Cuối cùng, Tạ Duy Thanh chỉ có thể trơ mắt nhìn hai người Tạ Thanh Phong
rời đi, anh ta không dám ngăn cản, cũng không có mặt mũi để ngăn cản, giờ phút
này, anh ta chỉ cảm thấy nam kham khi nghĩ đến điều vừa rồi anh ta muốn cầu,
nhưng hơn nữa, chính là nỗi cô đơn trong lòng không thể bỏ qua.
Anh ta thực sự rất bất ngờ khi biết em trai của mình đã bị bế nhầm, nhưng
anh ta và em trai mình lại hơn kém nhau đến bảy tuổi, khi Tạ Duy Hoan được sinh
ra, anh ta đã được bồi dưỡng để trở thành một người thừa kế, anh ta rất bận,
cho dù lúc ban đầu còn rất thích đứa em trai mới ra đời này, nhưng vì quá bận
rộn với việc học, hơn nữa còn có rất nhiều thứ phải học, anh ta dần dần phai
nhạt cảm tình.
Mãi về sau, anh ta càng ngày càng bận rộn, tuy rằng rất quan tâm Tạ Duy
Hoan, nhưng tình cảm lại bình thường, khi biết bị bế nhầm anh ta cũng không
quan tâm, rốt cuộc cho dù là người em trai ở bên nhau mười tám năm này hay
người em trai có quan hệ huyết thống chưa từng gặp mặt, anh ta cũng không cảm
thấy gì khác ngoài trách nhiệm.
Sau khi trở về nước, biết chuyện cắt đứt quan hệ, cũng cảm thấy chỉ cần gặp
mặt nói chuyện vui vẻ thì không ai có thể từ chối khối tài sản kếch xù, hơn nữa
cha mẹ nuôi sau này có thể cho nó những thứ hữu hạn, người thông minh sẽ có
những lựa chọn sáng suốt hơn.
Từ khi còn nhỏ anh ta đã được cha mẹ giáo dục như vậy, anh ta cũng cảm thấy
như vậy, nhưng giờ phút này... anh ta lại cảm thấy mông lung, tất cả những giá
trị mà anh ta nghĩ đến ở trước mặt đối phương đều luôn bị gạt bỏ, ngay cả cái
người gọi là em trai ruột mà anh ta cũng cho là không xứng đáng này, cũng chưa
bao giờ đặt gia đình họ vào mắt.
Nhất là mấy ngày nay nghĩ tới cha mẹ đánh giá đứa em trai ruột này, anh ta
chỉ cảm thấy càng thêm xấu hổ.
Tạ Duy Thanh ngồi lại trong xe một lúc lâu, cho đến khi điện thoại reo, anh
ta liếc nhìn nó, cuối cùng cũng trả lời, bên kia là giọng nói của cha Tạ:
"Đại sư đó nói thế nào? Chịu ra tay không? Cậu ta muốn bao nhiêu tiền, bất
kể bao nhiêu tiền cũng phải đáp ứng cậu ta! Nhà họ Tạ của chúng ta không thiếu
tiền! Nhưng em trai của con phải được cứu!"
Tạ Duy Thanh há miệng, nghe câu cuối cùng, nghĩ đến khoảng thời gian này
trong công ty không ngừng truyền đến những tin tức xấu, anh ta cảm thấy rất mệt
mỏi, đặc biệt là giọng điệu ra lệnh của cha Tạ và tiếng mẹ Tạ thỉnh thoảng khóc
lóc, anh ta chợt nhận ra, cha mẹ vốn không đối xử bình đẳng với hai đứa con bị
bế nhầm như đã nói trước đây.
Lúc đầu nghe nói giữ Tạ Duy Hoan ở lại chỉ vì quan hệ tình cảm nhiều năm,
trong nhà cũng không thiếu cơm ăn, cho nên giữ lại cũng không sao.
Tạ Duy Thanh lúc đó cũng nghĩ nó không quan trọng, nhưng bây giờ anh ta đã
có một suy nghĩ thái quá, rõ ràng họ quan tâm đến Tạ Duy Hoan nhiều hơn, như
vậy... Trước đó khi Tạ Thanh Phong ở lại nhà họ Tạ một tháng, rốt cuộc đã bị
đối xử ra sao không cần nghĩ cũng biết.
Tạ Duy Thanh sau khi nghe mệnh lệnh ở bên kia ngay từ đầu đã trở nên mất
kiên nhẫn: "Duy Thanh, tại sao con không nói lời nào? Có phải con vốn
không hề đi gặp đại sư phải không? Đây là mạng sống của em trai ruột con đấy,
tại sao con lại không quan tâm một chút nào vậy?"
Tạ Duy Thanh: "Nó không phải là em trai ruột của con."
Cha Tạ sắc mặt tối sầm lại: "Ý của con là sao, lúc này mà còn trách cứ
cha mẹ sao? Còn không phải do tên khốn kia muốn cắt đứt quan hệ với chúng ta à?
Nó chẳng qua chỉ là cố ý giở trò, qua một thời gian tự nó sẽ quay lại, đến lúc
đó con không phải đã gặp được rồi sao? Bây giờ Duy Hoan đang hấp hối..."
Tạ Duy Thanh xoa xoa lông mày, ngắt lời ông ta: "Cha không nghe Mục
đội trưởng đó nói sao? Nó đã hại người, cho dù có thể tỉnh lại, nó cũng sẽ bị
trừng phạt."
Cha Tạ: "Tất cả đều do một mình đứa trẻ của nhà họ Doãn đó nói ra, em
trai con là loại người này hay sao? Cha không tin! Chắc chắn họ đã tạt nước bẩn
lên người Duy Hoan, chờ Duy Hoan tỉnh lại, xem bọn họ còn……."
Tạ Duy Thanh: "Nếu cứu Tạ Duy Hoan, phải đánh đổi mạng sống của con để
đổi lấy thì thế nào?"
Cha Tạ hoàn toàn không nghe ra điều gì không thích hợp trong giọng nói của
Tạ Duy Thanh, càng lúc càng bực bội vì đối phương không quan tâm: "Có phải
con không muốn cứu em trai hay không? Chẳng lẽ trách chúng ta quan tâm đến nó
nhiều hơn sao? Nhưng chúng ta không quan tâm đến con à? Không quan tâm thì làm
sao để gia nghiệp cho con quản lý chứ? Bây giờ nó như vậy, tại sao một người
làm anh như con lại không quan tâm? Nếu như chỉ là để cho con mất đi một ít
tuổi thọ, con còn trẻ, trước tìm biện pháp đánh thức em trai của con..."
Tạ Duy Thanh đột nhiên cười lên, cha Tạ bị tiếng cười quái dị này làm cho
sửng sốt, ông ta ý thức được mình vừa nói gì, vội nói thêm: “Cha không có ý đó,
chỉ là quá lo lắng, sức khỏe của em con vốn không tốt, mà thân thể của con vẫn
rất tốt, cho nên mới……..."
Tạ Duy Thanh cảm thấy mình chưa bao giờ tỉnh táo hơn lúc này, anh ta ngăn
cha Tạ tiếp tục nói tiếp: "Vừa rồi con mới gặp vị đại sư đó, đại sư đã từ
chối, cậu ta nói cậu ta không cứu người có tâm địa độc ác, nói nếu chúng ta lại
tìm tới, cậu ta không ngại ra tay đâu. Cậu ta là một đại sư, thủ đoạn của cậu
ta cũng không phải người bình thường chúng ta có thể đắc tội, một khi thật sự
đắc tội cho dù chỉ bằng một ngón tay, hậu quả sợ là chúng ta không thể gánh
không nổi. Cho nên... Đổi đại sư khác đi."
Cha Tạ cũng hoảng sợ, đặc biệt là khi nghe nói những đại sư này đều biết
các loại nguyền rủa hoặc bùa chú tà môn gì đó, nếu thực sự thần không bi ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.