Sáng sớm hôm sau, Vũ Hồi đã tới gõ cửa.
Đoạn Vân Chu duỗi tay xoa xoa huyệt Thái Dương, đồng thời cảm thấy cánh tay nặng trĩu, nghiêng đầu thì thấy A Dao vẫn còn đang gối lên cánh tay hắn ngủ say.
Lúc này mới bất tri bất giác ý thức được, tối qua hắn vậy mà giữ một người ngoài ở bên cạnh mình ngủ suốt cả một đêm.
Đoạn Vân Chu nhướng mày, nhìn nàng ngủ ngon lành, không đành lòng đánh thức, chỉ nhẹ nhàng rút cánh tay đã tê rần ra, cũng không thèm gọi người hầu hạ vào, chỉ sợ quầy rầy mộng đẹp của nàng.
Vết thương trên tay phải, Đoạn Vân Chu tùy tiện nhặt một bộ ngoại y choàng lên. Vũ Hồi hạ giọng, tiến sát nói: “Chủ tử, Mạnh Nguyệt Nhu ở trong phủ.”
Đoạn Vân Chu ngẩn ra, xoay người nhìn chỗ phồng phồng trên giường, nói: “Ta về phủ trước, lát nữa ngươi phát người tới đón nàng về.”
Quả nhiên là khác biệt.
Vũ Hồi chưa từng thấy chủ tử nhà mình nhân nhượng ai bao giờ, chứ đừng nói là để một nữ nhân cùng mình ngủ trên một chiếc giường.
Hắn nhớ lời Trạm Vân nói, vội trịnh trọng đồng ý.
Đoạn Vân Chu và Vũ Hồi rời đi, cửa phòng nhẹ nhàng khép lại, đệm chăn hơi động, A Dao mở mắt, trong mắt không có tia ngái ngủ nào.
-
Đoạn trạch.
Đoạn Vân Chu vào đại môn, Chung bá liền chỉ chỉ chính đường: “Đang ngồi bên trong đó.”
Xuyên qua đình viện dài, có thể thấy Mạnh Nguyệt Nhu vẻ mặt kiêu căng ngồi ở chủ vị, nghiễm nhiên là dáng vẻ của chủ nhân.
Hắn không nói gì, ý bảo hạ nhân pha trà, sau đó nâng bước đi vào.
“Quận chúa tới thật sớm.” Hắn không ngồi bên cạnh Mạnh Nguyệt Nhu, ngược lại tìm một cái ghế bành bình thường ngồi xuống, chủ khách như là đã đảo lộn vậy.
Mạnh Nguyệt Nhu ngồi ngay ngắn bễ nghễ nhìn hành động của hắn, nói: “Hôm nay ta tới nói chuyện đính hôn.”
“Không phải ta đã ước định với điện hạ sao?” Đoạn Vân Chu nghi hoặc đúng chỗ ngứa: “Ta và quận chúa đính hôn, điện hạ giúp ta đoạt tước vị.”
Mạnh Nguyệt Nhu thấy hắn bàn chuyện đính hôn đơn giản như đang bàn chuyện buôn bán, trong lòng càng tức giận.
Nàng nói: “Nếu ngươi đính hôn cùng ta, hôm nay ta sẽ thêm một yêu cầu.”
Đoạn Vân Chu không ngờ được nàng ta lại nói như vậy, cười lạnh một tiếng, hỏi: “Quận chúa đây là có ý gì?”
“Ý là…… Ta muốn ngươi giết…” Mạnh Nguyệt Nhu gằn từng chữ một: “Thiếp hầu của ngươi!”
Thái độ nàng ta thay đổi đúng thật là kỳ quặc, Đoạn Vân Chu nheo mắt lại nhìn thẳng nàng ta, muốn nghe xem vị quận chúa này sẽ nói thêm gì.
Quả nhiên, Mạnh Nguyệt Nhu nói: “Ta đã biết ả thiếp hầu là ai, có phải là vũ nữ tên A Dao đúng không?”
Trong mắt nàng chứa ba phần ai oán: “Con tiện tì đó là người phủ công chúa, chắc là ngươi đã thông đồng với ả lúc đến Tân Châu lần trước. Con ả đó, vẫn còn trong phủ công chúa đã dán thông đồng với chủ tử…”
“Nếu để mẫu thân ta biết được, tất nhiên sẽ không giữ lại ả.”
