Cảnh Tỳ theo bản năng nhìn sang Tạ Thanh Phong, thấy vừa rồi hình như cậu
không có nhìn thấy cảnh tượng này, chỉ là nhìn thoáng qua anh một cái: “Mùi vị
thế nào?” Nói xong, liền muốn ăn thử.
Cảnh Tỳ lập tức lấy tay chặn lại, anh muốn nấu cho Tạ Thanh Phong ăn, mục
đích là muốn đoạt lấy trái tim của người này, chứ không phải muốn đầu độc chết
Tạ Thanh Phong, bởi vì mùi vị này, đừng nói là lấy được dạ dày của cậu, chỉ sợ
vừa ăn xong lập tức có thể vác tên lửa chạy nhanh nhất có thể.
Đối mặt với ánh mắt khó hiểu của Tạ Thanh Phong, Cảnh Tỳ khẽ ho một tiếng:
“Tôi rất thích ăn, hai bác cũng làm rất nhiều, cậu ăn những món này đi.”
Tạ Thanh Phong nhướng mày, nhưng nụ cười nửa miệng khiến Cảnh Tỳ ngày càng
không muốn thừa nhận rằng anh đã trộn gia vị lộn xộn, làm ra hai món ăn này có
lẽ khẩu vị rất nặng.
Anh sợ Tạ Thanh Phong thật sự muốn nếm thử, lại không muốn đầu độc dạ dày
của hai ông bà già, liền cầm lên dứt khoát đặt trước mặt mình, định tự mình ăn,
làm thì cũng đã làm rồi, mặc dù khó nuốt, nhưng ít nhất sẽ không bị trúng độc.
Nào ngờ, khi Cảnh Tỳ đổ một nửa vào chiếc đĩa trước mặt, còn thừa một nửa
thì đã bị Tạ Thanh Phong nắm cổ tay của Cảnh Tỳ xoay lại, nửa đĩa còn lại được
đặt trên đĩa trước mặt Tạ Thanh Phong.
“Cậu…” Cảnh Tỳ bị hành động đột ngột của Tạ Thanh Phong hoàn toàn quên phản
ứng, anh chỉ cảm thấy chỗ cổ tay Tạ Thanh Phong vừa mới nắm truyền đến một trận
tê dại, mặc dù chỉ là trong chốc lát, cũng làm cho anh phân tâm, trong lúc nhất
thời đã quên ngăn lại, khi lấy lại tinh thần, mới nghiêng người lại gần nhỏ
giọng nói: "Cậu không sợ trúng độc sao?"
Tạ Thanh Phong nhướng mi, bình tĩnh cắn một miếng, trên mặt không có bất kỳ
biểu cảm gì: "Không sao, lần đầu tiên làm, cũng khá tốt." Cậu không
có nói dối, cậu còn tưởng rằng tiểu hoàng đế lần đầu tiên xuống bếp sẽ đốt
phòng bếp, nhưng ngoại trừ mùi vị lạ lẫm, thì thật ra cũng chín.
Ngoài việc không muốn lãng phí thức ăn, thì việc tiểu hoàng đế vừa ăn xong
liền lộ ra vẻ cô đơn, cho nên đây chắc có lẽ là lần đầu tiên tiểu hoàng đế bị
đả kích lớn như vậy? Trông giống như một con chó lớn không nhà để về, vì vậy
tốt hơn là giúp anh chia sẻ một nửa.
Cảnh Tỳ không nhịn được nở nụ cười vui vẻ, nếu như phía sau anh có cái
đuôi, e rằng hiện tại đã dựng lên rồi.
Hách Cát Hâm một bên đã lấy lại tinh thần, không thể tin được nhìn hai
người tranh giành món ăn có hương vị độc đáo, nghẹn họng nhìn trân trối: Chẳng
lẽ vừa rồi vị giác của mình có vấn đề? Món ăn này có thực sự không tệ? Rốt cuộc
đại sư cũng nói nó ổn.
Tầm mắt anh ta dán chặt vào đĩa cá hố chua ngọt còn lại, nuốt một chút nước
bọt, còn chưa kịp rối rắm xong là nếu lại phải thử độc lần nữa, thì liền thấy
đĩa trước mặt bị người bưng lên, Tạ Thanh Phong đã cầm chiếc đũa gắp một ít vào
bát của mình, sau đó lại cho một ít vào bát của Cảnh Tỳ, cuối cùng chỉ còn lại
một phần ba, bình tĩnh nhìn về phía Hách Cát Hâm: "Có muốn phần còn lại
không?"
Hách Cát Hâm quyết định tin tưởng đại sư, gật đầu thật mạnh:
"Muốn!"
Khóe miệng Tạ Thanh Phong càng cong sâu hơn, đem phần còn lại bỏ vào đĩa
trước mặt Hách Cát Hâm, tới cũng tới rồi, có “Phúc” cùng hưởng không phải sao?
Sau đó bình tĩnh bắt đầu ăn, trên mặt không có bất kỳ biểu cảm gì, hình như
thật sự ăn rất ngon.
Tạ Thanh Phong động đũa bên đây, Cảnh Tỳ bên kia cũng không nhượng bộ chút
nào, có vẻ như đang ăn món gì đó ngon nhất trên đời, nhưng mà vừa cắn một miếng
liền liếc nhìn đại sư bên cạnh, giống như đang cùng ăn cơm với thầy.
Hách Cát Hâm vui mừng vì mình đã chộp được một phần ba, chắc chắn là chả cá
viên không ngon, nhưng món cá hố này vẫn ổn, anh ta đưa một miếng vào miệng với
tâm trạng thành kính và vui vẻ, chỉ tiếc mong muốn chua ngọt không có xuất
hiện, mà có một vị rất lạ, rất mặn, đặc biệt là mùi nước tương thấm vào vị
giác, như đổ một bịch muối vào.
Hách Cát Hâm khóc không ra nước mắt, nhưng nhìn đại sư đang bình tĩnh ăn
bên cạnh, chỉ có thể tiếp tục ăn: Không ngờ đại sư cũng sẽ gạt người.
Nhưng một phần ba này lại bị anh ta đoạt về, chỉ đành cắn răng giải quyết,
may mắn phía sau có món ngon do cha mẹ nuôi làm giảm bớt một chút, nhất là sau
khi bị món ăn của Cảnh ảnh đế độc hại, anh ta càng cảm thấy cha mẹ nuôi làm đồ
ăn là món ngon nhất trên đời.
Ngoại trừ ăn xong uống rất nhiều nước, khi Hách Cát Hâm rời đi, anh ta do
dự nhìn Cảnh ảnh đế rất muốn nói: Tay nghề không tệ, nhưng lần sau đừng làm.
Sau khi Tạ Thanh Phong và Cảnh Tỳ tiễn hai ông bà và Hách Cát Hâm trở về
rồi trở về nhà, Cảnh Tỳ sau khi thay giày cũng không di chuyển mà đứng sang một
bên và nhìn Tạ Thanh Phong với tâm trạng rất tốt.
Tạ Thanh Phong đi vào, anh cũng đi theo, cuối cùng Tạ Thanh Phong bất đắc
dĩ quay đầu lại: "Anh đi theo tôi làm gì? Thời gian không còn sớm."
Cảnh Tỳ đã sớm muốn hỏi, chỉ là bởi vì trước đó có người khác: "Quốc
sư nói tối nay dọn hai món ăn cũng khôn ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.