháng trước còn tới Tân Châu thăm thần muội, Nguyệt Nhu và hắn lưỡng tình tương duyệt, vì vậy nên thần muội mới tới Lăng Dương một chuyến để bàn hôn sự của hai đứa nhỏ.”

Nói đến Thừa Âm, Hòa An đế cũng có vài phần cảm khái: “Vòng đi vòng lại, vẫn là người một nhà thân cận nhất.”

Lang Âm ôn nhu nói: “Đúng vậy, cho nên hoàng huynh muốn nhanh chóng khỏe lên, thần muội còn đang chờ hoàng thượng chỉ hôn cho Nguyệt Nhu đây này.”

Hòa An đế miễn cưỡng lộ ra ý cười, hứa hẹn: “Hài tử kia không tệ, lại là huyết mạch duy nhất hiện giờ của Thừa Âm, trẫm đương nhiên cần đích thân chỉ hôn.”

Lang Âm nhìn qua rất vui sướng, đứng dậy vén áo thi lễ, nói: “Vâng, hiện giờ hắn đang ở Lăng Dương. Chỉ là đứa nhỏ đó nhìn qua có vẻ khô gầy tái nhợt, từ nhỏ không có thân mẫu bảo hộ, mà Định Viễn Hầu lại tục cưới một phòng, hiện giờ tình cảnh của hắn ở hầu phủ khá là xấu hổ. Thật đúng là…”

Lời ả nói có chút thương cảm, cảm khái một tiếng: “Thần muội chỉ gặp qua hắn vài lần liền đau lòng muốn chết, hài tử kia thật là đáng thương.”

Hòa An đế nghe được lời này lại không tự chủ nhớ tới nữ nhi chưa từng được gặp mặt của lão.

Năm đó, Tưởng thị vừa kết hôn được một năm liền có thai, tiên đế đại hỉ, hắn cũng rất cao hứng. Nhưng ngàn vạn lần không ngờ tới, thai đầu lại là song sinh tử, phạm vào tối kỵ của hoàng thất.

Lúc ấy lão chưa ngồi ổn vị trí Thái Tử, các huynh đệ khác lại như hổ rình mồi. Tuy rằng cuối cùng sinh là ra long phượng thai, lại vẫn sợ tiên đế sẽ lôi chuyện cũ ra, vì vậy dứt khoát hoặc là không làm hoặc là đã làm thì phải diệt trừ một trong hai hài tử, mới xem như là tuyệt hậu hoạn.

Tuy rằng thủ đoạn hơi tàn nhẫn, nhưng Hòa An đế cũng không hối hận.

Chỉ là mười mấy năm qua, hậu cung không hề có một nữ nhi, lão khó tránh khỏi sẽ nhớ đến trưởng nữ của mình, nghĩ nếu nàng mà bình an trưởng thành sẽ thế nào, nghĩ rằng nàng có thể vừa săn sóc vừa hiếu thuận lão không.

Có nhiều khả năng là sẽ chết trong lúc bệnh tật, Hòa An đế trước đó cũng đã phái người đi điều tra, nhưng không ngờ Lang Âm cũng biết đến việc này. Lão ngưng thần trầm mặc một lúc, nói: “Hài tử kia… Hiện giờ đang ở với Vân Chu sao?”

Mặc dù là ngôi cửu ngũ, nhưng đối mặc với chuyện nhi nữ cũng sẽ có vài phần không xác định.

Lang Âm đáp: “Là Vân Chu ngẫu nhiên mua được khuyên tai này, sau đó đưa cho Nguyệt Nhu, rồi Nguyệt Nhu lại mang cho thần muội xem. Vì vậy mà thần muội mới nhận ra đây không phải đồ của hoàng tẩu sao?”

Hòa An đế thở dài: “Là của nàng.”

Lang Âm thấy cảm xúc của lão không cao lắm liền an ủi: “Năm đó hoàng thưởng bỏ lại nàng cũng là vì bất đắc dĩ. Tuy là nàng lưu lạc bên ngoài nhiều năm, nhưng mà đau cũng là tâm của hoàng thượng. Hiện giờ Thánh Thượng bệnh nặng, nàng thân là nữ nhi, vốn nên mau chóng tìm về tẫn hiểu cho phụ thân.”

Nói rồi, ả còn không quên liếc nhìn Tuệ quý phi đang ngồi gần một cái: “Vốn chính là huyết mạch hoàng gia chúng ta, nàng sẽ hiểu cho sự khó xử cho Hoàng Thượng.”

Tuệ quý phi lập tức hiểu ý, cười nói: “Đúng vậy, đại công chúa là nữ nhi cũng là thần tử, sẽ thông cảm cho hoàng thượng. Hiện giờ hoàng thượng nhớ nữ nhi, không ngại tìm nàng trở về.”

Hòa An đế kế vị hơn hai mươi năm, đương nhiên sẽ không lại sợ cái gì mà song sinh tử bất tường, chỉ cần sắp xếp cho nữ nhi một thân phận hợp lý liền có thể đón về cung.

