Quốc Sư Mang Theo Tiểu Kim Khố Của Hoàng Đế Xuyên Không

Chương 56


9 tháng

trướctiếp

Ngày hôm sau, lúc Cảnh Tỳ thức dậy, đã thấy tin nhắn mà Lương Thành Lỗi gửi cho anh vào lúc nửa đêm, nó chỉ có vài từ, nhưng lại khiến Cảnh Tỳ thấy được sự thận trọng.

[ Lương Thành Lỗi: Miên Phong, cậu… đã yêu sao? ]

Cảnh Tỳ nheo mắt nhìn hai chữ “đã yêu”, anh cũng nghĩ như vậy, vấn đề là người anh muốn nói ra đến bây giờ còn chưa hiểu rõ, anh có thể làm gì đây? Chỉ có thể tinh tế từ từ chinh phục, anh tin một ngày nào đó Quốc sư sẽ động lòng. Nhưng trước đó, anh cần loại bỏ tất cả tình địch tiềm ẩn, may mắn là cho đến nay vẫn chưa có người như vậy xuất hiện.

Cảnh Tỳ vuốt cằm suy nghĩ một chút mới trả lời lại một câu là không có.

Lương Thành Lỗi gần như lập tức trả lời tin nhắn: [ Thật ra cũng không có chuyện gì, cậu không phải không muốn trở về sao? Bây giờ cậu đã trở thành cổ đông lớn của công ty, ông chủ sẽ không nói gì cả. Đương nhiên, nếu muốn nói gì thì nói trước cho tôi biết, nếu lộ ra ngoài, tôi có thể thu xếp quan hệ công chúng, có gì không hiểu cũng có thể hỏi tôi, đừng tự mình giấu ở trong lòng. ]

Cảnh Tỳ: [ Cậu đừng nói là cậu còn chưa ngủ nhé? ]

Lương Thành Lỗi tự nhiên là liên tục phủ nhận, anh ta dám nói anh ta hoàn toàn không ngủ được vì những lời của bác sĩ Hứa hay sao, đặc biệt là vì anh ta cảm thấy phản ứng của Cảnh Miên Phong thực sự là yêu, dù sao thì thấy thế nào cũng sẽ không có ai khó khăn lắm mới thành cổ đông lớn, lại đi viết tên người khác.

Nhưng bây giờ nghe được lời phủ nhận, lại cảm thấy khó hiểu, nhưng cuối cùng cũng không dám hỏi.

Cảnh Tỳ nhìn đại diện Lương nhanh chóng chuyển chủ đề, nói ông chủ đã thoát khỏi nguy cơ, trong thời gian này, vẫn luôn tìm kiếm các dự án mới ở bên ngoài, cũng đã bắt đầu đầu tư vào một số, hiệu quả và lợi ích rất tốt, kết quả sẽ đến sớm thôi, còn nói ông chủ gửi lời nói với anh một tiếng, mấy trăm triệu anh bỏ ra chắc chắn sẽ kiếm lại gấp đôi, nên anh cứ yên tâm.

Cảnh Tỳ không thèm để ý, anh sở dĩ đầu tư là bởi vì không muốn bọn họ bắt anh trở về, quấy rầy anh ở cùng Quốc sư thôi.

Cảnh Tỳ bên này không có chuyện gì, nhưng đại diện Lương lại không dám xem nhẹ, nhưng cũng không dám đề nghị Cảnh Miên Phong đi gặp bác sĩ tâm lý, đối phương hiện giờ nhìn cũng không có cái gì, chỉ có thể chờ một thời gian, Miên Phong cũng không thể vẫn luôn không trở về thành phố B.

Tạ Thanh Phong buổi sáng có tiết học, nên sáng sớm đã dậy, bửa sáng vẫn là Cảnh Tỳ làm, ăn cơm xong, Cảnh Tỳ đưa cậu đến trường như thường lệ, chỉ là hai người vừa mở cửa, liền nhìn thấy cánh cửa đối diện lập tức mở ra, hình như đã đợi ở đó từ lâu, hễ có động tĩnh gì là liền lao ra ngoài.

Cảnh Tỳ híp mắt nhìn qua không vui, quấy rầy anh cùng Quốc sư ở một mình, không cần nhìn cũng biết là ai, chính là hàng xóm bọn họ vừa mới cứu tối hôm qua, e là tới để cảm ơn.

Chỉ là vừa ngẩng đầu, Cảnh Tỳ càng thêm khó chịu.

Tạ Thanh Phong nhìn thấy Ô Thụ, đột nhiên hiểu tại sao bạn học nam kia vẫn không thể quên người hàng xóm này sau khi chết ngoài ý muốn, lúc trước vị hàng xóm này không cúi đầu suy sút chật vật, thì cũng là cả người đều ủ rũ.

Hơn nữa tóc dài đến che khuất cả mặt mày, râu mọc dài, nhìn cả người không thấy thoải mái sáng sủa, mà khắp người còn có mùi đốt tiền giấy, cả người u ám và lôi thôi, nhưng lúc này cả người trông rực rỡ hẳn lên, tóc cũng không biết có phải là do tự cắt hay không, để lộ vầng trán đầy đặn, khuôn mặt sạch sẽ, thay một bộ áo ngắn tay quần dài màu trắng, khuôn mặt trắng nõn ngoại trừ đôi mắt vẫn còn thâm quầng mà thôi.

Anh ta ngẩng đầu nhìn Tạ Thanh Phong kèm theo sự ngưỡng mộ và biết ơn trong mắt, bởi vì đôi mắt của anh ta rất to, nên vừa nhìn phản ứng đầu tiên là rất thân thiện, đặc biệt là khi anh ta nhìn người ta chằm chằm như một chú cún con, khá hấp dẫn.

Cảnh Tỳ ánh mắt âm trầm, thật đúng là đánh bậy đánh bạ, Quốc sư sẽ chịu không nỗi khi nhìn thấy người khác lộ ra bộ dáng này, trước kia mấy tiểu đồ đệ của sư huynh cậu phạm sai lầm, chính là dùng ánh mắt như thế cầu xin cậu, Quốc sư dù bận rộn cũng sẽ đi cầu xin thay cho bọn họ, khiến Cảnh Tỳ sau khi nghe được bẩm báo đều rất tức giận, nhưng không có cách nào, anh làm Thái tử, sau này thành tân đế, anh không có cách nào giống như khi còn bé được.

Anh chỉ có thể trơ mắt nhìn Quốc sư càng lúc càng xa mình, hiện tại nhìn thấy Ô Thụ giống như những tiểu đồ đệ đó, đột nhiên sinh ra một loại cảm giác nguy cơ: Thằng nhãi này hình như thích đàn ông đúng không? Mới tốt nghiệp, bao nhiêu tuổi rồi?

Ô Thụ đã chuẩn bị sẵn một món quà trong tay, giơ hai tay lên nắm lấy sợi dây và lo lắng nói: "Hai vị đại sư, chuyện tối hôm qua thật là cảm ơn hai người, nếu không có hai người, chỉ sợ tôi đã mất mạng rồi. Đây là bánh quy tôi tự mình nướng, mới vừa nướng xong không bao lâu, vẫn còn nóng hổi, ​​hai vị đại sư trên đường có thể ăn."

Khoảng thời gian này anh ta có thể nghe thấy động tĩnh, bọn họ thường đi ra ngoài vào giờ này, cho nên anh ta cả đêm không dám ngủ, nướng rất nhiều bánh bích quy thơm ngon, đây là nồi mới nhất mới ra lò, hương vị tuyệt đối tuyệt hảo.

Cảnh Tỳ nhìn túi giấy, bên trong quả nhiên có mùi đồ nướng thoang thoảng, mùi đặc biệt thơm, dù bịt kín cũng có thể ngửi thấy được mùi thơm như thế, quả nhiên là tay nghề tốt, nhưng Quốc sư chắc hẳn sẽ không nhận, dù sao theo tính tình của Quốc sư, chuyện tối hôm qua đã thu tiền rồi, tiền trao cháo múc, tự nhiên sẽ không nhận nữa.

Kết quả, ý nghĩ này vừa mới rơi xuống, Tạ Thanh Phong bên cạnh đã vươn tay, nhận lấy túi giấy: "Cám ơn."

Cảnh Tỳ: "..."

Ô Thụ trên mặt vì kích động nên có hơi đỏ bừng, anh ta không ngờ đại sư sẽ nhận, thật tốt quá, anh ta rốt cục biết nên báo đáp đại sư như thế nào rồi, hóa ra đại sư rất thích ăn những thứ này!

Chỉ là vừa rồi không biết có phải là ảo giác hay không, luôn cảm thấy có một vị đại sư khác đang nhìn chằm chằm mình, nhưng vừa rồi lực tập trung của anh ta rất căng thẳng, có lẽ... nhìn lầm rồi?

Cảnh Tỳ đi theo Tạ Thanh Phong vào thang máy, suốt đường đi đều cực kỳ im lặng.

Tạ Thanh Phong chậm rãi xách cái túi giấy, cũng khá lớn, vốn dĩ dựa theo tính tình của cậu thì sẽ không nhận, nhưng hiển nhiên tay nghề của hàng xóm này rất tốt, lúc nửa đêm cậu đã loáng thoáng ngửi thấy mùi thơm của bánh, vốn tưởng rằng là nằm mơ, hơn nữa định lực tốt, nên vẫn luôn đợi đến sáng, ai mà biết sau khi tỉnh dậy mùi hương càng nồng nặc, dẫn tới cậu ăn món trứng chiên tình yêu của tiểu hoàng đế cũng không biết mùi vị gì, không phải tiểu hoàng đế làm không thể ăn được, mà là bánh quy nướng…… Quá thơm.

Vì vậy, sau khi trải qua mùi thơm bánh quy nướng cám dỗ cả đêm, đột nhiên trước mặt liền có cả một túi, cám dỗ này liệu có thể tránh được không? Không thể.

Tạ Thanh Phong sau khi đã đến trường học mới phát hiện bên cạnh tiểu hoàng đế cực kỳ trầm mặc: "Anh làm sao vậy?"

Cảnh Tỳ lặng lẽ liếc cậu một cái: “Không có gì.” Đến năm phút ba mươi giây mới biết được anh bị làm sao ư? Anh nhìn chằm chằm vào bánh quy nướng, chúng ngon lắm à? Anh không phải là không học được.

Tạ Thanh Phong nhìn kỹ anh một chút, phát hiện tiểu hoàng đế vẫn luôn nhìn chằm chằm vào cái túi cậu mang, đi tới cửa, từ bên trong lấy ra một phần đưa tới: "Đây, hai phần, chúng ta mỗi người một phần, nghe mùi rất thơm, hẳn là rất ngon."

Cảnh Tỳ nhận cũng không được, không nhận cũng không được.

Nhận, nhưng đây là bánh bích quy nướng người khác đưa cho Quốc sư; không nhận, nhưng là Quốc sư t�

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp