Lúc Tạ Thanh Phong đến bệnh viện thì mẹ nuôi đã tỉnh rồi, trong lòng bà co 1ta6m sữ nên căn bản chẳng thể ngủ an ổn, chỉ ngủ hai giờ liền tỉnh dậy.
Lúc Tạ Thanh Phong đến thì bà đang nói chuyện gì đó với ya tá, nhìn thấy Tạ Thanh Phong đi vào lập tức đứng dậy, mím môi một cái, biểu tình rất cẩn thận.
“Tiểu, Tiểu Phong...” Lúc trước vì bà quá mức lo lắng cho lão Tạ nên mới coi Tạ Thanh Phong nhữ cọng rơm cứu mạng, hiện giờ lấy lại tinh thần mới nhớ tới hiện tại bọn họ chẳng phải người một nhà.
Mẹ nuôi cũng không hỏi cậu hôm qua vì sao lại đến bệnh viện, đại khái là nghe nói, đặc biệt là suốt một đêm qua đối phương đều ở bên cạnh khiến bà cảm động không thôi, nhưng dù sao thì đứa nhỏ này thật sự chẳng phải là con của bọn họ.
Tạ Thanh Phong vẫn chưa nói chuyện mình bị Tạ gia đuồi đi, nói ra thì cha mẹ nuôi cũng chẳng làm được chuyện gì, ngược lại chỉ khiến mẹ nuôi càng thêm lo lắng: “Con đem vài món quần áo đến cùng với đồ dùng tẩy rửa, mẹ xem thử xem có thiếu gì nữa không, con đi mua.”
Y tá thấy Tạ Thanh Phong đã trở về thì cầm phích nước nóng, nói là đi lấy nước.
Mẹ nuôi liên tục bảo đủ rồi, sau đó lại dẫn Tạ Thanh Phong ngồi xuống, nhìn nhau nhưng chẳng biết nói gì.
Mẹ nuôi cũng chẳng biết mở miệng thế nào, Tạ Thanh Phong thì lại chẳng phải là nguyên thân, ít nói ít sai. Cũng may là mẹ nuôi không nghĩ nhiều, Tạ gia của cải ít ỏi, hơn nữa hai vợ chồng mở tiệm cơm, thường xuyên đi sớm về trễ, ngày thường củng ít khi có nhiều thời gian ở cùng nguyên thân.
Nguyên thân biết tình huống trong nhà nên cũng rất nghe lời, một khi được nghỉ sẽ đến tiệm ăn vặt giúp đỡ, chờ sau khi lên cao trung, nguyên thân nghĩ sau khi thi đậu đại học tốt thì sẽ đỡ đần một chút cho ca mẹ, vậy nên rất chủ động học tập, cũng từ đó mà thời gian bên cạnh ngày càng ít.
Sau khi lên cao tam, nguyên thân lại vì một số nguyên nhân đặc thù, tính tình càng ngày càng thay đổi, trầm mặc ít nói, ngoại trừ vùi đầu đọc sách thì thường ít khi ra cửa. Cha mẹ nuôi sau này gần đến ngày thi đại học mới cảm thấy không thích hợp, muốn hỏi nhưng lại sợ ảnh hưởng kỳ thi, nên cũng định từ từ rồ hỏi.
Kết quả sau này, thi đại học xong còn chưa kịp dò hỏi thì lại nổ ra chuyện ôm sai con.
Thế cho nên mẹ nuôi hiện tại cũng không có nghi ngờ Tạ Thanh Phong có gì không giống chết, dù sao thì một năm này đứa nhỏ này thay đổi rất nhiều, hiện tại lại gặp phải loại tình huống thế này, sợ là cũng phải thay đôù.
Tạ Thanh Phong nhìn ra được mẹ nuôi không được tự nhiên, chủ động đứng dậy nói muốn đi mua chút bữa sáng, mẹ nuôi vội nói để bà đi, nhưng bị Tạ Thanh Phong dùng lý do phải chiếu cố cha nuôi mà từ chối bà.
Cậu ra khỏi phòng bệnh, trước tiên là đi đóng viện phí, sau khi nộp tiền xong, hiện tại cậu thì còn lại mấy trăm tệ, xem ra vẫn nên nhanh chóng tìm biện pháp kiếm tiền.
Tạ Thanh Phong mua cơm trở về, khi đi ra thang máy lại nghe thấy tiếng khóc truyền đến. Cậu đi ra, nghiêng mắt nhìn, ở bên cửa sổ cuối hành lang, có một người phụ nữ tóc hoa râm đưa lưng về phía cậu, đại khái là nghe thấy tiếng bước chân nên vội vàng xoay lưng lại, lấy tay xoa xoa khóe mắt, cũng ngừng khóc.
