“A!” Không biết là ai lấy lại tinh thần, khẽ kêu một tiếng, đánh thức tất
cả những người có mặt ở đây, bọn họ trợn to hai mắt nhìn thanh niên cuộn mình
trong rương, bởi vì khoảng cách quá xa thậm chí không biết sống chết, nên không
dám tiến lên.
Họ đều biết người thanh niên đó, đó là Ô Hạc Vinh, một bác sĩ thực tập mới
vào bệnh viện không bao lâu, do cậu ấy còn trẻ nhưng y thuật rất giỏi, nên
người ta mới ấn tượng sâu.
Mà điều quan trọng là đã đẹp trai lại còn chăm chỉ, tuy bình thường hơi
lạnh lùng một chút, nhưng chỉ cần nhờ cậu ấy đổi ca hoặc nhờ giúp đỡ lúc khẩn
cấp là cậu ấy sẽ đồng ý.
Ngoài ra, mấy ngày nay vì sự mất tích của Ô Hạc Vinh, cảnh sát đã lần lượt
đến từng ký túc xá để hỏi từng người, họ cũng biết Ô Hạc Vinh đã mất tích,
nhưng họ không bao giờ nghĩ rằng điều này có liên quan đến Tuân Kình, người bị
phát bệnh tim và qua đời vài ngày trước.
Cái chết của Tuân Kình quá đột ngột, lại còn trẻ như vậy, khi nhìn thấy cha
Tuân mẹ Tuân ngày hôm sau vội vã chạy đến, họ càng thương cảm hơn, thậm chí còn
tổ chức quyên góp tiền trong bệnh viện, từ đầu tới cuối chưa từng nghĩ đến việc
Ô Hạc Vinh mất tích sẽ có liên quan đến người nhà họ Tuân, thậm chí vì sợ làm
phiền gia đình họ Tuân, nên khi Ô Hạc Vinh xảy ra chuyện cũng chỉ ở cửa hỏi một
chút cho có lệ.
Ký túc xá quá nhỏ, nhìn thoáng qua là đã có thể thấy hết, giường trong ký
túc xá đều làm bằng khung sắt, dưới gầm giường cũng có thể nhìn thấy, nhìn qua
cũng không có vấn đề gì, cho nên cũng không tìm kiếm, nhưng ai biết được... cha
mẹ của nhà họ Tuân có lẽ đã cố ý lợi dụng điều này, nên đã giấu đi bác sĩ Ô.
Lý do tại sao chỉ hoài nghi cha Tuân mẹ Tuân là vì khi Tuân Kình xảy ra
chuyện, bác sĩ Ô còn chưa mất tích.
Người cũng đã chết, vì vậy những người duy nhất có thể che giấu bác sĩ Ô là
cặp vợ chồng trung thực và lương thiện trước mặt họ.
Nhưng tại sao?
Đây là câu hỏi lớn nhất trong đầu mọi người lúc này, cha mẹ của Tuân Kình
thậm chí chưa từng gặp bác sĩ Ô trước khi Tuân Kình xảy ra chuyện. Bởi vì Tuân
Kình và bác sĩ Ô học cùng một trường đại học, mặc dù họ thường có mối quan hệ
bình thường, nhưng cũng chỉ là quen biết nhau mà thôi, cũng không nghe nói có
xích mích gì, kết quả...
Hai ông bà cụ Ô nhìn thấy con trai mình nằm trong rương mà không biết còn
sống hay đã chết, bộ dạng đó khiến hai chân họ bủn rủn, hơn nữa vì lo lắng cho
con mấy ngày nay ngủ không ngon, nên cuối cùng chịu không nỗi đã ngã xuống,
nhanh chóng được Tiểu Lý dùng hai tay, một tay đỡ lấy, một tay đỡ lên.
Các đồng nghiệp khác đã định thần lại cũng nhanh chóng hỗ trợ giúp đỡ, cũng
may, cả hai ông bà cụ cũng chỉ ngất đi một lúc, ngay sau đó họ đã được ấn vào
huyệt nhân trung, cùng với nỗi lo lắng cho con trai mình nên họ đã mở mắt ra,
khóc đỏ mắt đi đến chiếc rương gỗ, nhưng bị Tạ Thanh Phong giơ tay ngăn cản:
"Đừng tới đây, anh Ô không sao."
Lời nói của Tạ Thanh Phong đã ngăn chặn thành công hai ông bà cụ Ô, họ muốn
đến xem con trai mình, nhưng lại sợ họ sẽ trì hoãn việc cứu người của đại sư,
vì vậy họ chỉ có thể đau xót nhìn con trai mình cuộn tròn trong rương gỗ.
