Ông chủ Doãn tức giận không chịu nổi, nhưng ông ta biết rõ chuyện đại sư
nói lúc trước để con trai lựa chọn là thật, cho dù bọn họ tận tình khuyên bảo,
nhưng con trai ông ông biết rõ, thứ nhất là đến thời kỳ phản nghịch, thứ hai là
xem người nhà họ Tạ là bạn bè chân chính.
Một khi nhận định là bạn bè của mình, người khác có nói cái gì e là cũng sẽ
không tin, trừ phi, chính mắt nó nhìn thấy rõ ràng.
Thằng ranh con nhà họ Tạ là bạn học của nó nhiều năm… nhưng ông làm sao trơ
mắt nhìn con mình chết được?
Tạ Thanh Phong sau khi tìm được bản đồ gia truyền của ông chủ Doãn, mục
đích hôm nay cũng đạt được, cậu nhìn mắt ông chủ Doãn có vẻ muốn nói lại thôi,
rất rõ ràng ông ta muốn nói gì đó, lại không dám nói.
Tạ Thanh Phong không nhìn ông chủ Doãn, ánh mắt dừng ở thư phòng bên cạnh,
lấy bút lông và giấy dùng để luyện thư pháp khi rảnh ra:
"Những thứ này có thể dùng được không?"
Ông chủ Doãn liên tục gật đầu: "Được, cậu cứ sử dụng thoải mái."
Tạ Thanh Phong cũng không khách khí với ông ta, tiến lên cầm lấy bút lông
không dính mực nước, mà dùng linh lực hư không viết một lá bùa, nhưng đối với
người ngoài nhìn lại không thấy gì.
Sau khi viết xong, Tạ Thanh Phong gấp thứ đó lại thành một tờ giấy rất nhỏ,
cuối cùng nắm chặt trong lòng bàn tay, tất cả linh lực tràn đầy quanh lá bùa
đều bị phong ấn, thành một tờ giấy gấp rất bình thường.
Ông chủ Doãn nhìn thấy cảnh này cũng không biết đại sư định làm gì, cũng
không dám tiến lên, thấy đại sư Tạ ra hiệu bảo thằng nhóc nhà họ Hách đi qua,
nhưng không đợi thằng nhóc nhà họ Hách đi qua, người trẻ tuổi tóc dài vẫn luôn
đi theo nhưng không nói chuyện đã trước một bước nhận lấy đồ vật.
Tạ Thanh Phong liếc mắt nhìn Cảnh Tỳ: Anh biết rõ cần nói gì không?
Đôi mắt của Cảnh Tỳ lộ ở bên ngoài khẩu trang chớp nhẹ: Tất nhiên.
Anh quen biết quốc sư nhiều năm như vậy, quốc sư muốn làm gì anh chỉ cần
nhìn một cái liền rõ, huống chi với tính tình của quốc sư, nếu đã nói sẽ để cho
Doãn Kim Huy lựa chọn thì sẽ không thay đổi ý định, bây giờ làm như vậy đơn
giản là không nghĩ đến nếu Doãn Kim Huy chọn nhờ giúp đỡ, đến lúc đó lại phải
đi một chuyến.
Rốt cuộc lá lùa này đối với anh cũng không khó, nhưng nếu muốn dặn dò, thì
không thể để ông chủ Doãn nghe được, cho nên phải hạ giọng xuống để nói, tưởng
tượng đến cảnh quốc sư muốn một mình kề sát vào tai Hách Cát Hâm và nói nhỏ,
được sao?
Hách Cát Hâm đã tới gần đó, lại thấy ảnh đế Cảnh chắn ở trước mặt đại sư,
vẫy tay với anh ta, sau đó dẫn anh ta sang một bên, hạ giọng dùng khí âm nói
một phen, rồi đưa đồ vật cho Hách Cát Hâm:
"Anh nghe hiểu hết không?"
Giờ phút này hai mắt Hách Cát Hâm tỏa sáng, hay nha, cứ như vậy bọn họ
không chỉ không cần đi thêm một chuyến, đến lúc đó Doãn Kim Huy nếu biết đồ có
thể cứu chính mình sớm đã ở trên người mình, nhưng nếu anh ta xin giúp đỡ thì
không thể không dựa vào chính mình kiếm tiền trả nợ, sợ là nghĩ đến một lần là
lại bực tức một lần.
