Rõ ràng đang là giữa đầu hè, mặt trời nắng chói chang, A Dao lại chỉ cảm thấy như đã về lại cái ngày gió tuyết lạnh lẽo nhiều năm trước.
Gió lạnh vù vù, khiến lòng người lạnh băng.
A Dao để chân trần xuyên qua hẻm nhỏ, thỉnh thoảng lại có vài đám cỏ bị gió thổi dán sát vào vách tường như đang trốn tránh hoặc là tìm nơi nương tựa. Trái tim nàng đập thình thịch, giống như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Cho đến ngày nay, nàng đã quên mất người nào đó vẫn luôn đuổi theo nàng, chỉ biết nàng luôn luôn, luôn luôn phải chạy trốn.
Nhưng lúc ấy nàng thật sự quá nhỏ, không kịp chạy ra khỏi ngõ nhỏ đã bị người xách cổ bắt lại.
Cổ áo chèn vào cần cổ gầy gò, cô bị người xách lên không trung.
“Khụ khụ ——” A Dao liều mạng giãy giụa: “Buông, buông ra, khụ khụ ——”
“Buông ra?” Kẻ bắt lấy nàng như là nghe được câu chuyện gì rất buồn cười: “Vậy thì buông ra.”
Nói rồi, gã đột nhiên buông lỏng tay, A Dao giống như quả dại đung đưa trên một thân cây lung lay sắp đổ, rơi thẳng xuống rơi đất.
Nhưng kỳ quái lạ, nỗi đau trong tưởng tượng giường như vẫn chưa đến, không biết là ai đã ôm nàng vừng vàng trong lòng, khóa chặt nàng lăn một vòng trên đất, nàng như là được chìm vào trong một đám mây bồng bềnh mềm mại.
Gió tuyết dày đặc, là người này cứu nàng ra khỏi hàn băng.
Thân thể được ôm lấy đang dần ấm lại, lòng bàn tay rốt cuộc có độ ấm, nàng ngẩng đầu lên, đối diện với một đôi mắt đẹp.
Là Đoạn Vân Chu.
Trong khoảnh khắc đó, nàng hơi không biết làm sao, sau một lúc lâu muốn thử duỗi tay đi sờ mắt hắn, lại không chạm vào được gì.
-
Trong căn phòng lịch sự tao nhã, A Dao an tĩnh nằm trong chăn gấm, mày đẹp nhăn lại, giữa mày là nỗi u sầu không sao hòa tan được, đôi lông mi đen láy khẽ run, sau đó mở mắt ra.
Thì ra chỉ là một giấc mộng.
Nàng lại gặp được Đoạn Vân Chu trong mộng.
Trong mộng, hai người còn thân mật hơn trước, nhưng thực tế là đã gần hai tháng nay A Dao vẫn chưa được gặp Đoạn Vân Chu lấy một lần.
Từ hạ sang thu, từ ngày ấy sau khi Đoạn Vân Chu cứu nàng đã một mình rời đi, ngay cả Trạm Vân cũng không ở bên cạnh nàng. A Dao cứ vậy mà ở tại biệt viện, bên cạnh chỉ có mấy nha hoàn thô sử xa lạ.
Trong viện không có một người để trò chuyện, mặc dù là A Dao trầm tính cũng có phần mệt mỏi.
A Dao an ủi bản thân, chỉ là bởi vì quá tịch mịch nên mới có thể mơ thấy hắn.
Không biết khi nào cây liễu bên ngoài đã được nhuộm vàng, A Dao mặc vào ngoại y, ghé vào cửa sổ thưởng thức cảnh thu.
Trong phòng có đàn cờ và đủ thứ thoại bản* và thư thiếp danh gia để giết thời gian.
*Thoại bản: thì kiểu truyện các thứ đó.
Lúc trước khi ở Đoạn trách, điều A Dao thường làm nhất chính là an tĩnh ở trong phòng, ngay cả Trạm Vân cũng nói nàng có tư thái khuê tú hơn nhiều danh môn quý nữ nhiều.
A Dao nghe thì luôn cười nhạt, thực tế là trong lòng cảm thấy châm chọc.
Quý nữ học cầm kỳ thi họa là vì tu dưỡng cho bản thân, toát lên tài nghệ, mà nàng lại là vì lấy lòng quý nhân.
Bởi vậy, nàng cũng không thích mấy thứ đó, giờ ở một mình lại càng gần như không chạm chúng.
Ngược lại, ngày ấy cho dù cưỡi ngựa không được thuận lợi lắm, những vẫn khiến nàng nhớ mãi không quên.
Nghĩ đến cưỡi ngựa, lại nhớ đến Đoạn Vân Chu.
A Dao không muốn nghĩ tiếp, dứt khoát đẩy cửa phòng đi ra ngoài, đến bàn đu dây dưới tàng cây giết thời gian.
Tiểu viện vẫn luôn an tĩnh, ngay cạnh bàn đu dây có một nhánh thu hải đường, váy lụa diễm sắc giấu trong nhành hoa. A Dao nghiêng đầu dựa vào dây đu, bắt đầu thất thần.
Sau một lúc lâu, mấy cuộc trò chuyện cố ý đè thấp giọng truyền vào trong tai A Dao.
Nàng tập trung lắng nghe, hẳn là mấy tiểu nha hoàn nhiều ngày nay vẫn luôn hầu hạ nàng đang tíu tít tám chuyện ở hành lang.
“Mọi người có nghe nói không?” Một người hỏi.
“Là chuyện Đoạn công tử sắp đính hôn sao?” Lại là người khác.
“Đúng là chuyện này.” Xuyên qua nhành hoa tươi tốt, A Dao có thể nhìn thấy tiểu cô nương quơ tay múa chân, nhìn có vẻ rất hưng phấn: “Nghe nói trước đó vài ngày Lang Âm trưởng công chúa điện hạ tự mình tới Lăng Dương chính là vì bàn chuyện đính hôn của Đoạn công tử với Định Viễn Hầu!”
Các nàng tuy là người Nhung Gia Bình, lại chỉ có thể làm việc khô khan tại ngoại viện.
Ngày thường chỉ biết là Đoạn Vân Chu thường lui tới với Nhung Gia Bình, lại không biết chi tiết thế nào.
“Quả thật là sắp đính hôn sao?” Một giọng nói mang theo tiếc nuối: “Ta cũng nghe nói, hình như là đính hôn nữ nhi của trưởng công chúa điện hạ, Nhã Hiền quận chúa. Phu thê lương xứng, thật khiến người khác hâm mộ.”
“Hâm mộ?” Có người trêu chọc: “Ta thấy muội hẳn là ghen ghét đi, mỗi lần thấy Đoạn công tử tới đều trông ngóng nhìn, chẳng lẽ muội thật đúng là muốn bò lên giường Đoạn công tử?”
“Nói hươu nói vượn!”
“Mà ta cũng đâu có oan uổng muội đâu, Đoạn công tử đẹp như vậy, bản thân lại hòa khí, ai mà không thích?”
“Thích thì có ích gì chứ, người ta muốn cười là quận chúa đại nhân, thủ đoạn có thể kém được à?”
“Đúng vậy.” Có người cẩn thận nói: “Chỉ xem cô nương này của chúng ta là biết, ngay cả viện cũng không thể vào ở được, thậm chí còn phải mang đến giấu ở biệt viện công tử chúng ta.”
“Thật đáng thương, cho rằng có thể bám lên trời, kỳ thật cũng chỉ là ngoại thất làm ấm giường mà thôi…”
……
Mấy người này có lẽ là không nhìn thấy A Dao ngồi ở sau cây, nói chuyện không hề e dè, mới đầu còn biết hạ giọng, sau đó như là đã quên trong viện còn có một người khác, A Dao nghe đến nhíu mày.
Lần cuối cùng gặp Mạnh Nguyệt Nhu là hơn một tháng trước, vậy mà đã đính hôn rồi?
A Dao cũng không để ý sau này Đoạn Vân Chu muốn cưới ai, nàng chỉ để ý đường ra trong tương lai của bản thân.
Có lẽ ngày đó Đoạn Vân Chu đặt nàng ở chỗ này đã ra quyết định, sân này có lẽ chính là nơi an thân nửa đời sau của nàng.
Có thức ăn nước uống, có người hầu hạ, sinh hoạt tự do an nhàn.
A Dao nghĩ nghĩ, thế mà rất vừa lòng, bên môi không tự nhỏ được gợi lên ý cười.
-
Đoạn Vân Chu tiến vào, trùng hợp nhìn thấy cảnh này.
A Dao mặc váy đỏ, không tô son phấn, đang ngồi ở bàn đu dây, bên môi là nụ cười nhạt.
