Ông chủ An nghi hoặc nhìn Hách Cát Hâm, vừa định nói chuyện, quản gia đã vội vàng chạy vào: "Ông chủ, Bạch đại sư ông mời đã tới!"

Ông chủ An ngồi thẳng người: “Mời vào.” Nói xong, ông ta đắc ý liếc nhìn mấy người ông chủ Đỗ: “Các ngươi biết Bạch đại sư này là ai không?”

Hách Cát Hâm nghe thấy họ Bạch, nhìn ông chủ An một cách kỳ lạ lần nữa: "Là ai?" Không... phải trùng hợp như vậy chứ?

Nhưng ngay cả ông cụ Chương cũng trùng hợp như vậy rồi, thì hiển nhiên đây cũng là người trong vòng bạn bè của cụ Chương.

Có lẽ là ông ta biết Bạch đạo trưởng cũng không chừng.

Ông chủ An tâm tình tốt hơn, giống như đã nhìn thấy dáng vẻ khiếp sợ của mấy người bên cạnh: "Cách đây không lâu, cụ Chương bên đó xuất hiện một vị cao nhân, là Tạ đại sư. Vị Tạ đại sư này không phải là người bình thường, những người khác cần xem tử vi ngày sinh và tính toán hoặc vẽ bùa mới có thể tính ra vận mệnh. Nhưng Tạ đại sư này chỉ cần nhìn một cái thôi! Các người hiểu không? Chỉ cần một cái liếc mắt là có thể nói lên được mệnh cách của quá khứ, chỉ cần liếc nhìn đứa cháu ngoại giả danh của nhà họ Chương, là Xương Duệ Hòa, là đã biết nó là kẻ giả mạo. Chỉ là do tình nhân bên ngoài của Xương Văn Hùng sinh ra bên ngoài đem về thay thế cháu ngoại thực sự của nhà họ Chương đã chết yểu."

Đây là bản lĩnh cỡ nào chứ? Trong khoảng thời gian gần đây, toàn bộ trong giới đã lan rộng, ai cũng đều muốn gặp vị đại sư này.

Chưa kể vị đại sư này còn có thể viết bùa sức khỏe, cực kỳ có lợi cho cơ thể.

Trong khoảng thời gian này, cha mẹ ông ta sức khỏe không tốt, họ bình phục rất nhanh, nhưng hai ông bà già không phải lúc nào tinh thần cũng tốt, cho nên ông ta rất coi trọng sinh nhật lần này của cụ Chương, muốn nhân cơ hội này xin cụ Chương giới thiệu vị Tạ đại sư này.

Ông chủ An sau khi biểu đạt cảm xúc xong, ngước mắt lên, phát hiện ngoại trừ ông chủ Đỗ, biểu tình mấy người càng thêm kỳ quái, ông ta cũng không nghĩ nhiều nói: "Bạch đại sư mời tới lần này tuy rằng tuổi trẻ, nhưng mà là đồ tôn trên danh nghĩa của Bạch Đạo Trưởng, có quan hệ không tệ với Tạ đại sư, hơn nữa cũng là một tông môn vô cùng chân chính."

Hách Cát Hâm im lặng đợi ông ta nói xong, sau đó kéo giọng: "Thật sao?"

Xem ra lần này người tới không phải là Bạch Đạo Trưởng, nếu không biểu lộ của ông An này sợ là không nhìn ra được.

Ông ta có biết người ông ta đang khen lên tận trời đang ở ngay trước mặt ông ta không?

Tạ Thanh Phong cũng không ngờ lúc trước cậu chỉ mới ra tay một lần, vậy mà hiện tại cậu đã được đồn trong giới ở thành phố B đến như vậy rồi sao?

Ông chủ An cảm thấy những người này đã bị kinh ngạc rồi, sợ bị lộ, vừa định tiếp tục khoác lác, quản gia đã dẫn theo một đạo sĩ trẻ tuổi mặc đạo bào đi tới.

Đạo sĩ nhỏ mặc một đạo bào giản dị, mặt mày ngây thơ, tuổi tác hẳn là không quá hai mươi.

Nhưng biểu hiện nghiêm túc, treo một chiếc túi rất có nề nếp, bên trong để rất nhiều thứ, thậm chí còn có một thanh kiếm bằng gỗ đào, và một chiếc đĩa bát quái bị lộ ra một góc.

Trên đường cậu ta đến đây, quản gia đã kể hết câu chuyện, đặc biệt quản gia nhấn mạnh rằng bên kia đã thuê một đám kẻ lừa đảo, muốn nhân cơ hội rửa sạch những vấn đề với bức tranh của mình bán, còn muốn cậu ta phơi bày bên kia ngay tại chỗ.

Chỉ là khi đạo sĩ nhỏ nghiêm túc bước vào, ngước mắt nhìn xung quanh, liền nghe quản gia giới thiệu: "Vị này là ông chủ An nhà chúng tôi, mấy người này là đại sư được ông chủ Đỗ mời tới."

Theo giọng nói của quản gia, đạo sĩ nhỏ gật đầu với ông chủ An, sau đó ánh mắt rơi vào khuôn mặt của mấy người Hách Cát Hâm.