Lời Tuệ quý phi và Lang Âm quả thực là nói vào trong lòng lão. Lão nằm trên giường ho khụ khụ, đôi mắt vững vàng dừng lên người thái tử, chung quy vẫn là đồng ý. Lão nghĩ nghĩ, nói với đại thái giám đang chờ ở một bên: “Đi, đi gọi Tưởng, Tưởng Di tới.”

Vệ quốc công Tưởng Di là thân ca ca của đương kim hoàng hậu, cữu gia của Đại Lương quốc.

Thân cữu cữu của thái tử, cũng là cữu cữu của công chúa, để hắn đi tìm công chúa là thích hợp nhất.

Lang Âm lại giật giật con ngươi, ngăn tiểu thái giám lại, nói: “Quốc cữu gia trong triều chính vụ bận rộn, hoàng huynh hà tất làm khó người ta.”

Hòa An đế nghe vậy ngẩn ra, Lang Âm nói tiếp: “Thái Tử đang tuổi trẻ, không bằng để Hành Nhi đi một chuyến.”

Tần Hành bị điểm danh giật giật bả vai, chỉ là vùi đầu thấp hơn nữa, cái gì cũng không nói. ( truyện trên app T𝕪T )

Hòa An đến nhíu mày: “Thái tử?”

Lang Âm thản nhiên nói: “Giữa song sinh tử vốn là có phần cảm ứng hơn nhiều so với người khác. Giống như thần muội và Hoàng thượng, thân huynh muội cũng một mẫu sinh ra, trong lòng thần muội trước sau vẫn luôn nhớ thương hoàng thượng.”

Tuệ quý phi nói: “Đúng rồi, thái tử là đại công chúa huyết mạch tương liên, chắc chắn là làm ít công to.”

Hòa An đế trầm mặc một lát, cũng không biết tin thật hay là vốn có tính toán như vậy. Lão nhìn dáng vẻ nhẫn nhục chịu đựng của Tần Hành, nói: “Vậy để Hành Nhi đi một chuyến đi.”

Tần Hành tuy là trưởng tử, lại từ nhỏ không được sủng ái. Sau khi được phong làm thái tử càng trở nên trầm mặc, nghe thấy hoàng thượng hạ lệnh cũng chỉ cung kính hành lễ, tiến lên trước vài bước rồi quỳ xuống nhận lấy khuyên tai hồng ngọc, nói: “Nhi thần lãnh chỉ.”

-

Lăng Dương.

Sáng sớm Đoạn Vân Chu đã nhận được tin nói là Thái Tử điện hạ sắp xuống nam làm việc. Lang Âm trưởng công chúa cũng truyền thư tới, nói ả đã nhắc với hoàng thượng chuyện của hắn, cũng thêm một chồng thư tư mật.

Hắn mở ra từng phong một, trong thư hầu hết là chuyện xưa có liên quan tới Đoạn Duệ, cũng là chứng cứ đủ để Đoạn Vân Chu hoàn toàn vặn ngã Đoạn Duệ, làm điên đảo Định Viễn Hầu phủ.

Lang Âm lại dặn dò thêm vài câu để Đoạn Vân Chu sửa sang lại số chứng cứ đó rồi trực tiếp giao cho thái tử. Sau khi thái tử hồi kinh sẽ giao cho hoàng thượng.

Mà hắn chỉ cần chờ, hoàng thượng chắc chắn sẽ xử trí Đoạn Duệ.

Đoạn Vân Chu đọc xong thư trực tiếp xe đi, chỉ để lại một đống chứng cứ, hạ lệnh cho người nhận lấy rồi trực tiếp truyền đến kinh dâng cho hoàng thượng.

Vũ Hồi lo lắng Lang Âm sẽ cảm thấy bọn họ không tuân thủ ước định.

Đoạn Vân Chu lại không thèm để ý, nói với Vũ Hồi: “Chỉ cần nói cho Lang Âm, ta sắp chết, chờ không kịp, chỉ có thể truyền cho hoàng thượng.”

Đây không phải lần đầu tiên hắn nguyền rủa mình như vậy. Mấy năm trước, gần như ru rú trong nhà, hắn luôn làm ra vẻ yếu đuối mong manh ở bên ngoài.

Lần này, tin tức bệnh nặng không chỉ vì có lệ Lang Âm, mà còn có thể ngăn Mạnh Nguyệt Nhu suốt ngày tới cửa lại.

Quan trọng nhất chính là, có thể làm A Dao đổi tính.

Gần đây nàng ấy thường xuyên tới đưa chén thuốc, tuy rằng bệnh của Đoạn Vân Chu đã sớm khỏi rồi, thuốc cũng đều đổ đi, nhưng Đoạn Vân Chu cứ thích nhìn thấy dáng vẻ A Dao lo lắng cho hắn.

Có đôi khi Vũ Hồi đều không nhịn được khuyên hắn: “Chủ tử, nếu để A Dao cô nương biết được, nàng ấy chắc chắn sẽ tức giận đấy.”

Đoạn Vân Chu nói: “Nàng sẽ không biết.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play