Tạ Thanh Phong thu hồi ánh mắt lập tức quay trở về phòng bệnh, buổi tối Tạ Thanh Phong đi múc nước lại đụng phải đối phương.
Tạ Thanh Phong có thể nhận ra được cũng là nhờ quần áo của bà ta, đối phương cũng đi lấy nước nóng, xếp hàng ngay phía trước Tạ Thanh Phong, nhưng đối phương hình như đang xuất thần, bình thủy đã đầy nước mà bà ấy cũng không chú ý đến.
Sau khi được Tạ Thanh Phong nhắc nhở thì đối phương mới hoàn hồn, đóng van nước nóng lại rồi xoay người liên tục nói lời cảm ơn, sau đó vỗi vàng rời đi,.
Khi bà ấy đi ngang qua, tuy rằng Tạ Thnah Phong không biểu hiện gì trên mặt nhưng đáy mắt lại trầm xuống không ít, cậu lấy nước xong rất nhanh đã trở về phòng bệnh.
Mẹ nuôi thấy cậu trở về lập tức thúc giục cậu nhanh về nhà nghỉ ngơi, mà cái nhà này hiểu nhiên là Tạ gia, mẹ nuôi chắc là sợ cha mẹ ruột biết cậu tới bên này sẽ suy nghĩ nhiều.
Tạ Thanh Phong vâng một tiếng, cậu ở lại nơi này cũng có chút không được tự nhiên, hơn nữa nơi này cũng không có chỗ nghỉ ngơi, chỉ có một cái giường nhỏ mà thôi.
Tạ Thanh Phong đặt phích nước nóng xuống: “Sáng mai con lại sang đây.”
Vành mắt của mẹ nuôi phiếm hòng, hé miệng muốn nói không cần, nhưng dù sao cũng là dứa nhỏ mình nuôi từ nhỏ đến lớn, bà chỉ có thể ừ một tiếng: “Đừng vất vả quá, tới trễ chút cũng không sao đâu.”
Sau khi Tạ Thanh Phong đồng ý thì lấy quần áo nguyên thân mua lúc trước đưa cho bà, sau đó rời đi.
Cậu xuống lầu một, ghé quầy đồ cất đồ ở lầu một, lấy cái túi xách gửi ở đây trước khi lên phòng bệnh, ra khỏi bệnh viện rồi thì ghé vào khách sạn cách đó không xa, thuê một phòng, tắm rửa xong thì thay một bộ quẩn áo, sau đó ngồi xếp bằng trên giường đả tọa.
Chờ đến khi cậu hấp thu hết linh lực ở bốn phía vào trong cơ thể này rồi thì Tạ Thanh Phong mới mở mắt ra, nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Nhìn thời gian, đã hơn hai giờ đêm rồi, cậu lại đi tắm thêm lần nữa, sau khi lau khô tóc thì định đi ngủ, chỉ là lúc này điện thoại đặt trên đầu giường lại sáng lên.
Tạ Thanh Phong đi qua xem thử, là tin nhắn mà Hách Cát Hâm gửi đến, còn đang nhảy liên tục: [Kim kim kim: Đại sư!! Cứu mạng a a a!!]
Lúc cậu đang xem tin nhắn thì Hách Cát Hâm lại gửi thêm một tin nữa [Kim Kim Kim: Hu hu hu, đại sư ơi, có thể đến đây một chuyến không? Giá cả tùy thương lượng!]
Tạ Thanh Phong nhìn chằm chằm hai chữ cứu mạng này một lúc rời nhíu mày, trong tay Hách Cát Hâm có năm tấm bùa bình an cấp bậc không hề thấp, theo lý thuyết sẽ không có bất cứ vấn đề gì uy hiếp đến tính mạng.
Trước khi anh ta đi cậu cũng đã xem tướng mạo cho anh ta, cũng không có gì nguy hiểm.
Cậu lấy điện thoại ra, dựa vào trí nhớ để biết cách đánh chữ thế nào, nhưng mà cậu thật sự không quen, dứt khoát gửi tin nhắn thoại qua: “Vị trí.”
Bên chô quán bar Dạ Không, Hách Cát Hâm đang cuộn người trốn trong một phòng nhỏ, trong lòng hận chết đám hồ bằng cẩu hữu kia, thiếu chút nữa đã hại chết anh ta rồi! Mấy người kia cuộn lại gần chỗ của Hách Cát Hâm, dùng sức ôm nhau thành một đoàn, run bần bật: “Sao, sao rồi? Có tin tức gì không? Đại sư có đến không?”