Vốn dĩ đã dời đi tầm mắt, đột nhiên quay phắt lại lần nữa.

Hách Cát Hâm cũng nhìn đạo sĩ nhỏ vừa mới đến này, anh ta chưa bao giờ nhìn thấy cậu ta trước đây, nhưng vẻ mặt nghiêm túc của cậu ta trông rất quen thuộc, rất giống Bạch Viễn Sơn.

Bất quá đạo sĩ nhỏ cũng chưa từng thấy qua bọn họ, chỉ là không biết đạo hạnh của cậu ta như thế nào, có thể nhìn ra tranh này có vấn đề hay không cũng không sao, nhưng mà tòa nhà này thì có vấn đề lớn.

Nếu không, chờ lát nữa còn phải giải thích, thì chuyện này lại kéo dài thêm.

Còn không chờ Hách Cát Hâm tiến về phía đại sư bên đó, thì động tác quay phắt lại của đạo sĩ nhỏ quá rõ ràng, Hách Cát Hâm khựng lại: ??

Đạo sĩ nhỏ nhìn chằm chằm vào Hách Cát Hâm như thể cậu ta không thể tin được, và liên tục xác nhận rằng đó thực sự là anh ta.

Sau đó, nhìn hai người bên cạnh anh ta... một thanh niên thích đeo khẩu trang và đội mũ, có đôi mắt và lông mày rất đẹp trai chính là Tạ đại sư, đặc điểm rõ ràng nhất là đi cùng với cậu là một thanh niên tóc dài thân hình đặc biệt nổi bật!

Đạo sĩ nhỏ run rẩy tay, nhìn sang một bên, không sai, không sai! Đúng là Tạ đại sư!

Đạo sĩ nhỏ vừa mở miệng, đang định kêu to, Hách Cát Hâm ý thức được cái gì, đột nhiên nhảy tới, vỗ vào vai đạo sĩ nhỏ một cái, ho nhẹ một tiếng, hạ thấp giọng nói: "Khiêm tốn khiêm tốn."

Đạo sĩ nhỏ lập tức giơ tay tán thành: OKOK! Cậu ta hiểu mà!

Hách Cát Hâm nhìn vẻ mặt hoang mang của ông chủ An, tâm tình càng trở nên tốt hơn, suýt chút nữa phải hát lên, ô hô, Tạ đại sư sao có thể để người ta gặp dễ dàng như vậy chứ? 

Ông chủ An có linh cảm chẳng lành, ông ta hết nhìn bên này, lại nhìn bên kia: "Các vị... đều biết nhau?"

Đạo sĩ nhỏ ối dồi ôi một tiếng: "Biết biết, mấy vị này lợi hại hơn tôi nhiều, kết quả mà đại sư thấy được tuyệt đối không thành vấn đề!"

Rốt cuộc... đây chính là Tạ đại sư, người được ông nội Bạch khen từ đầu tháng đến cuối tháng, thậm chí đến mức họ chai cả lỗ tai mà!

Sau khi ông nội Bạch trở lại, sợ sau này họ hành tẩu sẽ xúc phạm và chậm trễ đại sư, vì vậy ông đã miêu tả tỉ mỉ về dáng vẻ của cậu Hách Cát Hâm, người đang ở bên cạnh đại sư cho họ biết.

Nên khuôn mặt này của cậu Hách, cậu ta còn nhớ rõ hơn cả cha ruột của mình.

Dù sao một năm gặp mặt cha cũng không được mấy lần, nhưng một tháng nhìn thấy mặt cậu Hách lại không dưới trăm lần.

Ông chủ An trợn to hai mắt không thể tin được: Sao có thể?

Nhưng đôi mắt háo hức của đạo sĩ nhỏ họ Bạch đã phấn khích đến mức thậm chí còn kéo cậu Hách thêm WeChat, ông ta thậm chí còn ảo giác rằng bên kia là một người có quyền lực.

Ông chủ Đỗ hiểu ra điều gì đó, quét sạch lo lắng vừa rồi, cười rạng rỡ nói, lão Hách làm sao có thể lừa ông chứ?

Ông ta đứng lên, ho nhẹ một tiếng: "Ông chủ An, nếu đại sư ông mời cũng đồng ý với kết luận của đại sư chúng tôi, hy vọng lát nữa ông có thể làm rõ một hai điều cho chúng tôi. Bức tranh này nếu không có vấn đề gì, chúng tôi có thể mang đi được chứ?"

 

Vừa nói, ông ta còn lấy điện thoại di động ra quay video để chứng minh bức tranh của họ không có vấn đề.

Ông chủ An từ đầu đến cuối đều xuất thần, mãi cho đến khi cả nhóm rời đi, đang định hỏi Bạch đạo sĩ nhỏ, đối phương lại xua tay: "Chuyến đi này tôi không có ra tay, cho nên sẽ không lấy tiền, trở về tôi sẽ trả lại tiền đặt cọc cho ông, đi trước một bước!" Nói xong, không đợi ông chủ An lấy lại tinh thần, đã l

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play