Trong khoảng thời gian chờ đợi Tạ Thanh Phong đến đây, bọn họ cảm thấy thật sự vô cùng gian nan.

Mấy người trốn ở đằng sau Hách Cát Hâm cứ run bần bật cả người, lâu lâu lại nghe thấy tiếng cười khặc khặc từ bên ngoài truyền đến, cùng với tiếng va chạm vào cửa ầm ầm khiến bọn họ hoảng hốt vô cùng.

Từng chút, từng chút một khiến da đầu người ta tê dại.

“Sao, sao vẫn còn chưa đến thế?” Có người đã sắp cắn đầu lưỡi khóc ra tiếng rồi, bọn họ không biết cánh cửa này có thể dùng được đến bao giờ.

Hách Cát Hâm biết bùa bình an này vô cùng hữu dụng, nhưng mà anh ta cũng không thể nào nhịn được cảm giác lo sợ: “Mới vài phút thôi, cho dù đại sư lập tức chạy snag bên này thì cũng cần thời gian. Không sợ, bùa mà đại sư cho ở trên cửa, thứ đó sẽ không xông vào được đâu!”

Anh ta nói như thế, vừa trấn an bọn họ cũng vừa tự cổ vũ bản thân mình, bọn họ không thể nào tự loạn trận tuyến được.

Bên ngoài không biết có nghe được hay không, vốn dĩ còn đang nghe thấy tiếng gió quật vào cửa ầm ầm, bây giờ đột nhiên lại ngừng hẳn.

Trong phòng vip tức khắc yên tĩnh chẳng một tiếng động, nhưng càng yên tĩnh lại càng khiến người ta sợ hãi, trầm mặc là thứ đáng sợ nhất.

Mao Nhạc sợ đến mức run run rẩy rẩy: “Sao, sao đột nhiên lại chẳng có tiếng gì nữa? Thứ kia, sẽ, sẽ không đi vào được chứ?”

“Đừng… Đừng có hù dọa người khác, khẳng định là không thể vào được!” Hách Cát Hâm bị dọa không hề nhẹ, cứ gắt gao nhìn chằm chằm về phái cửa, nhưng mà nhìn chằm một lúc, chợt nhớ tới cái gì đó, đột nhiên nghiêng đầu nhìn ông chủ Loan đã sợ tới mức kêu gào thảm thiết ở kia: “Cái phòng vip này… Hẳn là không có cửa sổ nào có thể đi vào chứ?”

“A?” Ông chủ Loan đột nhiên bị hỏi có chút không kịp phản ứng, hiện tại đầu óc của ông ta rất lộn xộn, ngơ ngác nhìn về phía anh ta, sau một lúc lâu mới tìm được thần trí của bản thân mình. Sau khi nghe hiểu ý của Hách Cát Hâm, theo bản năng nhìn về phía nhà vệ sinh của phòng vip.

Mọi người cũng theo ánh mắt của ông ta mà nhìn qua bên kia, cửa sổ nhà vệ sinh đang khép hờ kia vừa lúc kẽo kẹt mở ra một tiếng, đối diện mọi người chính là một cái cửa số thông khí trên vách từa đã bị mở một nữa.

Hách Cát Hâm trợn tròn mắt, thầm kêu một tiếng không tốt: “Chạy!”

Vừa dứt lời liền chạy đến muốn tháo tấm bùa bình an trên cửa, tốt cấu gì thì cái này cũng tạm thời chặn được một chút.

Hiển nhiên thứ kia cũng nghĩ đến điều bày, vậy nên Hách Cát Hâm vừa mới đụng đến bùa bình an trên cửa đã bị một năng lượng nào đó mạnh mẽ cản lại, không có cách nào tiếp tục tiến về phía trước một bước.

Không chỉ có như thế, cổ của anh ta như bị cái gì nắm lấy, từng chút một bị kéo về phiá trước.

Đầu tiên là nâng lưng của anh ta lên, sau đó là mũi chân, cuối cùng là cả người của anh ta treo lơ lửng giữa không trung.

Một màn này khiến nhưng người khác sợ đến mức hét ầm lên rồi chạy tán loạn khắp nơi.

Hai chân Hách Cát Hâm treo trên không, mặt nghẹn đến đỏ bừng, nói không nên lời cũng chẳng thể thốt ra chữ nào, mạng nhỏ của anh ta cứ như vậy biến mất trong đêm nay à?

Cho dù anh ta chết cũng sẽ không bỏ qua cho đám nhóc thối ở đây đâ, anh ta bị bọn họ hại chết cơ mà!

Hách Cát Hâm đột nhiên cảm thấy thật tuyệt vọng, trời muốn anh ta chết đây mà!

Đang lúc Hách Cát Hâm cảm thấy mình chẳng thể hít thở được nữa, bên tai vang lên tiếng của bị đạp văng. Cùng lúc đó, Hách Cát Hâm chỉ cảm thấy trước mắt mình lóe lên một hình bóng của ai đó, vốn dĩ cổ anh ta đang bị người ta siết lấy, chẳng thể hít thở. Giờ đây, anh ta đột nhiên lực đạo ấy biến mất, chẳng còn chút áp lực.

Hai chân anh ta mềm nhũn ngã trên mặt đất, anh ta cũng mặc kệ hình tượng, chỉ liều mạng há miệng hít thở không khí, khóe mắt anh ta nhìn thoáng qua chỗ kia, liền nhìn thấy Tạ Thanh Phong mặc quần dài, áo thun trắng ngắn tay giống như thần tiên hạ phàm xuất hiện ở cửa. Lúc này anh ta xúc động đến mức khóc lóc thảm thiết: Hu hu hu, mạng nhỏ này của nah ta giữ được rồi!

Tạ Thanh Phong cảm nhận quỷ khí ở bốn phía, cậu cau mày, thứ này so với suy nghĩ của cậu hình như lợi hại hơn rất nhiều.

Nhưng mà cũng chẳng la gì cả.

Bốn phái nổi lên từng trận âm phòng, trong phòng vip không mở điểu hòa, ấy vậy mà lại lạnh đến mức khiến người ta phát run.

Trên mặt Tạ Thanh Phong chẳng có chút biểu tình nào, cậu nhìn chằm chằm vào một chỗ, đột nhiên nâng tay lên, không nói lời nào mà đột nhiên tiến lên, nhẹ nhàng thong thả mà nâng bàn tay thon dài rồi cuộn lại, tựa như đang nắm thứ gì đó giữa hư không.

Đối phương vốn dĩ đang đắc ý, lại có thêm một “điểm tâm” đến, đột nhiên lại bị khống chế, khiến thứ đó khó tin mà trừng to mắt. Trong lúc tránh khỏi vây hãm, thứ đó dẫn đến âm khí bốn phía không ngừng náo động rồi tràn đến, thậm chí còn khiến sô pha và bàn trà bị lệch vụ trí, phát ra tiếng vang kẽo cà kẽo kẹt.

Mấy người còn lại trốn trong góc phòng hoảng sợ nhìn một màn này, cả người run bần bật, lại một người nữa đến tặng đầu à?

Ngay sau đó bọn họ nhìn thấy thiếu niên môi hồng răng trắng kia giơ cánh tay lên, nhẹ nhàng nắm thứ gì đó trong không trung, rồi đè xuống đất, như đang đè một người trên mặt đất vậy.

Cơ hồ là trong khoảng khắc ấy, động tĩnh đầy quỷ dị của phòng vip cũng ngừng lại.

Mọi người trợn mắt há hốc mồm: Mẹ ơi… Đã xảy ra chuyện gì?

Tạ Thanhh Phong nghiêng đầu nhìn Hát Cách Hâm đang liều mạng ho khan kia: “Muốn xử trí như thế nào?” ( truyện đăng trên app TᎽT )

Hách Cát Hâm là cố chủ, anh ta trả tiền nên hiển nhiên là do anh ta định đoạt.

Lúc này Hách Cát Hâm mới nhìn Tạ Thanh Phong, vội vàng sửa sang lại bộ dáng của mình, tinh thần phấn chấn như kiều toàn bộ tinh khí đều đã trở lại.

Sau đó lại dùng ánh mắt thụ sủng nhược inh nhìn Tạ Thanh Phong: “Có thể sao?”

Sau khi nhìn thấy Tạ Thanh Phong gật đầu khẳng định một cái, anh ta lập tức tiến lên, vòng quanh không khí một vòng, hỏi: “Đại sư, có thể cho tôi nhìn xem là thứ gì hại tôi được không?”

