Hách Cát Hâm lái xe đưa Tạ Thanh Phong về cửa khách sạn,

Nếu không phải Tạ Thanh Phong từ chối, Hách Cát Hâm hận không thể hộ tống người lên đến phòng luôn.

Trước khi Hách Cát Hâm rời đi, Tạ Thanh Phong nhìn tướng mạo của anh ta, nghĩ nghĩ một chút, hỏi: “Gần đây nhà anh không đắc tội ai chứ?”

Hách Cát Hâm sử sốt: “Sao cơ? Sao tự dưng đại sư lại nói như thế?” Nhiều chuyện phát sinh như thế, Hách Cát Hâm hiển nhiên không ngốc, đại sư nói như thế, sợ là đã phát hiện ra vấn đầ gì, tức khắc trở nên vô cùng khẩn trương.

Tạ Thanh Phong cũng chẳng gạt anh ta: “Trước đó tôi vẽ bùa bình an cho anh, dựa theo mệnh cách của anh mà nó, đêm nay hẳn là sẽ không gặp phải bất cứ chuyện gì mới đúng, hoặc là sẽ không gặp phải bất cứ thứ đồ dơ bẩn nào. Lúc ấy tôi cho rằng là do anh ở Tạ gia dính phải thứ đen đủi nào đấy, nhưng hiện giờ nhìn lại thì cảm thấy không quá thích hợp.”

Tim Hách Cát Hâm run lên, giọng cũng run run: “Sẽ không… có vấn đề gì lớn chứ?”

“Vấn đề lớn thì hẳn là sẽ không có, chỉ là trước mắt vẫn chưa tìm thấy vấn đề ở đâu, anh về hỏi thử ba mẹ của mình xem có phải đắc tội ai rồi hay không, nhớ mang theo bùa bình an mà tôi cho anh, có thể đảm bảo tính mạng.” Tạ Thanh Phong có khó khi nói nhiều như vậy, trước kia cậu cũng không xem Hách Cát Hâm là đương sự tạo nên mọi việc, chỉ nghĩ là do đồ vật trên điện thoại của Tạ Duy Hoan lây sang Hách Cát Hâm rồi quấy phá mà thôi.

Loại đen đủi này dính phải thì cùng lắm chỉ xui xẻo mấy ngày, nhưng đêm nay, thứ kia rõ ràng là một con lệ quỷ, cũng không phải là thứ xui xẻo bình thường nữa rồi.

Trừ phi, sinh thần bát tự của Hách Cát Hâm bị người ta động tay động chân.

Hách Cát Hâm liên tục đồng ý, lúc này mới kinh hồn táng đảm mà nắm chặt bùa bình an rồi rời đi.

Trên tay của anh ta giờ có hai lá bùa bình an, một là lá bùa trước đó dán ở trên cửa phòng, cỏn có một lá là vừa rồi khi ông chủ Loan và đám bạn xấu của anh ta xin bùa bình an thì dư ra một tờ, bị anh ta cầm đi.

Anh ta vốn định đưa Tạ Thanh Phong về nhà xong cũng sẽ về nhà mình, nhưng mà lúc này trong lòng anh ta lại cảm thấy bất an cô cùng, trong nhà, cha mẹ và anh cả đều có một lá bùa bình an rồi, nhưng mà chị hai của anh ta mấy hôm nay luôn ở lại trong phòng thí nghiệm, chưa có về nhà. Anh ta có chút không yên tâm, nghĩ nghĩ một chút rỗi rẽ ngay chỗ ngã tư, anh ta cảm thấy vẫn nên tự mình đưa bùa bình an qua thì tốt hơn.

Không sợ vạn nhất chỉ sợ nhất vạn, lỡ như đại sư thật sự nói đúng, có người đang muốn hại nhà bọn họ, vậy thì giao bùa bình an vào tay chị hai rồi anh ta mới yên tâm.

Sau khi Tạ Thanh Phong trở lại phòng khách sạn thì đồng hồ đã chỉ bốn giờ, chẳng bao lâu nữa là đến hừng đông, thế nên cậu dứt khoát tắm rửa thêm lần nữa rồi lại ngồi lên giường đả tọa.

Vốn là cậu chỉ định nhắm mắt dưỡng thần, nhưng không biết có phải là do hôm nay sử dụng quá nhiều linh lực hay không mà chẳng mấy chốc ý thức của cậu đã chìm vào trong một mảng tối đen, trong hoảng hốt lại có cảm giác bản thân rơi vào giấc ngủ.