Nhưng ai bảo anh ta cứ một hai tin tưởng Tạ Duy Hoan kia, một hai nói ra
lời thối? Dù sao nghe người ta khuyên mệnh sống không lâu, rồi cứ một hai cứ
đối nghịch với người ta, vậy chỉ có thể để anh ta nếm thử cuộc sống khổ sở.
Hách Cát Hâm cầm lá bùa bị phong ấn đi tới trước mặt ông chủ Doãn, bảo ông
chủ Doãn tới gần, lẩm nhẩm lầm nhầm nói một đống, cuối cùng nghiêm túc nói:
"Bản lĩnh của đại sư thế nào chú cũng thấy rồi đó, hiện tại con trai
chú như vậy là tự chuốc lấy. Trong mệnh của cậu ta là có một kiếp này, cho dù
lần này chú có cầu xin cứu cậu ta, sẽ chỉ làm cho cậu ta không thay đổi được
tính xấu, sau này chúng tôi mặc kệ."
Ông chủ Doãn đương nhiên rất rõ ràng những điều này, cuối cùng ông ta thở
dài một tiếng:
"Chú biết rõ, chú cũng đã suy nghĩ kỹ, nếu chính nó không học được
hiểu chuyện, chú cũng không có khả năng cứu nó cả đời."
Chỉ là, nếu lần này con trai của mình có thể sống sót, ông ta xác định chắc
chắn là không tha cho thằng ranh con nhà họ Tạ, và cũng sẽ không tha cho nhà họ
Tạ, mẹ nó cưng chiều ra cái đồ đốn mạc, hại người hại mình.
Lúc đoàn người Tạ Thanh Phong từ trên lầu đi xuống, Mục Chương đã đến, đi
cùng còn có Ngải Diệp Phong, dùng còng tay tóm được ba kẻ lừa đảo, dùng dây
thừng buộc vào còng tay, xâu thành một chuỗi, đẩy đi ra ngoài:
"Đều thành thật một chút, bản lĩnh lớn quá, còn dám dùng danh tiếng
của chúng tôi để lừa đảo, nếu không khai ra, liền ở tù mọt gông! ”
Ba kẻ lừa đảo lúc này mới thực sự hối hận:
"Chúng tôi biết sai rồi, chúng tôi cũng được người ta ủy thác, thực sự
không phải là cố ý lừa người?"
Mục Chương ồ một tiếng: "Là ai?”
Ba kẻ lừa đảo lắc đầu nói:
"Chúng tôi không biết, là có người cho chúng tôi một số tiền, nói cần
chúng tôi làm một chuyện."
Lúc nói đến đây, ba người có chút chột dạ nhìn Doãn Kim Huy, nhưng đồng
thời nghĩ đến lúc đối phương nói những lời uy hiếp kia, lại cúi đầu, không chịu
tiếp tục nói tiếp.
Bọn họ hiện giờ nhiều lắm coi như là phạm tội nhưng chưa lừa gạt thành
công, bị nhốt nhiều lắm qua một đoạn thời gian, nhưng người nọ đã nói, nếu như
bọn họ làm hỏng chuyện hoặc là chỉ ra người đó, thì đừng nói là bọn họ, sau này
người nhà của bọn họ cũng đừng nghĩ sống tốt.
Mục Chương tiếp tục hỏi nhưng đối phương không chịu nói, chỉ có thể dẫn
người về trước, rồi nghĩ cách lấy lời khai từ trong miệng bọn họ.
Mục Chương và Ngải Diệp Phong nhìn thấy Tạ Thanh Phong phá lệ nhiệt tình,
nhưng vẫn còn công tác, chỉ có thể tiếc nuối bỏ lỡ cơ hội giao lưu cảm tình với
đại sư:
"Đại sư, tôi sẽ tính công lao thành tích về ba người này cho cậu, chốc
nữa sẽ gửi tiền thưởng cho đại sư."
Tuy rằng lần này so với lần trước khẳng định là ít hơn không ít, nhưng muỗi
chân không phải cũng là thịt sao?
Hách Cát Hâm không nghĩ tới, hai người biết điều như vậy, cũng thuận miệng
đáp lại:
"Được rồi, lần sau có việc gì sẽ nói cho mọi người biết."
Hắc hắc, một lần, kiếm được ba phần tiền, vui lên tận mây.
Ông chủ Doãn là người đầu tiên đưa hai triệu tệ, đưa đủ tr ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.