Đầu óc Doãn Kim Huy lúc này đều là má nó má nó, liều mạng chạy về phía
trước, thậm chí anh ta còn có thể cảm nhận được cảm giác nóng rát từ phía sau
truyền đến, cũng không dám quay đầu nhìn lại, sợ cảnh tượng nhìn thấy sẽ khiến
anh ta bủn rủn chân tay.
Bây giờ anh ta đều toàn dựa vào một hơi thở chống đỡ, anh ta cảm thấy mình
chưa bao giờ chạy nhanh như vậy trong đời.
Doãn Kim Huy không ngờ người anh ta xem là anh em tốt cả đời vậy mà muốn
giết anh ta, cái gì mà chỉ muốn giúp gã ta khỏi bệnh, mẹ nó chính là muốn mạng
sống của anh ta thay thế cho gã thì có?
Hu hu hu anh ta sai rồi, anh ta thật sự đúng là ngu xuẩn, hóa ra lời cha
anh ta nói đều là sự thật, Tạ Duy Hoan từ đầu đến cuối đều lừa anh ta, sợ rằng
lúc trước những gì cha anh ta nói cũng đều là thật, lá bùa đó vốn không phải để
trừ tà ma gì cả, mà chính là bùa ẩn giấu, chính là muốn vật gia truyền của gia
đình anh ta mà thôi.
Doãn Kim Huy vừa chạy vừa lấy mu bàn tay quệt đi những giọt nước mắt vô
dụng, hu hu hu anh ta sẵn sàng nguyện ý giúp bạn không tiếc cả mạng sống, nhưng
người anh em tốt mà anh ta dùng mạng để bảo vệ lại muốn anh ta chết, anh ta đã
trêu ai chọc ai chứ?
Nếu anh ta chết cha anh ta sẽ buồn biết bao, nhưng nghĩ đến anh ta ngu xuẩn
như vậy, cho dù anh ta tồn tại cũng là trở ngại, anh ta sai rồi, cũng may đêm
nay anh ta kịp thời gọi điện thoại, không có chần chờ, nếu không bây giờ có lẽ
đã bị thiêu thành tro bụi.
Doãn Kim Huy cũng không thể nhìn thấy rõ con đường trong hang động trước
mặt là con đường nào, chỉ liều mạng chạy về phía trước, anh ta không biết mình
đã chạy bao nhiêu lâu, phía trước càng ngày càng tối, hầu như không thể nhìn
thấy đường đi, thất tha thất thểu không biết qua bao lâu, đột nhiên trước mắt
sáng ngời, cuối cùng anh ta đã lao đến cửa hang động, nhưng vẫn luôn chạy tránh
xa cửa hang động, mới dừng lại, cảm thấy như thể mình cuối cùng cũng đã sống
lại.
Quỳ rạp trên mặt đất thở hổn hển, nước mắt trên mặt dính đầy bùn đất, điện
thoại di động không biết khi nào vẫn không ngừng vang lên, vừa rồi điên cuồng
chạy anh ta cũng không nghe thấy, hiện tại cũng đã không nghe thấy động tĩnh
phía sau, anh ta thở hổn hển hồi lâu, sau đó mới chậm rãi lấy điện thoại di
động ra, nhìn thấy là cha của mình, vừa kết nối điện thoại thì liền kêu to:
"Cha —— suýt nữa con đã chết rồi! Hu hu hu, từ nay về sau con nhất định sẽ
nghe lời, sau này cha mẹ nói gì con cũng nghe, hu hu hu làm con sợ muốn chết!
Quá đáng sợ!"
Anh ta đúng thật là ngu ngốc, đến mức độ này, vậy mà trước đó anh ta còn
tin tưởng Tạ Duy Hoan, suýt chút nữa đã chết trong tay gã ta rồi!
Vùng rừng núi hoang vắng này đã bị đốt thành tro, nếu hang động lại bị cho
nổ tung lần nữa, vậy thực sự sẽ không còn xương cốt.