Ý thức của cậu cứ hoảng hốt đi về phía trước, ánh sáng trước mắt khiến cậu cứ bước tới phía trước từng bước một, không biết đi mất bao lâu, cậu thình lình xuyên qua vòng sáng, trước mắt cậu sáng ngời, cậu nhắm mắt rồi lại mở mắt, sau đó bị màn trước mặt làm cho giật mình.

Sở dĩ bất ngờ là do cảnh vật trước mắt này đối với cậu thật sự là vô cùng quen thuộc, là ngoài điện quốc sư ở triều Đại Cảnh.

Từ khi còn nhỏ cậu đã theo sư phu đến điện quốc sư, cho nên cậu có thể nói là lớn lên ở nơi này, chỉ là bình thường cậu đều hay bế quan tu tập, rất hiếm khi ra bên ngoài điện.

Cậu cúi mắt nhìn, lại nhìn thấy thân thể mình trong suốt đến mức như chẳng tồn tại, hiển nhiên giờ là đang nằm mơ.

Dù sao thì cậu cũng đã chết rồi, thậm chí ngay cả thi thể cũng chẳng lưu lại.

Trước mắt là điện quốc sư vừa quen thuộc vừa xa lạ.

Quen thuộc là do cậu đã sống ở nơi này suốt hai mươi năm, xa lạ là bởi vì giờ phút này điện quốc sư lại treo đầu cờ trắng, thậm chí là hành lang đi dọc theo núi giả củng treo đầy lụa trắng và đèn lồng trắng.

Cửa lớn của điện quốc sư đóng chặt, nơi nơi đều là một mảnh nghiêm nghị.

Cậu nghiêng đầu nhìn về một hướng cách đó không xa, ở một nơi gần điện quốc sư vốn có một mảnh đất trống rất lớn, chẳng biết tiểu hoàng đế nghĩ thế nào mà lại sai người bắt đầu tu sửa làm thành tiểu kim khố vào hai năm trước.

Sau khi xây xong tiểu kiêm khố, cậu sẽ ngẫu nhiên đụng phải tiểu hoàng đế khi trên đường cầu phúc quay về. Khung cảnh cậu thấy nhiều nhất chính là tiểu hoàng đế cho người khiên một cái rương lớn, bên trong cái rương đó là những thứ kỳ trân dị bảo mà tiểu hoàng đế đích thân chọn lựa.

Gặp nhiều lần rồi, cậu cũng không khỏi phải ghé mắt xem vài lần, sở dĩ cậu chú ý đến là bởi vì đa số thứ mà tiểu hoàng đế chọn là ngọc khí, những thứ đó đều dư thừa linh lực, là thứ cậu cần khi tu luyện.

Nhưng mà ngày thường cậu đều hấp thu linh lực từ bốn phái, nhưng thật cũng có khi chẳng có gì. Nhưng mà từ khi tiểu hoàng đế xây cái tiểu kim khố này thì không thể không nói rằng chuyện tu luyện trong điện quốc sư càng lúc càng thuận buồm xuôi gió, thế nên cậu cũng chẳng cần chạy lên núi để tìm một nơi nhiều linh lực hơn nữa.

Mà cái tiểu kim khố gần điện quốc sư cũng chính là nơi cậu bõ mạng, cậu nhìn không được mà muốn đi xem một chút, lúc lướt qua cung nhân, lại thấy biểu cảm của bọn họ hệt như là cha mẹ mất đi, tất cả đều mang theo vẻ bi thương và sợ hãi.

Ngay khi Tạ Thanh Phong đi đến trước mặt tiểu kim khố thì đột nhiên phía sau xuất hiện một trận ồn ào, cậu theo bản năng quay đầu lại, từ xa xa nhìn thấy một con liệt mã đang phi về phía bên này, nơi nó đi qua, cát bụi mù mịt, cùng với tiếng hô vang của cung nhân và tiếng quỳ xuống đồng loạt.

Thân ảnh đó càng lúc càng gần Tạ Thanh Phong, nhưng cậu chỉ càm thấy ánh mắt vô cùng chói mắt, ngay sau đó trước mắt tối sần, sau đó đã trở lại trong phòng của khách sạn.

Tạ Thanh Phong mở mắt ra, cau mày, cậu không phân rõ được rốt cuộc cảnh trong mơ kia là thế nào, nhưng mà hết thảy mọi thứ quá mức chân thực khiến cho cậu chẳng biết làm sao, nhưng mà tiểu hoàng đế chẳng phải đã ra ngoài lãnh binh đánh giặc rồi hay sao?

Sao lại xuất hiện torng hoàng cung? Hay là đã cách thời gian hắn qua đời rất lâu rồi?

Tạ Thanh Phong xoa xoa giữa mày, chờ đến khi nâng mắt lên thì đã trở lại bình thường, cậu đã chết rồi, chuyện quá khứ dù thế nào đi chăng nữa cũng chẳng hề liên quan đế cậu nữa rồi.

Có thể tưởng tượng được cái liếc mắt cuối cùng trong mộng kia, dù không rõ ràng nhưng cậu vẫn cảm nhận được nổi bi thương, nhưng mà tâm tình của cậu chẳng có cách nào bình ổn lại được, thế nên chỉ khoảng 6 giờ sáng là Tạ Thanh Phong đã đến bệnh viện, nhưng mẹ nuôi lại nhận ra tinh thần của cậu không tốt.

“Có phài buổi tối con ngủ không ngon không? Ngày mai không cần đến sớm thế đâu, một mình mẹ ở đây cũng được rồi.” Mẹ nuôi có chút đau lòng cho con mình, sợ cậu trong khoảng thời gian này chịu quá nhiều đả kích mà cơ thể chịu không nổi.

Tạ Thanh Phong từ chối, cậu sợ mẹ nuôi nhọc lòng nên tùy tiện tìm một lý do, nói là bạn bè đến xem cậu nên là nói chuyện hơi lâu, lúc sau không còn nhiều thời gian để ngủ. ( truyện trên app T𝕪T )

Sau khi trấn an mẹ nuôi xong, Tạ Thanh Phong lại nhìn sang cha nuôi của mình, thân thể ông đã ổn định lại rồi, chỉ là không biết có phải do Tạ Duy Hoan kích thích quá mức tàn nhẫn hay không mà đến bây giờ ông vẫn chưa tỉnh.

Cũng may thân thể của cha nuôi không có vấn đề gì quá lớn, kế tiếp chỉ cần nghỉ ngơi thật tốt là được.

Cả ngày Tạ Thanh Phong đều ở trong phòng cùng với mẹ nuô, chờ đến khoảng thời gian gần giờ ăn, cậu mới đứng lên chuẩn bị mua cơm, đúng lúc này cửa phòng bệnh bị người ta gõ nhẹ vài cái.

Tạ Thanh Phong ngẩng đầu nhìn sang liền thấy cửa phòng bệnh không khóa bị người ta đẩy nhẹ ra, một cái đầu thò vào, là Hách Cát Hâm, anh ta còn cười ngây ngô: “Đại… Anh!”

Vốn là anh ta định gọi là đại sư, nhưng lời đến miệng rồi thì nhìn thấy mẹ nuôi của cậu, bèn sửa miệng.

Anh ta cũng chẳng biết được là đối phương có biết thân phận đại sư của cẫu không, thế nên mới phải cận thận một chút, dù sao thì cẩn thận cũng chẳng thừa.

Tạ Thanh Phong hơi bất ngờ về chuyện cậu ta chạy tới đây đứng lên: “Sao anh lại đến đây?”

Lúc này Hách Cát Hâm mới đẩy cửa đi vào, còn mang theo giỏ trái cây cao đến nửa người: “Do anh của tôi cũng ở trong bệnh viện này nên là tôi định ghé thăm bác trai luôn.”

Nói xong lại nhiệt tình chào hỏi với mẹ nuôi, đến lúc giới thiệu bản thân thì lại gặp khó, vừa lúc Tạ Thanh Phong nói anh ta là bạn của mình để giải vây cho anh ta, khiến cho Hách Cát Hâm thụ sủng nhược kinh.

Tạ Thanh Phong đoán được Hách Cát Hâm sợ là có việc muốn nhở thế nên mới tùy tiện tìm một cái lý do rồi ra khỏi phòng bệnh của Hách Cát Hâm, sau đó đi đến cuối hành lang, nhìn Haxh1 Cát Hâm đang ủ rũ héo úa, hỏi: “Nói đi, sao lại thế này?”

