Ngày hôm sau Tạ Thanh Phong và Cảnh Tỳ đã lên đường đến sân bay trước rạng
sáng, mặc dù họ đến rất sớm, nhưng sân bay cũng đã chật kín người, hôm nay là
ngày đầu tiên của kỳ nghỉ, cho nên hầu hết những người này đều là về quê hoặc
đi du lịch cho vui.
Khi Hách Cát Hâm đến, anh ta cũng bị biển người tấp nập này làm cho khiếp
sợ, cũng may mọi thứ đều diễn ra tốt đẹp, khách sạn đã được đặt trước, đặt ba
phòng, Hách Cát Hâm sợ trong kỳ nghỉ này sẽ đông người, cho nên đã đặt từ tháng
trước, nếu không e rằng hiện tại sẽ không có phòng.
Cảnh Tỳ không biết về những điều này, cho nên cũng không biết cần phải đặt
phòng trước, vì vậy lúc ở sân bay khi biết rằng Hách Cát Hâm đã đặt phòng trước
còn tặng cho Hách Cát Hâm một ánh mắt khen ngợi, khó trách một người không
thích người nào tùy tiện đi theo bên cạnh như Quốc sư mà anh ta có thể yên ổn ở
bên cạnh lâu như vậy, thật đúng là phải có một ít ánh mắt.
Nhưng tất cả những điều này đã biến mất ngay khi anh đến khách sạn và biết
được Hách Cát Hâm đã đặt ba phòng.
Mặc dù biết điều này là hợp lý, dù sao thì Hách Cát Hâm cũng không biết anh
luôn muốn ở cùng Quốc sư mọi lúc, nhưng hiện tại anh và Quốc sư đang ở cùng một
nhà, anh ta đặt một phòng lớn đã đành, nhưng không nên tách ra ở riêng luôn
chứ?
Kết quả Hách Cát Hâm vì để cho đại sư cảm nhận được tâm ý của anh ta, đã
đặt ba phòng kép, nhưng cũng không lãng phí, chúng đều là loại phòng một phòng
ngủ và một phòng khách.
Khi đến nơi Hách Cát Hâm hào hứng giới thiệu cho Tạ Thanh Phong: "Tôi
đã đặt trước tầng cao nhất, chúng ta là ở vị trí trong cùng của tầng này, không
sợ bị quấy rầy, đại sư với Cảnh ảnh đế ở trong cùng đối diện với nhau, còn tôi
ở bên cạnh hai người. Hiện tại còn chưa tới chín giờ, đại sư với Cảnh ảnh đế nghỉ
ngơi trước ăn chút gì đi, tôi hẹn với đối phương là mười giờ, địa điểm cách đây
không xa, chúng ta ra ngoài trước mười phút là được."
Bọn họ đến thành phố B sớm, hơn nữa khách sạn đặt cách sân bay không xa,
cho nên có thể nghỉ ngơi hơn một giờ.
Tạ Thanh Phong thì không sao cả, trong khoảng thời gian này cậu tu luyện tu
vi đã tiến bộ rất nhiều, cho dù mấy ngày đêm không nghỉ ngơi cũng không sao,
hơn nữa trong khoảng thời gian gần đây cũng không nhận công việc, ngay cả các
khóa học của cậu cũng không bận rộn, thậm chí cậu còn nhàn rỗi đến mức không có
gì để làm, cho nên mỗi ngày phải đả tọa tu luyện chứ biết làm sao.
Bất quá Hách Cát Hâm an bài như vậy, cũng là vì cân nhắc cho họ: "Vất
vả cho anh rồi, anh cũng nên nghỉ ngơi một lát đi, lát nữa gặp lại."
Hách Cát Hâm nở nụ cười, đại sư nói với anh ta là anh ta đã vất vả, anh ta
bây giờ ở trong lòng đại sư có phải đã có một chỗ đứng rồi không, nhưng khi anh
ta quay đầu lại, thấy đôi mắt phía trên cái khẩu trang của Cảnh ảnh đế tối sầm
lại, không phải là không vui, nhưng khẳng định là không thể nào vui: "Cảnh
ảnh đế làm sao vậy?"
Tạ Thanh Phong tùy ý liếc mắt một cái: "Do anh ấy không quen." Dù
sao, lần trước tiểu hoàng đế đi máy bay là khi rời khỏi thành phố B, hiện tại
là lần thứ hai, cho nên không quen cũng dễ hiểu.
Cảnh Tỳ sâu kín nhìn Tạ Thanh Phong: Mới không phải.
Nhưng anh cũng không thể nói ra sự thật, vì vậy anh chỉ có thể liếc nhìn
Hách Cát Hâm lần cuối, nói một tiếng với hai người họ, sau đó quẹt thẻ để vào
phòng.
Hách Cát Hâm không giải thích được xoa xoa cánh tay, tại sao anh ta cảm
thấy ánh mắt vừa rồi của Cảnh ảnh đế như oán hận vậy chứ, anh ta đã đắc tội
Cảnh ảnh đế khi nào à? Chắc không đâu nhỉ?
Tạ Thanh Phong và Cảnh Tỳ ăn sáng xong mới ra ngoài, vì vậy họ không cần ăn
sáng nữa, nhưng họ cũng nghỉ ngơi theo kế hoạch ban đầu, chờ đến mười lăm phút
nữa là đến mười giờ mới ra ngoài.
Gần như cùng lúc với cánh cửa phòng của Tạ Thanh Phong mở rộng, Cảnh Tỳ
cũng mở cửa: "Bây giờ đi à?"
Tạ Thanh Phong gật đầu, nghiêm túc nhìn anh một cái: "Còn không thoải
mái sao? Nếu không thoải mái có thể ở khách sạn nghỉ ngơi, tôi với anh Hách đi
đến đó là được."
Cảnh Tỳ nghe được giọng điệu quan tâm của Tạ Thanh Phong, rất vui vẻ:
“Không cần, đã khỏe rồi.”
Tạ Thanh Phong cẩn thận nhìn anh một lần nữa, xác định không có vấn đề gì
mới thu hồi tầm mắt, khi cả hai đi tìm Hách Cát Hâm, anh ta không có trong
phòng, khi họ gọi điện, thì anh ta yêu cầu họ trực tiếp đi thang máy xuống bãi
đậu xe dưới tầng hai.
Khi đến nơi, Hách Cát Hâm bật đèn, ló đầu ra vẫy tay: "Bên này."
Tạ Thanh Phong và Cảnh Tỳ đi sang, Hách Cát Hâm ngồi vào ghế lái, thuê một
chiếc Maybach, xuống xe mở cửa cho hai người ngồi vào, khi cửa đóng lại bắt đầu
khởi động xe, Hách Cát Hâm nhìn Hai người từ gương chiếu hậu nói: "Đại sư,
thế nào? Xe này không tệ chứ?"
Hai người Tạ Thanh Phong không nghiên cứu những thứ này, nên sao cũng được:
"Chiếc xe này làm sao mà có?"
Hách Cát Hâm: "Thuê. Chúng ta sẽ ở đây trong một tuần, có một chiếc xe
sẽ thuận tiện hơn, không thể mỗi lần đều để người khác đưa, hai ngày nữa không
phải là sinh nhật của cụ Chương sao? Đến lúc đó đi tới đó sẽ thuận tiện hơn,
bên kia bắt taxi cũng không dễ dàng." Nếu lỡ như thời gian đãi tiệc quá
trễ, cụ Chương nhất định sẽ cho người đưa, nhưng tóm lại dù sao cũng không
tiện, hơn nữa, đến lúc đó, chỉ sợ sẽ có rất nhiều người quen biết trong giới sẽ
đi đến đó, đại sư không quan tâm đến những điều đó, nhưng không thể tránh khỏi
họ sẽ bị những đôi mắt đặt trên đỉnh đầu đó nhìn xuống, cho nên điều này có thể
tiết kiệm rất nhiều rắc rối.
Mặc dù Tạ Thanh Phong không quan tâm đến những điều này, nhưng rất nhanh đã
hiểu được ý nghĩa ẩn giấu của Hách Cát Hâm, Hách Cát Hâm thực sự chu đáo hơn
cậu nghĩ.
Cảnh Tỳ liếc nhìn Hách Cát Hâm, không thể không nói, người này... rất giỏi.
Anh xem xe này một cái, định trở về sẽ bảo Lương Thành Lỗi cũng mua một
chiếc, người khác có, thì Quốc sư cũng phải có.
Khi Hác ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.