Tạ Thanh Phong nhìn thấy hình ảnh này, trong mắt không nhịn được ý cười, rõ
ràng là tiểu hoàng đế đang giả bộ đáng thương, cậu gần như có thể nhìn ra được
đối phương đang bưng bát chờ đợi mình chủ động bước vào.
Tạ Thanh Phong vờ như không nhìn thấy biểu cảm đáng thương phía sau, bình
tĩnh gửi lại một câu.
[ Phải không? Tôi thấy khá là ngon, từng miếng cơm chiên đều nhau, bọc đều
trong trứng, vừa thấy là biết tay nghề của đầu bếp rất tốt. ]
Tốc độ của Cảnh Tỳ cũng rất nhanh.
[ Cảnh: Ăn rất ngon sao? Vậy tôi sẽ đóng gói gửi cho cậu một phần nhé? Đảm
bảo khi giao đến vẫn còn nóng hỏi, tôi sẽ dùng nội lực để giữ ấm cho cậu. [ Chó
vẫy đuôi ] ]
Tạ Thanh Phong không ngờ rằng Cảng Tỳ còn chưa bỏ cuộc, thậm chí còn trèo
dọc theo cột, ai nói cho anh là dùng nội lực như vậy chứ? Nhưng nhìn hình ảnh
động ở phía sau, con chó con mở to đôi mắt to long lanh, lè lưỡi liều mạng vẫy
đuôi, như muốn nói: Tôi sai rồi, tội nghiệp tôi đi mà.
Cảnh Tỳ ngồi ở lề đường chậm rãi nuốt một thìa cơm chiên, ăn mấy ngụm cũng
không thấy trả lời lại, ngay lúc Cảnh Tỳ đang băn khoăn chẳng lẽ chiêu này cũng
thất bại hay sao, thì tin nhắn của Tạ Thanh Phong cuối cùng cũng đến, chỉ một
câu đơn giản: [ Sau này còn ăn trứng chiên tình yêu chứ? ]
Cảnh Tỳ hai mắt sáng lên, chuyển biến tốt liền nhận lấy, lần sau nếu còn
dám nữa, chỉ sợ Quốc sư sẽ lại cho anh một trận nữa cho xem.
Vui mừng gửi một câu: [ Trứng chiên sao có thể ngon hơn trứng hấp chứ! ]
Tạ Thanh Phong lúc này mới hài lòng gửi vị trí địa điểm, gửi xong cũng
không nhìn điện thoại nữa, nhưng hiển nhiên tâm tình rất tốt, Hách Cát Hâm nhìn
thấy không khỏi tham đầu tham não (tò mò): "Đại sư, là tin nhắn của Cảnh
ảnh đế gửi tới sao? Khi nào cậu ấy tới?"
Tạ Thanh Phong: "Trong vòng mười phút nữa." Quán ăn cậu chọn cách
trường học không xa, Cảnh Tỳ đến trường đón cậu nhưng không thấy người, chắc
chắn là quán ăn vệ đường đó cách trường học không xa, hơn nữa nếu mang cơm
chiên cho cậu thì thời gian sẽ không vượt quá mười phút.
Hách Cát Hâm muốn đợi Cảnh ảnh đế đến rồi cùng nhau ăn cơm, đúng lúc anh ta
có một việc muốn nói với đại sư, lúc sáng, anh ta đã nói với đại sư những gì đã
xảy ra với Doãn Kim Huy tối qua, nhưng buổi sáng lại xảy ra một số chuyện, nên
anh ta đã đặc biệt đến đây một chuyến, vì sợ có người nhà họ Tạ tìm đến cửa.
"Đại sư, lần này Tạ Duy Hoan bị thương không nhẹ, bác sĩ đã kiểm tra
vết thương nói vết thương rất nghiêm trọng, Mục đội trưởng bên đó còn nửa đêm
chạy tới thẩm vấn người của nhà họ Tạ, sợ họ cũng liên quan đến loại chuyện
này. Mục đội trưởng cũng đã đi một chuyến đi đến nhà của nhà họ Tạ, dẫn người
kiểm tra phòng của Tạ Duy Hoan, thật đúng là tìm thấy một số lá bùa được giấu
kín, trong số đó có mấy lá thì bọn người của Mục đội trưởng biết, nhưng còn hai
lá thì không biết, cho nên nhờ tôi hỏi đại sư có biết hay không?" Khi Hách
Cát Hâm nói đến đây, liền lật các bức ảnh trên điện thoại của mình.
Khi tìm thấy nó, anh ta đứng dậy và đi đến trước mặt Tạ Thanh Phong và đưa
cho cậu xem: "Là hai lá này, nhưng những lá khác cũng đủ để buộc tội Tạ
Duy Hoan muốn hại Doãn Kim Huy rồi. Tạ Duy Hoan có lẽ lo lắ ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.