Nơi này chỉ còn có hai người bọn họ, Hách Cát Hâm tự nhiên cũng không dối gạt gì, vẻ mặt như đưa đám: “Đại sư, thật sự bị cậu đoán đúng rồi, tôi cảm thấy thật sự là có người muốn hại nhà tôi!”

Hách Cát Hâm dùng năm ba câu kể lại mọi chuyện.

Bốn giờ sáng nay sau khi đưa Tạ Thanh Phong trở về khách sạn xong rồi thì anh ta cảm thấy không yên tâm nên vội chạy đi tìm ra vùng ngoại ô của thành phố C đi tìm chị hai của mình.

Hách Cát Châu là trợ giảng của đại học C, ngày thường rất bận, phải đi theo giảng viên làm hạng mục.

Mấy ngày nay vừa lúc có một cái thực nghiệm, đã làm được mấy ngày, cũng mấy hôm rồi chưa về nhà. Trước kia cũng có mấy lần thế này rồi nên người trong nhà không có suy nghĩ nhiều.

Lần này Hách Cát Hâm chạy thẳng đến ký túc xá giảng viên của đại học C, chờ đến khoảng năm sáu giờ khi ký túc mở cửa thì anh ta qua đăng ký, nhưng lại được báo là chị anh ta không có ở ký túc. Bạn cùng ký túc xá của Hách Cát Châu nói là cũng không biết sao lại thế, mấy ngày rồi cô ấy hệt như là uống máu gà ngày đêm vùi mình trong phòng thí nghiệm, căn bản không về ký túc xá.

Hách Cát Hâm nhanh chân chãy đến phòng thí nghiệm, liền nhìn thấy Hách Cát Châu đang ở trong phòng làm thực nghiệm bởi vậy anh ta mới không đi vào mà là ở đó chờ bên ngoài.

Kết quả đến trưa khi các thành viên khác trong tổ đều ra ngoài ăn cơm, Hách Cát Châu vẫn không ngừng bận rộn như cũ.

Tổ viên bên này nghe nói Hách Cát Hâm là em trai của cô thì lập tức nhỏ giọng hỏi xem có phải gần đây cơ gặp phải áp lực gì quá lớn hay không, đã hai ngày không ăn uống hay ngủ nghỉ gì, cứ không ngừng làm thực nghiệm ở trong phòng, cũng chẳng thèm nghe lời khuyên của người ta. Sau cùng mấy tổ viên đó bảo Hách Cát Hâm khuyên cô đi nghỉ ngơi đi, đừng đế ảnh hưởng đến cơ thể.

Hách Cát Hâm đột nhiên nhớ đến lời mà Tạ Thanh Phong nói trước khi mình rời đi, vậy nên anh ta nhanh chân xông vào bên trong phòng thí nghiệm, Hách Cát Châu hệt như là chẳng nhìn thấy anh, vẫn cứ tiếp tục vội vàng làm thực nghiệm.

Hách Cát Hâm gọi vài tiếng mà chị của anh ta cũng chẳng thèm phản ứng lại, anh ta nghĩ đến bùa bình an, thế là dứt khoát cầm lấy nó nhét vào trong lòng bàn tay của Hách Cát Châu…

“Đại sư, cậu không nhìn thấy đâu, ngay khi bùa bình an kia chạm vào trong tay chị tôi thì nó lập tức bốc cháy, làm tôi sợ quá trời sợ luôn. Sau đó chị của tôi cũng lập tức hôn mê, tôi vội vàng đưa người vào trong bệnh viện, bác sĩ bảo là hạ đường huyết, giờ đang truyên glucose, người vẫn chưa tỉnh đâu.” Lúc ấy khi đưa đến bệnh viện, anh ta nghĩ nếu có chuyện gì ngoài ý muốn có lẽ nên để đại sư nhìn một cái, cho nên mới trực tiếp đưa vào bệnh viện gần khách sạn mà Tạ Thanh Phong đang ở.

Chờ sau khi tình huống của Hách Cát Châu ổn định lại rồi, anh ta mới hỏi hộ sĩ phòng bệnh của cha nuôi Tạ Thanh Phong, sau đó thì tự mình đến đây. Tạ Thanh Phong nghe xong thì nghũ nghĩ một chút: “Tôi và anh đến nhìn thử một chút xem.”

Hách Cát Hâm kích động không thôi: “Đại sư, cậu yên tâm, mặc kệ có vấn đề hay không thì tôi cũng sẽ gửi cậu một bao lì xì rất lớn.”

Hai người sau khi quay đầu lại định rời đi thì một cửa phòng mệnh gần đó mở ra, có một người phụ nữ tóc hoa râm bước ra, nhìn thấy hai người bọn thì cứng đờ, cúi đầu rồi cầm theo bình thủy đi lấy nước nóng.

Tạ Thanh Phong nhận ra đó chính là người phụ nữ trộm khóc lúc đi lấy nước, cậu nhìn rồi thôi, chỉ bảo Hách Cát Hâm dẫn đường đi đến phòng bệnh của Hách Cát Châu.

Hách Cát Châu chỉ là vì quá đói nên mới hôn mê, phòng bệnh mà cô ấy nằm cũng không quá lớn, chờ đến khi đẩy cửa phòng bệnh đi vào, Tạ Thanh Phong cảm nhận được một luồng âm khí mãnh liệt đập vào mặt mình.



Bên ngoài điện quốc sư của Đại Cảnh, có rất nhiều người quỳ dưới đất, kéo dài từ điện quốc sư cho đến bên ngoài của tiểu kim khố.

Cửa lớn của tiểu kim khố rộng mỡ, bên trong một mãnh tịch mịch, bên ngoài thì đầy người đang quỳ.

Bên trong cánh cửa, có một người mặt khôi giáp, bóng dáng vô cùng cao lớn. Khôi giáp của người đó xám xịt, hẳn là đi đường rất lâu. Đối phương đứng ở đó không biết đã bao lâu, từ xa nhìn lại chẳng khác nào một pho tượng.

Đại thái giám quỳ ở phía sau người đó, trán chạm xuống đất, cả người không nhịn được mà run rẩy, nhưng chẳng dám biểu hiện rõ ràng, bọn họ thật sự không thể tưởng tượng được nhanh như thế mà Hoàng Thượng đã gấp gáp trở về.

Từ khi quốc xư xảy ra chuyện, dù đưa tin cấp tốc đi chăng nữa thì đến biên quan cũng cần mười ngày, nhưng hiện tại chỉ mới trôi qua khoảng mười sáu, mười bảy ngày, Hoàng Thượng đã trở về đến đây?

Nhưng buổi sáng, sau khi Hoàng Thương gập gáp trở về thì cứ đứng yên ở đó suốt mất canh giờ, mắt thấy trời cũng sắp tối rồi, chỉ sợ thân thể của người cũng chẳng chịu nổi.

Ngay trong lúc thái giám định liều chết mở miệng khuyên bảo thì đột nhiên một đạo âm thành khàn khàn vang lên: “Quốc sư đâu?”

Tim của đại thái giám không khỏi run run, quốc sư đã không còn nữa, Hoàng Thưỡng cũng đã nhận được tin tức rồi, hỏi như vậy… là hỏi di thể sao?

Nghĩ vậy, đại thái dám càng không nhịn được mà cúi thấp đầu nhất có thể, nhưng không thể không trả lời: “Hồi, hồi bẩm Hoàng Thượng, phàn thần tặc tử không biết từ đâu tìm được vài vị cao nhân, tìm kiếm được sinh thần bát tự Hoàng Thượng, muốn mượn chuyện này để dao động căn cơ quốc gia, quốc sư đại nhân vì bảo vệ tánh mạng của Hoàng Thượng cùng với vận thế của giang sơn xã tắc này và an nguy của bá tánh mà thiết lập trận pháp, cùng với bọn họ…. Đồng quy vu tận, không có lưu lại…. lưu lại…”

Hai chữ kia ông ấy thật sự chẳng nói nên lời, nhưng hiểu nhiên ý tứ để biểu đạt vô cùng rõ ràng.

Sau khi đại thái giám nói xong, hồi lâu vẫn chưa nghe thấy câu trả lời, thật lâu, thật lâu xau, mới nghe thấy chút thanh âm như bị gió thổi tiêu tán: “Đi ra ngoài.”

Đại thái giám hơi hơi hé mồm, rốt cuộc không dám mở miệng, vẫn duy trì tư thế quỳ kia một lúc, sau đó mới dẫn người rởi khỏi điện.

Đại thái giám sau khi rời khỏi thì đóng cửa điện lại, trong lúc cánh cửa khép lãi, đại thái giám lơ đãng nhìn thấy bóng dáng quay lưng lại của Hoàng Đế, cùng với biểu cảm dường như khó có thể tin được mà mở bừng mắt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play