Không oán không thù, anh ta đương nhiên muốn biết đối phương vì sao lại muốn hại mình!

Mặt của Tạ Thanh Phong chẳng chút biểu cảm nào mà nhìn Hách Cát Hâm, không nói chuyện.

Hách Cát Hâm lập tức nói: “Đây là chuyện khác, giá cả khác, ủy thác riêng cơ nà.”

Tạ Thanh Phong bây giờ mới vừa lòng, trên mặt vẫn không có chút biểu tình như cũ, rốt cuộc thì làm quỷ hiện hình tiêu hao rất nhiều linh lực, cậu cả đêm hấp thu cũng chỉ được nhiêu đó mà thôi.

Tạ Thanh Phong nâng tay lên không trung, sau đó rót linh lực vào đầu ngón tay, ở giữa hư không vẽ một đạo phù văn, ánh sáng thoáng chốc lóe lên, ngay sau đó, vốn dĩ bên trên mặt đất chẳng hề có bóng người nào lại dần dần xuất hiện một lệ quỷ, hắn ta bị cậu đè trên đất, trên người còn mặc quần áo của nhân viên quán bar.

Sở dĩ nói là lệ quỷ là vì da của đối phương xanh mét, mặt sưng to đùng, đôi mắt ẩn ẩn ánh mắt đỏ choét, chung quanh còn có hắc khí lượn lờ.

Mấy người vốn đang tránh trong gốc vẫn còn chưa tin Tạ Thanh Phong là đại sư, vừa thấy cảnh này lập tức tin ngay.

Dù sao thì gặp một con quỷ sờ sờ ở đó, mẹ nó một đời này bọn họ chưa từng trãi qua!

Tạ Thanh Phòng cũng lười khống chế lệ quỷ này, ngay cả phù hiện hình cũng vẽ rồi, thuận tiện vẽ thêm một lá bùa áp chế quỷ, sau đó cậu đứng lên, đi sang một bên.

Đôi mắt của lệ quỷ đã đỏ bừng lên, hiển nhiên là đã dính đến mạng người, không thể nào đưa đi đầu thai được, sau khi để Hách Cát Hâm chọn cách xử lý xong, cậu sẽ trực tiếp hủy diệt nó.

Hách Cát Hâm bị bộ dáng của lệ quỷ này dọa cho nhảy dựng, sau khi lấy lại tinh thần, anh ta nhìn lệ quỷ đang trừng to đôi mắt đỏ bừng đầy hung tợ, không nhịn được mà dùng chân đá đá hắn ta: “Này, mày phát điên gì đó? Dưới cấp bậc của người ta mà còn dám trừng tao à?”

Kết quá là cú đá này cứ như đá vào không khí, chân trực tiếp xuyên qua thân thể của lệ quỷ.

Tạ Thanh Phong liếc mắt nhìn anh ta một cái: “Đừng chạm vào nó….” Sau đó, ngay lúc Hách Cát Hâm cho rằng là có thứ gì cần kiêng kị thì Tạ Thanh Phong lại lạnh mặt nói thêm hai chữ: “Xui xẻo.”

Lệ quỷ tức đến điên rồi: Mày mới xui xẻo, cả nhà mày đều xui xẻo!! A a a, tức chết quỷ rồi!

Hắn ta đã chết rồi mà còn bị người ta mắng, có phải người hay không hả?

Hách Cát Hâm ngẫm lại, cũng cảm thấy rất là xui xẻo, dù sao thì cũng đã chết rồi, lỡ như dính phải vận đen thì phải làm sao?

“Nói đi, vì sao mày muốn hại tao? Rõ ràng là tao với mày không thù không oán!” Hách Cát Hâm bên này nói chuyện với lệ quỷ, bên kia đám người trốn trong góc cũng bò lồm cồm dậy, từ từ đi lại bên này, nhưng mà bởi vì quá sợ hãi nên chỉ nép sát vào tường, không dám đến gần.

Lệ quỷ biết lần này mình đá trúng thiết bản rồi, chỉ có thể oán độc trừng mắt nhìn Hách Cát Hâm.

Hắn ta đúng là chẳng có thù oán gì với Hách Cát Hâm cả, thậm chí phía trước khi hắn ta còn sống cũng chẳng có chút oán thù nào, nhưng ai mượn mấy người này lại để lại một bình rượu ngon như vậy, nếu không hắn ta cũng sẽ không vì như vậy mà mê uống rượu, uống quá nhiều rồi chết một cách hèn nhát như vậy!

Cho nên sau khi chết, oán khí của hắn ta cứ lượn lờ mãi không chịu tan, trước sau tính luôn cả Hách Cát Hâm thì đã có ba người đánh bậy đánh bạ mà gặp phải hắn ta, hai tên kia đều đã chết rồi, hắn ta thấy vậy cũng vui, có thể kéo thêm mấy tên làm nệm lót lưng.

Mấy người Hách Cát Hâm nghe xong lý do của đối phương thì trợn mắt há hốc mồm ra: Mẹ nọ, mạng của bọn họ chẳng phải là mạng à?

Hách Cát Hâm thì cắn chặt răng: “Đại sư, đừng để cho nó chết một ccah1 nhẹ nhàng! Không đúng, nó chết rồi cơ mà, bây giờ phải làm sao đây?”

Tạ Thanh Phong bình tĩnh phun ra bốn chữ: “Hồn phi phách tán.”

Mấy người Hách Cát Hâm run run một cái: Mẹ ơi!

Lúc này tên lệ quỷ kia cũng luống cuống, bắt đầu khẩn cẩu, nhưng hiển nhiên Tạ Thanh Phong đã giết qua không ít quỷ, tâm vững như thiết bàn: “Kể từ khi mày biến thành quỷ, lại còn hại chết hai mạng người thì nên biết rõ, dính đến mạng người thì đều phải có kết cục thế này.”

Lệ quỷ biết cầu xin cũng vô dụng, nó muốn vùng dậy, nhưng mà phù áp quỷ trên người đè ép hắn ta vô cùng sát sao, khiến cho hắn ta chỉ có thể trơ mắt nhìn Tạ Thanh Phong chậm rì rì đọc chú ngữ, rồi vẽ một đạo phù chú trên hư không.

Ngay tức khắc, trên người lệ quỷ vốn chẳng có gì nay lãi xuất hiện vô số sợi dây thừng màu vàng quấn lấy hắn ta, càng ngày càng siết chặt, đau đớn đến mức khiến lệ quỷ thét lên âm thanh tê tái cả lòng người.

Sợi dây thừng kia phảng phất như đang đốt cháy da của hắn ta, có thể trực tiếp thiêu hủy hồn phách của hắn ta.

Nhưng mà cố tình nó lại diễn ra rất chầm, hệt như đang từ tư, thong thả tra tấn hắn ta vậy.

Mấy người Hách Cát Hâm chỉ cảm thấy thống khổ, nhưng mà nếu không phải đại sư đến thì người bị tra tấn lúc này chỉ e chính là bọn họ.

Tạ Thanh Phong dựa theo yêu cầu của cố chủ, không để cho hắn ta chết một cách nhẹ nhàng như vậy, sau khi cảm thấy cũng ổn rồi, cậu mới trực tiếp dùng chút linh lực còn sót lại quấn lên trong lòng bàn tay, trực tiếp đánh một chưởng lên đầu của lệ quỷ.

Lệ quỷ đang thống khổ giãy giạu trên đất nãy giờ tức khắc hóa thành vô số làn sương đen, nhanh chóng ta rã trong bóng đêm.

Toàn bộ phòng vip lại lần nữa lâm vào trạng thái yên tĩnh.

Tạ Thanh Phong xoay người, đạm mạc mà nhìn về phía mấy người còn đang ngây ngốc: “WeChat hay là Alipay?”

Mấy người còn lại vẫn chưa kịp thoát khỏi khiếp sợ khi thấy một màn vừa rồi, lúc này chỉ mới chợt hồi phục tinh thân: “A?”

Hách Cát Hâm phản ứng lại nhanh nhất, vội vàng lấy điện thoại ra, chuẩn bị chuyển khoản.

Tạ Thanh Phong: “Đây là lệ quỷ, hai vạn một con, phí đánh nhau một ngàn, phù hiện hình ba ngàn, tổng cộng hai vạn bốn ngàn tệ.”

Hách Cát Hâm biết quy củ của Tâ Thanh Phong, cậu nói bao nhiêu thì chính là bấy nhiêu, không nhiều cũng chẳng ít hơn.

Thế nên anh ta vô cùng lưu loát chuyển sang hai vạn bốn ngàn tệ.

Mà đám người ông chủ Loan đứng kế bên thì choáng váng không thôi: Mới, mới mới, chỉ tốn hai vạn tư thôi á?”

Thế là cả đám tức khắc dùng ánh mắt tỏa sáng nhìn chằm chằm vào vị đạ sư trẻ tuổi này!

Bùa bình an! Bọn họ bây giờ đều muốn bùa bình an!

Sau khi Hách Cát Hâm chuyển tiền xong, lập tức nhìn về phía ông chủ Loan: “Còn thất thần làm gì? Đại sư cứu tôi là một chuyện, giúp quán bar của ông diệt lệ quỷ lại là chuyện khác. Đưa tiền!” Nói xong lại nhìn về phía Tạ Thanh Phong chớp mắt, nhún vai: “Ông ta vừa mới tốn mười vạn tệ mời một tên đạo sĩ đến đuổi quỷ, kết quả… Đại sư thấy rồi đó.”

Tạ Thanh Phong híp mắt: Mười vạn? Chỉ là chuyển đuổi quỷ đơn giản như vậy?

Ông chủ Loan là người làm ăn, tự nhiên biết người trước mắt là cái đùi to, cho nên vô cùng thoải mái mà chuyển qua mười vạn: “Đại sư, ngài xem… có thể vẽ cho bọn tôi vài tấm bùa bình an hay không, chỉ, chỉ cần như Hách thiếu là được.”

Hách Cát Hâm sợ Tạ Thanh Phong lại chào giá theo kiểu 9998 năm tờ bùa như lúc trước, vội vàng chặn trước: “Bùa bình an của đại sư vẽ, mọi người cũng thấy rồi đó, có thể chắn được lệ quỷ, càng đừng nói là quỷ quái bình thường và vận đen xui rủi, giá cả cũng chẳng rẻ đâu. Một tờ hai vạn, cộng thêm mọi người phải cung cấp một miếng ngọc thạch.”

Mọi người lập tức gật đầu: “Nên thế, nên thế.” Bọn họ đều chẳng phải là kẻ thiếu tiền, huống chi đây là đồ dùng để giữ mạng, ít nhiều gì cũng chẳng đáng ngại.

Tuy rằng bọn họ đều thắc mắc cần ngọc thạch để làm gì, nhưng kẻ như bọn họ ngày thường sẽ có người mang theo ngọc thạch hộ thân gì đó, hơn nữa cả đám chỉ cần một khối ngọc, có người lập tức lấy một miếng ngọc thạch đưa ra.

Chờ Tạ Thanh Phong theo Hách Cát Hâm đi ra khỏi quán bar là khoảng nửa tiếng sau, khi ngồi lên xe thể thao, cậu nhìn tài khoảng đột nhiên dư khoảng hơn hai mươi vạn, trầm mặc.

Chẳng lẽ đây là cảm giác một đêm phát nhanh trong trí nhớ của nguyên thân?

Tạ Thanh Phong nghĩ đến chuyện có thể hấp thu linh lực trong ngọc thạch, nếu như có thể tự mua được, cậu cũng không cần phải dùng ngọc thạch trong tiểu kim khố của tiểu hoàng đế.

Tuy rằng giờ tiểu kim khố đã đi theo cậu rồi, nhưng mà bên trong đều là đồ mà tiểu hoàng đế cẩn thận chọn từng cái một, mỗi khi dùng cứ cảm thấy quái quái.

Nếu có thể mua nổi thì lỡ như cha nuôi lại xảy ra chuyện lần nữa cũng không cần điều động đến tiểu kim khố.

Tạ Thành Phong nhìn về phía Hách Cát Hâm đang lái xe, hỏi: “Khối ngọc thạch bình thường lúc nãy khoảng bao nhiêu tiền?”

Hách Cát Hâm thuận miệng nói: “Cũng không quá đắt, chỉ khoản ba mươi vạn.”

Tạ Thanh Phong cúi đầu nhìn số dư trên điện thoại di động,yên lặng đóng lại.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play