Đám người này bị Hách Cát Hâm trừng một cái cũng không giận, ngược lại còn cười theo để thuận lông cho anh ta. Bọn họ cũng có ý tốt, nhưng ai biết được ông chủ quán bar lại không hề đáng tin cậy như vậy, đại sư mời về gì đó rõ ràng là kẻ lừa đảo.
Hách Cát Hâm run run rẩy rẩy mà gửi tin nhắn, sau đó chắp tay trước ngực khẩu cầu, thuận tiện nhìn về phía tấm bùa bình an hình tam giác đang dán trên cửa phòng, chỉ hy vọng có thể chắn được một chút.
Cũng may là lúc này lại nghe thấy một âm báo tin nhắn vang lên, thế nhưng âm thanh này lại dễ nghe hơn bất cứ âm thanh nào mà từ trước đến giờ Hách Cát Hâm từng nghe thấy.
Hách Cát Hâm click mở, chỉ có hai chữ đầy lạnh nhạt nhưng lại khiến người ta vô cùng an tâm.
Hách Cát Hâm ngao một tiếng, lập tức phát định vị qua, còn nói cụ thể vị trí mình ở tầng 3 phòng số mấy, sau đó mới tê liệt ngã xuống mặt đất, mạng chó này của anh ta được cứu rồi!
Mấy người khác cũng run bần bật, nhưng vừa nghe thấy giọng nói rất trẻ kia, bất an nói: “Thật sự có thể được không? Sao đại sư lại trẻ tuổi như vậy? Có đáng tin cậy hay không nha?” Bọn họ lúc trước bị cái người một thân đạo bào tiên phong đạo cốt kia lừa đảo đến mức có bóng ma tâm lý rồi, lúc nào cũng nghi thần nghi quỷ.
Hách Cát Hâm hừ một tiếng, trừng mắt nhìn hắn ta: “Cái này có thể so sánh sao? Nhìn thấy bùa bình an trên cửa không? Nếu không có thứ này, thứ đồ kia đã sớm vọt vào đây rồi! Đây là đại sư cho đó!”
Nếu không có thứ này, anh ta sợ là lúc nãy đã bỏ mạng ở trong phòng chứa đồ rồi.
Buổi sáng sau khi anh ta đi khỏi chỗ của đại sư thì lập tức trở về nhà, anh ta hiển nhiên là không dám nói chuyện đêm qua mình bị quỷ quấn thân, sợ ba mẹ lo lắng, chỉ nói tối hôm qua ngủ ở nhà bạn.
Còn nhớ lúc anh ta đem bùa bình an cho ba mẹ và anh trai trong bữa sáng, ba người lúc ấy đều kéo kéo khóe miệng, nhưng dù sao cũng là lần đầu tiên nhận được quà từ con út/ em trai của mình nên chẳng nói gì mà tùy tay nhét vào trong túi.
Còn chị hai vì gần đây có một cái thực nghiệm trong trường học nên chưa trở về, cho nên Hách Cát Hâm bèn cất cái của chị gái lại, để đưa sau.
Anh ta hôm qua không ngủ được, giờ vừa dựa vào giường thì gần như ngủ ngay lập tức.
Một giấc ngủ đến buổi tối, ăn cơm chiều xong thì định đi chơi game một lúc, liền nhận được điện thoại của đám Thành Kim, bảo anh ta đến quán bar chơi.
Nói là đã bắt được thứ đồ dơ bẩn kia rồi, bảo anh ta đến đây xem kịch vui, chờ cho quán bat đóng cửa sau đó sẽ để đại sư xử lý triệt để thứ đồ dơ bẩn này, để cho Hách Cát Hâm nhìn một chút xem như để anh ta xả giận.
Hách Cát Hâm nghe thấy bọn hắn thề sắt son như thế, anh ta cảm thấy mình cũng chưa từng nhìn thấy mấy dạng xử lý này bao giờ, hơn nửa lần trước anh ta thiếu chút nữa bị thứ này hại chết, thật đúng là muốn tận mắt nhìn một cái, liền tin là thật mà nhanh chóng chạy xuống gọi xen đến quán bar. - ủng hộ đọc truyện trên tyt ( truyện trên app T𝕪T )
Như vậy lúc về anh ta có thể thuận tiện lái chiếc xe thể thao của mình vẫn còn đậu ở đây về.
Lúc anh ta đến vừa lúc là hai giờ sáng, là giờ mà quán bar đóng cửa, anh ta dựa theo lời hẹn mà đi lên trên lầu ba, vừa mới bước ra khỏi thang máy đã nhìn thấy mấy người Thành Kim đứng ở trước cửa.
Cách đó không xa, ông chủ quán bar đang nhe răng cười nhìn anh ta, bên cạnh ông ta là một người mặc đạo bào cầm la bàn, bộ dáng phải gọi là tiên phong đạo cốt, hẳn là đạo ải, nhìn lên còn rất ra dáng ra hình.