Nàng ta như là nắm được nhược điểm của hắn, giọng điệu chắc chắn, như là Đoạn Vân Chu sẽ đồng ý làm theo lời nàng ta vậy.
Đoạn Vân Chu giấu đi ánh nhìn nguy hiểm trong đáy mắt, nói: “Nhất nhật phu thê bách dạ nhật ân*! Nếu Vân Chu thật sự xử tử nàng, chẳng phải có vẻ ta thật tuyệt tình tuyệt nghĩa?”
*Nhất nhật phu thê, bách dạ ân: một ngày làm vợ chồng, trăm ngày ân nghĩa
Mạnh Nguyệt Nhu càng thêm bất mãn, Đoạn Vân Chu hơi dừng lại, nói tiếp: “Rốt cuộc nàng đã là nữ nhân của ta, nếu mà sau này quận chúa thật sự không chấp nhận nàng được, ta có thể đưa nàng ấy ra khỏi Lăng Dương, cả đời này vĩnh viễn không gặp lại. Chỉ mong quận chúa đừng đem chuyện này nói cho Lang Âm điện hạ.”
Mạnh Nguyệt Nhu nghe xong thấy rất đắc ý, nói: “Không nói cho mẫu thân cũng được, nhưng mà ngươi cần phải để ả tới gặp ta trước. Bổn quận chúa muốn đích thân gặp mặt con hồ ly tinh này!”
Đoạn Vân Chu chần chờ một lát, không lập tức đồng ý.
Mạnh Nguyệt Nhu đứng lên, đứng trước mặt Đoạn Vân Chu, mùi son phấn dày đặc khiến Đoạn Vân Chu nhíu mày. Nhưng nàng ta hồn nhiên không phát hiện, nói: “Vân Chu, ngươi đừng quên tình cảnh hiện tại, đừng quên cha ngươi đối xử với ngươi như thế nào? Hiện tại, ngươi, chỉ có ta.”
Đoạn Vân Chu nghe vậy, trầm ngâm một lát, chung quy vẫn nói: “Được, ta đồng ý với quận chúa, trước khi đưa nàng ấy đi sẽ kêu nàng tới bái kiến phu nhân tương lai trước.”
Mạnh Nguyệt Nhu rất vừa lòng với cách gọi của hắn, che miệng cười duyên rồi kiêu căng ngạo mạn nghênh ngang rời đi.
Đoạn Vân Chu ngồi tại chỗ, nhìn theo bóng lưng nàng càng lúc càng xe, mãi đến khi hóa thành một điểm đen hắn mới hơi động đậy ngón tay, gõ gõ lưng ghế.
Đốc đốc ——
Lập tức có người xuất hiện ở cửa, Đoạn Vân Chu ra lệnh: “Đi theo nàng ta.”
“Vâng.” Ám vệ lĩnh mệnh rời đi, lặng yên đến rồi cũng lặng yên biến mất.
Đoạn Vân Chu duỗi ngón tay ra, bưng chén trà lên, trong nháy mắt khi cúi đầu, sát ý kinh người chợt xẹt qua trong mắt.
Tối hôm qua sở dĩ gióng trống khua chiêng về biệt viện như vậy là bởi vì kế hoạch của hắn.
Mấy ngày trước tuy rằng đã thông qua thư từ với Lang Âm, nhưng chưa chắc ả ta đã thật sự tin hắn.
Hiện giờ Lăng Dương nhất định là có người của phủ công chúa, chúng giám thị Đoạn trạch, đồng thời giám thị cả phủ Định Viễn Hầu.
Đối với Lang Âm mà nói, thứ mà ả muốn chính là binh quyền, mà Định Viễn Hầu phủ đúng lúc nắm giữ năm vạn binh.
Đoạn Vân Chu suy đoán hai người kia tám phần là vẫn chưa hợp sức lại, Lang Âm mới có thể lui xuống lựa chọn tiếp theo là xuống tay từ hắn.
Rốt cuộc hắn là đích tử của Đoạn Duệ, là người thừa kế danh chính ngôn thuận, lại thêm có huyết mạch hoàng gia, dính chút huyết thống với Ngũ hoàng tử và Lang Âm.
Bởi vậy, cục diện mà Lang Âm muốn nhìn thấy nhất hiện giờ chính là phụ tử bọn họ bất hòa, càng bất hòa, ả mới càng có cơ hội.