Nàng nghiêng người gối lên cánh tay, nhìn tự tại như vậy, nụ cười trên mặt còn mê người hơn cả hoa hải đường.
So với khi ở trước mặt hắn, nàng thả lỏng nhàn nhã hơn không biết bao nhiêu.
Đoạn Vân Chu theo bản năng thả nhẹ tiếng bước chân, rồi đột nhiên nghe thấy đoạn đối thoại của mấy tiểu nha đầu ở hành lang.
Hiển nhiên, bọn họ vẫn chưa kết thúc đề tài vừa rồi, thình lình quay đầu lại nhìn thấy Đoạn Vân Chu đột nhiên xuất hiện, sợ tới mức mặt mày trắng bệch, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng. Đám tiểu nha hoàn vội quỳ xuống thỉnh an, có mấy nha hoàn nhát gan đã không nói lên nói.
Đoạn Vân Chu lạnh lùng nhìn lướt qua đám người, ngại vì là tỳ nữ của Nhung Gia Bình nên hắn không nói gì, chỉ để lại một câu ‘Lui ra’ để bọn họ cút đi.
Mấy người ngã lộn nhào lui xuống, A Dao mới phát hiện mà đứng lên hành lễ.
“Ra mắt công tử.”
Cho dù hai người đã từng nằm trên một chiếc giường, cùng làm chuyện thân mật nhất, nhưng mà gần hai tháng không gặp, rốt cuộc vẫn có vẻ xa lạ.
A Dao thấy hắn không nói chuyện, mím môi, cuối cùng vẫn lại nói: “Công tử sao lại có rảnh tới đây?”
Đoạn Vân Chu nói: “Mang ngươi trở về.”
“Về……” A Dao ngẩn người: “Trở về?”
Đoạn Vân Chu thấy dáng vẻ này của nàng, như là cảm thấy buồn cười, hỏi: “Sao, cho rằng ta sẽ để ngươi ở đây cả đời?”
Tuy rằng trong lòng thật sự là nghĩ như vậy.
A Dao lắc lắc đầu, không nói gì.
Đoạn Vân Chu nói: “Sáng mai Vũ Hồi sẽ đến đón chúng ta về.”
Nói xong, hắn ý bảo A Dao dẫn đường cho hắn: “Đêm nay ta sẽ nghỉ ở đây, buổi tối dẫn ngươi ra ngoài ăn.”
-
Hai người xa lạ hơn rất nhiều, cùng sóng vai đi trên đường xá, A Dao không tự chủ được mà lui sau vài bước, không biết là cố ý hay vô tình mà kéo ra khoảng cách với hắn.
Đoạn Vân Chu nhíu mày nhìn chỗ bên cạnh mình trống vắng, bỗng chốc dừng lại bước chân, chờ A Dao trong lúc lơ đãng đụng phải lại giả vờ như vô tình nắm lấy cổ tay nàng.
Sắc trời không còn sớm, rất nhiều quán rượu quán ăn đều đã đầy khách.
Vì tiết kiệm thời gian, A Dao vốn định trực tiếp ra cửa, không ngờ Đoạn Vân Chu cứ ép nàng phải thay xiêm y trắng thanh nhã, lại bắt nàng phải đội đấu lạp*.
*Đấu lạp: Mũ có rèm của các thần tiên tỷ tỷ ngày xưa
A Dao không phản kháng được, lại cũng không vui. Hiện tại thấy hắn nắm tay nàng, thật sự là không nhịn được bẹp bẹp miệng.
Trên đường vẫn còn đông đúc náo nhiệt, Đoạn Vân Chu lại không thích nhiều người, kéo nàng đi dạo phố một vòng rồi lại đi vào một quán hoành thánh nhỏ.
Cũng may là mùi vị khá được, A Dao uống hai ngụm canh hoành thánh liền cảm thấy hơi nóng, thật sự không muốn đội mũ chút nào.
Dân phong Đại Lương rộng mở, trước nay chưa từng có quy củ gì mà nữ tử lên phố hoặc là ra cửa là phải che mặt.
Mà không ngờ Đoạn Vân Chu còn trẻ tuổi, tư tưởng lỗi thời như vậy đã ăn sâu vào trong xương cốt rồi. Hắn không cho A Dao chối từ, lệnh cho nàng đội hẳn hỏi, sau đó vứt xuống một thỏi bạc vụn: “Đi thôi.”
A Dao yên lặng đi cách hắn hai bước, hai người rẽ vào một hẹp nhỏ. Đoạn Vân Chu nhíu mày nhìn nàng, không vui nói: “Thả ngươi ra ngoài mấy ngày, liền không nhớ chủ nhân của mình là ai?”
Giọng điệu ác liệt, giống như trêu chọc con chó con mèo, A Dao nhíu mày, lần đầu tiên muốn cãi lại, đột nhiên nhìn thấy một ánh sáng lạnh lao tới.
Là một mũi tên!
Gần như trong nháy mắt khi nhìn thấy mùi xanh đen trên mũi tên, A Dao đã biết, mũi tên có độc!
Ý thức tránh nguy hiểm theo bản năng khiến nàng vội lui về sau, bóng đen vụt qua, nàng thậm chí đã quên mất mình đang đi theo Đoạn Vân Chu.
Đoạn Vân Chu cũng không đoán được nàng lại trốn đi nhanh như vậy, vốn định đưa tay kéo nàng lại trượt khiến cánh tay khựng lại trong không trung, đúng lúc đó bị mũi tên kia bắn trúng.
Máu tươi trào ra, Đoạn Vân Chu kêu lên một tiếng, duỗi tay che lại miệng vết thương, ngã ngửa về phía sau, né tránh mũi tên thứ hai bay tới.
Mà lúc này A Dao đã cách hắn hai đến ba bước, Đoạn Vân Chu nhíu mày, lạnh lùng gọi một tiếng: “Vũ Hồi!”
Lời còn chưa dứt, Vũ Hồi đã mang theo hơn mười ám vệ đồng thời xuất hiện chắn trước hai người. Ngay sau đó là tiếng đao kiếm vang lên không ngừng, tiếng vũ khí đâm vào thịt, máu tươi bắn ra gần như nhuộm đỏ bờ tường.
Tim A Dao đập như sấm đánh, nhìn sắc mặt Đoạn Vân Chu đã đen thành đáy nồi, vội chạy tới, từ trong lòng lấy ra một khăn lụa sạch sẽ muốn băng bó cho hắn.
Cơn gió đêm rạt rào ập đến, dưới bóng tối dày đặc, đấu lạp bị thổi lên, sườn mặt xinh đẹp sạch sẽ của A Dao như đang đua sắc với ánh trăng kiều diễm.
“Công tử……”
A Dao nhớ lại động tác duỗi tay muốn che chở nàng hồi này của Đoạn Vân Chu, trong lòng vừa thấy cảm kích lại vừa thấy áy náy.
Hắn muốn cứu nàng, là nàng hại hắn bị thương.
Miệng vết thương không sâu, nhưng dài, máu tươi ào ạt trào ra ngay lập tức nhiễm đỏ khăn lụa trắng.
Đoạn Vân Chu nhìn nàng một lúc, thu hồi cánh tay, nói: “Về biệt viện.”
Cũng may là biệt viện có đại phu, vết thương cũng không quá nghiêm trọng, A Dao đứng bên cạnh nhìn đại phu giải độc của hắn, một bước không rời.
Đoạn Vân Chu nhớ lại cảnh nàng né tránh theo bản năng lúc này liền thấy phiền, lạnh lùng nói: “Ngươi lui xuống trước đi.”
A Dao lại nói: “Ta băng bó cho công tử.”
Nói xong, nàng nửa quỳ bên chân Đoạn Vân Chu, dựa theo cách mà đại phu đã dạy băng bó cho hắn, mái tóc dài vô ý rũ lên cánh tay Đoạn Vân Chu.
Có chút ngứa.
Đoạn Vân Chu không nhịn xuống, bất chấp vết thương, trực tiếp duỗi tay ôm eo nàng, ôm đến trên giường luôn. (cầm thú)
A Dao bị bất ngờ kêu lên một tiếng, lấy một tư thế cực kỳ ái muội nằm bò trên người Đoạn Vân Chu, nhỏ giọng nói: “Vết thương của công tử.”
Cánh môi Đoạn Vân Chu dán sát vào tai nàng, hỏi: “Ta là vì ai?”
Hơi thở ấm áp phả lên cổ A Dao, xấu hổ khiến hai má nàng đỏ bừng, A Dao cắn môi: “Là ta có lỗi với công tử.”
Đoạn Vân Chu rũ mắt, rất vừa lòng với cảnh đẹp này.
Hắn cố ý hạ giọng, một tay ấn eo nàng, một tay từ từ di chuyển xuống dưới.
“Nếu biết, liền ngoan một chút.”