Đặc biệt là khi Doãn Kim Huy ngước mắt lên và nhìn thấy quả bom cách đó không
xa, anh ta nuốt nước bọt, sợ hãi đến nấc lên.
Bên kia, vợ chồng ông chủ Doãn nghe được giọng nói của con trai trong điện
thoại, trong lòng rốt cục nhẹ nhõm, nhưng đồng thời cũng bắt đầu chửi bới, thứ
ngu xuẩn này thật đúng là khiến bọn họ sợ chết khiếp!
Chỉ là mắng đến nửa chừng vẫn không nghe thấy giọng của đầu dây bên kia,
ông chủ Doãn lại có chút hoảng sợ: "Con trai, sao không nói chuyện? Đừng
dọa cha với mẹ của con..."
"Không, không phải." Doãn Kim Huy vừa rồi còn sợ hãi, nên lúc này
nói chuyện có chút không nhanh nhẹn, đặc biệt là khi nhìn thấy Tạ Duy Hoan đang
ngồi giữa một chữ bùa được viết bằng chu sa cách đó không xa, hôn mê bất tỉnh,
không biết còn sống hay đã chết, phía trước còn có một bãi máu, run rẩy:
"Cha, Tạ Duy Hoan nó, nó..."
Khi vợ chồng ông chủ Doãn nghe thấy Tạ Duy Hoan, họ càng lo lắng hơn:
"Sao vậy? Nó lại định xuống tay với con à?"
Doãn Kim Huy hốt hoảng lắc đầu: "Không phải, không biết nó còn sống
hay đã chết, mà ngã ở đó bất động....."
Bên kia, Tạ Thanh Phong và Cảnh Tỳ chậm rãi tản bộ trở về, khi lên lầu nhìn
thời gian, cũng đã gần đến giờ, quả nhiên, khi họ vừa mở cửa, điện thoại đã
reo.
Tạ Thanh Phong và Cảnh Tỳ thay giày đi vào nhà, sau khi kết nối, giọng nói
với tâm trạng tốt của Hách Cát Hâm từ phía bên kia vang lên: "Đại sư, vừa
rồi Doãn Kim Huy gọi điện thoại cho tôi để được giúp đỡ, cậu ta chắc sẽ không
sao, nhưng mà rất sợ hãi, hai vợ chồng ông chủ Doãn đã đi qua đó, yêu cầu tôi
cũng đến đó, bảo là Tạ Duy Hoan không biết vì lý do gì tự mình ngã xuống đất bất
tỉnh nhân sự, cũng không biết sống hay chết.”
Ông chủ Doãn cũng rất hoảng sợ, sợ đến lúc đó có miệng mà không nói được,
đến lúc đó người thì được cứu về, nhưng ngược lại lại đâm ra kiện cáo, Tạ Duy
Hoan này đúng là yêu quái hại người.
Vì vậy, ông chủ Doãn muốn nhờ Hách Cát Hâm liên lạc với Mục đội trưởng lần
trước, để xem chuyện gì đã xảy ra, chứng minh không liên quan gì đến họ, nhân
tiện, cũng bắt lại kẻ suýt hại chết con trai mình là Tạ Duy Hoan.
Tạ Thanh Phong như là đã sớm biết gật đầu: "Người không chết, chỉ là
bị phản phệ thôi."
Lần trước Tạ Duy Hoan đã bị phản phệ và nôn ra máu một lần, phải mất hơn
hai tháng mới khỏe lại được, nhưng lần đó gã ta không có ý định giết người, vì
vậy có thể dưỡng sức khỏe lại được, nhưng cơ thể gã ta tự nhiên không còn tốt
như trước.
Nhưng nếu loại người như Tạ Duy Hoan này không còn cách nào thì chỉ có thể
thừa nhận sức khỏe của mình trong tương lai không được tốt mà thôi, nhưng cố
tình gã ta lại biết cách kéo dài tuổi thọ, biết cách khôi phục cơ thể như trước
đây, cho nên gã ta làm sao có thể ngồi yên được?
Cho nên có lẽ từ tướng mạo của Doãn Kim Huy Tạ Thanh Phong đã đoán được tai
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.