Ả muốn, vậy thì Đoạn Vân Chu sẽ để người sắp xếp cho ả.
Mấy con tôm tép do Đoạn Duệ phái tới đã bị hắn dọn sạch từ lâu, tối hôm qua xuống tay cũng là do hắn sắp xếp.
Tối qua hắn cố ý lộ ra vị trí của A Dao, cũng là lấy A Dao làm chất dẫn để hoàn toàn quyết liệt với Định Viễn Hầu phủ.
Nhưng mà không ngờ tới chính là A Dao nhạy bén đến vậy, có thể hoàn mỹ tránh được nguy hiểm.
Cuối cùng bị thương ngược lại chính là hắn.
Cũng không ngờ là gió đêm qua bất ổn đến vậy, lại thổi qua màn che mặt tối qua.
Đoạn Vân Chu tàn nhẫn cắn khoang miệng mình, trong mắt là sự nguy hiểm vô biên.
Cũng tốt, dù sao hắn vốn không định để mẫu tử Lang Âm tồn tại. ( truyện trên app T𝕪T )
Trước mặt cũng chỉ là chết nhanh hơn một ít mà thôi.
-
Bên kia, Mạnh Nguyệt Nhu sau khi nhận được hồi đáp của Đoạn Vân Chu, quả nhiên là không đem chuyện này nói cho Lang Âm.
Rốt cuộc, nàng càng muốn nhược điểm của Đoạn Vân Chu nằm gọn trong lòng bàn tay mình.
Mà Lang Âm sau khi nhận được tin từ Lăng Dương, cuối cùng cũng an tâm không ít.
Thám tử suốt đêm truyền thư tới báo, nói Đoạn Duệ vì phá hỏng việc hôn nhân của Đoạn Vân Chu và phủ công chúa mà đã phái người tới ám sát thân nhỉ tử của mình.
Tâm phúc của ả, Tang Nhu nhận thư rồi ném vào chậu than, cảm thán: “Hổ độc không thực tử*, Định Viễn Hầu thật tàn nhẫn.”
Lang Âm cười nhạo: “Hắn vốn chính là người như vậy, là do hiện giờ hoàng đế xa Lăng Dương nên mới không muốn thu liễm móng vuốt mà thôi.”
Ả như là nhớ tới chuyện xưa, nói: “Cũng chỉ là đồ ngu xuẩn Tần Cảnh Tư kia mới khăng khăng một mực với hắn.”
Cảnh Tư là khuê danh của Trường Âm công chúa đã qua đời, Tang Nhu không dám nhiều lời.
Lang Âm cũng không thèm để ý, ả vươn ngón tay ra, thưởng thức móng lưu ly trên ngón tay út, môi từ từ cong lên: “So với Đoạn Duệ mà nói, Đoạn Vân Chu quả là phế vật không chống đỡ được gì. Chỉ là vậy cũng tốt, tiểu nhân dễ khống chế, cũng có thể trợ ta thành đại sự.”
Tang Nhu khen ngợi: “Công chúa điện hạ thần cơ diệu toán, làm sao sai được.”
Lang Âm hưởng thụ gật đầu, đột nhiên nhớ tới gì đó, nói: “Gần đây thân thể hoàng thượng thế nào?”
Tang Nhu thấp giọng nói: “Không quá tốt… Mà hoàng hậu trước sau là người không có chủ kiến, hiện giờ trong cung đều do Tuệ quý phi làm chủ.”
Lang Âm nghĩ nghĩ, nói: “Đi thông tri một tiếng, bổn cung muốn vào cung.”
Hòa An đế năm nay chưa đến 40, vốn nên là long tinh hổ mãnh, kiên quyết tiến thủ thời kỳ thịnh niên, thân thể khỏe mạnh, mưu chính cần cù.
Ai ngờ đột nhiên lại có khí tà nhập thể, nắm trước ốm yếu nằm trên long sàng ba bốn tháng, rồi hấp tấp lập đích trưởng tử Tần Hành làm Thái tử. Hiện giờ, tuy nói tinh thần đã dần khôi phục, nhưng trước sau không thể trị tận gốc.
Ngay cả thái y cũng không rõ Hòa An đế mắc bệnh gì, chỉ có thể lấy thuốc kéo dài thời gian, mà kéo tới lúc này, hậu cung cùng triều đình đều khó tránh khỏi việc có tâm tư khác.
Hoàng hậu Tưởng thị tuy có mẫu gia hiển hách, nhưng năm đó Hòa An đế đăng cơ tị hiềm Tưởng gia, nên hiện giờ trong triều không có nhân mạch.
Bởi vậy, Thái tử tuy là đích tử, lại không được yêu thích bằng Ngũ hoàng tử ở ngoại công làm thừa tướng trong triều.
Hậu cung cũng như vậy, hoàng hậu bị bệnh nhiều năm, Tuệ quý phi chuyên sủng. Mặc dù Hòa An đế ốm đau trên giường, cũng chỉ có một mình nàng hầu bệnh.
“Hoàng Thượng, Hoàng Thượng, trưởng công chúa tới xem ngài.” Tuệ quý phi ghé sát bên tai hoàng thượng, nhẹ giọng nói.
“Lang Âm tới?” Hòa An đế lúc này có chút tinh thần, mở mắt ra, mơ hồ có thể thấy có người sau bình phong: “Còn có ai nữa?”
Tuệ quý phi quay đầu nhìn, bẩm: “Còn có Thái tử và Uẩn Nhi cũng tới thăm ngài.”
Hòa An đế chống người dậy, ho khụ khụ: “Gọi… Gọi vào, để trẫm nhìn… Nhìn… nhìn…”
Mấy chữ cuối như thều thào, Tuệ quý phi phải ám sát vào người lão mới miễn cưỡng nghe được lão ta nói chính là nhìn Hành Nhi.
Thế nhưng là muốn gặp Thái Tử!
Trong lòng Tuệ quý phi lộp bộp, trên mặt lại mảy may không lộ, thay lão ta truyền lệnh: “Mời trưởng công chúa, Ngũ điện hạ và Thái tử điện hạ tiến vào.”
Ba người được khánh khí mời vào, Lang Âm đi đằng trước, cong gối hành lễ với Hòa An đế rồi ngồi vào mép giường bắt đầu lau nước mắt: “Hoàng huynh…”
Hai huynh muội tuy là cùng mẫu, nhưng quan hệ lại không thân lắm, hiện giờ già rồi cũng chả ra sao. Nhưng dù vậy, Hòa An đế vẫn luôn có vài phần thân cận với muội muội duy nhất này.
“Lang Âm, muội đã đến rồi.” Hòa An đế vỗ vỗ tay Lang Âm, nói: “Trẫm, gần đây trầm vẫn luôn nhớ tới muội, cũng nhớ Hành Nhi, nhớ thời chúng ta còn trẻ.”
Hai hoàng tử nghe vậy lập tức dập đầu tạ ơn, trong miệng nói cái gì mà hy vọng phụ hoàng vạn phúc kim an, khỏe mạnh cát tường gì đó.
Trưởng công chúa lau nước mắt, nói: “Hoàng huynh, kỳ thật ta có thể đoán được, ngài không phải là nhớ nhi tử, mà là nhớ nữ nhi, có phải hay không?”
Hòa An đế nhiều hài tử, hiện giờ đã có mười bảy hoàng tử, lại không có lấy một vị công chúa.
Trong cung chỉ có Tuệ quý phi đã từng sinh hạ được công chúa, nhưng rồi lại chết non.
Có người nói Hoàng thượng chính là vì chờ một nữ nhi đến mới có thể sủng ái Tuệ quý phi như thế.
Tuệ quý phi nghe vậy, sắc mặt thay đổi, nhịn không được nói: “Trưởng công chúa điện hạ, hoàng thượng nào có nữ nhi…”
Lang Âm lại không thể ý tới nàng, đôi mắt vẩn đục của hoàng thượng bỗng chốc sáng ngời. Lão duỗi tay tóm lấy Lang Âm, khó nhọc nói: “Lang Âm, muội, muội biết cái gì?”
Lang Âm liếc Thái Tử đang an tĩnh quỳ dưới đất, nhẹ giọng nói: “Ta biết, lúc trước hoàng tẩu hoài chính là song bào thai, Thái Tử trên thực tế còn có một vị thân tỷ tỷ.”
“Nhưng mà vị tiểu công chúa đó lúc ấy bị ném ra khỏi Đông Cung, từ đây không biết tung tích.” Lang Âm thấy trong mắt Hoàng Thượng chợt loé một thứ cảm xúc gọi là hoảng loạn, thản nhiên cười, nói: “Ta biết nàng ở đâu.”