Mục Chương và Ngải Diệp Phong nghe thế cũng thở phào nhẹ nhõm, họ thực sự
sợ rằng vừa rồi là kết quả tồi tệ nhất, nhưng may mắn thay vẫn còn có thể cứu,
đại sư nếu đã nói như vậy thì mạng của Ô Hạc Vinh chắc là đã được an toàn.
Quả nhiên, ngay sau đó, họ đã thấy Tạ đại sư giơ tay lên, như thể trong
khoảng không vẽ ra một lá bùa, sau đó cậu chỉ đầu ngón tay lên chỗ giữa mày của
Ô Hạc Vinh cách một tấc, sau đó họ tận mắt chứng kiến sắc mặt vốn tái nhợt của
Ô Hạc Vinh dần khôi phục bình thường, thậm chí ngay giữa mày cũng xuất hiện một
giọt máu đen.
Gần như cùng lúc đó, bức di ảnh của Tuân Kình được đặt trên bàn, sau khi Tạ
Thanh Phong hóa giải bùa yêu cùng sống cùng chết Đồng Tâm Chú, dấu vết hồn ma
của Tuân Kình còn sót lại trên bức di ảnh cũng tản ra xung quanh, âm khí phát
nổ làm bức di ảnh đột ngột rơi xuống, ầm một tiếng, tấm kính trên di ảnh vỡ tan
thành vô số mảnh.
“Kình, con ơi!” Cha Tuân và mẹ Tuân hét lên một tiếng đau thấu tim, cố gắng
vùng vẫy để đi đến đỡ tấm di ảnh lên, nhưng Ngải Diệp Phong và Mục Chương đã
kiên quyết đè họ lại.
Đối với loại người này, họ cũng không cần khách sáo, mạng của con trai mình
là mạng, nhưng mạng của con người khác không phải là mạng sao?
Ô Hạc Vinh cũng đâu có hại chết con trai họ chứ?
Ô Hạc Vinh vốn là đã hôn mê bất tỉnh chờ tới giờ chờ chết, khuôn mặt cũng
khôi phục lại sinh cơ, Tạ Thanh Phong đã giải bỏ bùa yêu và Đồng Tâm Chú trên
người cậu ấy, kế tiếp chỉ cần nghỉ ngơi thật tốt là sẽ ổn.
Khi Ô Hạc Vinh từ từ mở mắt ra, Tạ Thanh Phong nhìn vào hai ông bà cụ:
"Anh ấy đã không sao, hai người có thể qua."
Câu nói này vừa dứt, hai ông bà cụ Ô gần như loạng choạng lao tới, đợi mỗi
người nắm lấy một tay của Ô Hạc Vinh, nhìn thấy cậu con trai thật sự từ từ mở
mắt ra biểu cảm hoảng hốt, khóc không ra tiếng, chỉ có thể ôm con trai ở bên
cạnh liên tục nói cảm ơn Tạ Thanh Phong.
Nếu như lần này không có đại sư, nghĩ đến lỡ đến chậm một chút con trai
mình có thể sẽ chết, họ quả thật không dám tưởng tượng.
Cha Tuân mẹ Tuân nhìn thấy Ô Hạc Vinh mở mắt ra lộ ra vẻ mặt không thể tin
được, họ nhìn vào Tạ Thanh Phong, có một linh cảm xấu: "Cậu, cậu là ai?
Vậy mà cậu có thể giải... Nó rõ ràng, rõ ràng…." Ngay sau đó nhìn thấy Tạ
Thanh Phong đã sắp đi đến trước đàn đặt tro cốt, nhận ra được điều gì lập tức
hét lên, càng cố gắng hết sức liều mạng để ngăn lại, nhưng bị hai người Mục
Chương mạnh mẽ đè xuống, không thể nào động đậy được, chỉ có thể trơ mắt nhìn
Tạ Thanh Phong không biết làm cái gì, chỗ đàn đặt tro cốt vốn được khắc những
hoa văn phức tạp đột nhiên bùng cháy, ngay sau đó quanh hũ tro cốt cũng bốc
cháy, rất nhanh ngọn lửa đã dập tắt, chiếc hũ chuyển sang màu xám, những hoa
văn ban đầu như thể chưa từng tồn tại.
Cảnh tượng quái dị này khiến những người chỉ nghe thấy ở đ ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.