Ông chủ là bạn của Mao Nhạc – hồ bằng cẩu hữu của Hách Cát Hâm, họ Loan, vốn dĩ căn bản không để trong lòng, nhưng ban ngày nghe Mao Nhạc nói chuyện Hách Cát Hâm đi tìm đại sư lấy bùa bình hơn, hơn nữa cục cảnh sát cũng đã trích xuất camera, càng nghỉ càng cảm thấy trong lòng không yên, cũng không muốn mất đi khách hàng lớn như là Hách Cát Hâ,.
Cho nên ông ta dứt khoát liên hệ người mời một đạo trưởng đến đây, nói là năng lực nghiệp vụ rất mạnh.
Vì làm Hách Cát Hâm tin phục, cũng là vì muốn chứng minh cho Hách Cát Hâm xem, nên mới bảo đám Mao Nhạc nghĩ cách mời Hách Cát Hâm qua đây, để mọi người chính mắt nhìn thấy đồ vật dơ bẩn bị diệt trừ, về sau mới có sữ việc thế này.
Ông chủ Loan và Mao Nhạc tuy rằng là mời đại sư nhưng mà trong lòng lại chẳng hề tin tưởng chuyện này, nghe đồn cũng chỉ là nghe đồn thôi.
Cho nên đoàn người mới hi hi ha ha nhìn Hách Cát Hâm, thế nhưng thật sự là chuyện mời đại sư mua bùa bình an gì đó, chỉ sợ là bị lừa thôi.
Ngay từ đầu lúc đạo trưởng này đến còn làm rất giống, cũng rất ra hình ra dạng, bởi vì quán bar đã đóng cửa, toàn bộ quán bar chỉ có mấy người và đạo trưởng ở trên lầu 3, cho nên khá là yên tĩnh, ngay từ đầu đạo trưởng này còn cầm kiếm gỗ đào chỉ trái múa phải một chút, đột nhiên lại dùng chân đá văng cửa phòng chứa đồ.
Mấy người chỉ cảm thấy một hơi lạnh toát phả đến đây, ngay sau đó không đợi mấy người bọn họ kịp thấy rõ, đạo trưởng cầm đầu đã đột nhiên bị một thế lực nào đó quăng ngã, văng ra cách đó vài mét, nằm sấp không gượng dậy nổi.
Cùng lúc đó, kiếm gộ đào vốn đang ở trong tay của đạo trưởng bị rơi xuống đất, không ai cầm nhưng lại bay giữa không trung, một đầu quay lại, hướng về phía Hách Cát Hâm đâm tới.
Đám người Hách Cát Hâm nhìn thấy một màn này sợ đến mức cứng đờ cả người, thậm chí bởi vì quá sợ hãi mà chẳng thể hét lên thành tiếng, chỉ có thể trơ mắt nhìn cây kiếm gỗ đào kia càng ngày càng gần Hách Cát Hâm.
Tay chân Hách Cát Hâm gần như rụng rời, không thể nào động đậy được, cũng may khi cây kiếm kia bay đến phụ cận thì đột nhiên như bị thứ gì đó ngăn lại, lập tức rơi trên mặt đất.
Ầm một tiếng khiến mấy người Hách Cát Hâm lấy lại tinh thần, sau đó hét một tiếng rồi xoay người bắt đầu chạy.
Lúc Hách Cát Hâm bỏ chạy đều luôn cảm thấy hình như sau lưng mình có người đuổi theo, ngực lại cảm giác được cái gì đó nóng lên rất nhiều lần, cuối cùng mấy người bọn họ trước sau chạy vào một căn phòng vip nhỏ, chỉ có một cửa, lại nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng cười bén nhọn, khặc khặc khặc vô cùng dọa người, gió thổi đến từng trận một, Hách Cát Hâm run run, từ trong cổ túng ra hai sợ dây nhỏ, trong đó có một miếng bùa bình an treo cuối sợi dây đã tan thành tro.
Hiển nhiên là vừa rồi nó đã tạo thành vòng chắn bảo vệ cho anh ta, nếu so sánh với cái lúc trước thì hiển nhiên lợi hại hơn không ít.
Hách Cát Hâm cầm bùa bình an giở lên trước mắt, mấy người kia lúc này mới ý thức được gì đó, la hét rồi vội vàng trốn ở đằng sau Hách Cát Hâm cầu được bảo vệ.
Hách Cát Hâm cuối cùng chỉ có thể đem bùa hộ mệnh kia dán trên cửa, phòng ngừa thứ kia tiến vào, cũng nhanh chóng lấy điện thoại ra cầu cú.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT