Cảnh Tỳ cuối cùng đành phải bỏ cuộc, ngẫm lại mình chỉ có kiến ​​​​thức lý thuyết không có kinh nghiệm thực tế đúng là không ổn, cùng lắm thì chờ khi nào Quốc sư không ở nhà anh sẽ tự nấu cho mình ăn.

Để chúc mừng tân gia và năm mới, Tạ Thanh Phong suy nghĩ rồi gửi một tin nhắn cho người duy nhất xem như quen thân sau khi xuyên qua là Hách Cát Hâm, sau đó là cha mẹ nuôi, buổi tối cùng nhau đến ăn cơm.

Cha mẹ nuôi nấu ăn rất giỏi, nếu không cũng không dám mở quán ăn vặt, tất cả đều là hai người luân phiên làm hai đầu bếp, nghe nói ra ngoài ăn cơm, cha mẹ nuôi suy nghĩ một chút, rồi nói sẽ mang đồ ăn đến, cùng ngồi vào một bàn ăn mừng, không cần ra ngoài chi cho phí tiền.

Cảnh Tỳ vốn cũng không muốn để hai ông bà vất vả như vậy, nhưng hai ông bà thực sự muốn giúp đỡ, nhưng sau khi bàn bạc với Tạ Thanh Phong, thì cũng đã đồng ý, có điều Cảnh Tỳ đề nghị anh sẽ làm trợ thủ, tiện thể học luôn cách nấu ăn.

Tạ Thanh Phong nghe vậy lại nhìn Cảnh Tỳ một cái, cười cười, cũng không cự tuyệt, nhưng nếu sau này anh thật sự làm ra một món ăn, cậu nhất định sẽ không ăn.

Cảnh Tỳ ai oán liếc cậu một cái, nhưng cũng không nói gì, anh học cái gì cũng nhanh như vậy, không phải chỉ là nấu ăn thôi sao, anh xem những video kia thấy cũng không khó, huống chi bên cạnh còn có cha mẹ nuôi, cho nên cũng sẽ không thể không nuốt trôi được.

Ngay khi Cảnh Tỳ tràn đầy tự tin, Tạ Thanh Phong đã nhận được một tin nhắn WeChat từ Ngải Diệp Phong, nói là có việc muốn nhờ, bộ phận đặc biệt hai ngày nay đã nhận được một vấn đề có hơi khó giải quyết, muốn nhờ cậu giúp đỡ, nhưng cũng không phải là giúp không, theo giá thị trường, họ sẽ trả tiền, xem là một lời mời đặc biệt để thuê.

Tạ Thanh Phong suy nghĩ một lúc, bây giờ cách liên hoan bữa tối vẫn còn sớm, đúng là có thể đến đó một chuyến, hơn nữa đây cũng là lần đầu tiên cậu có thể nhận được việc làm ăn mà không cần phải thông qua Hách Cát Hâm, và cũng khá tò mò về cách bộ phận đặc biệt xử lý những điều này như thế nào.

Điều quan trọng nhất là, có mối quan hệ tốt với phía chính phủ, tóm lại là không tệ.

Tạ Thanh Phong nói với Cảnh Tỳ một tiếng, Cảnh Tỳ còn phải đi đón cha mẹ nuôi, anh vốn muốn đi cùng cậu, nhưng anh cũng biết Quốc sư lần này không có ý định đưa anh đi, nghĩ đến bản lĩnh của Tạ Thanh Phong, anh khoát khoát tay: “Tôi ở chỗ này chiêu đãi hai ông bà, cậu đi đi, nếu có tình huống đặc biệt, liền dùng ngọc thạch trong tiểu kim khố là được.” Anh sợ Tạ Thanh Phong sẽ không nỡ dùng, nhưng những thứ kia vốn là chuẩn bị cho Tạ Thanh Phong, đừng nói chỉ là một hay hai khối, cho dù dùng sạch sành sanh anh cũng sẽ không chớp mắt một cái.

Tạ Thanh Phong hiển nhiên biết Cảnh Tỳ không nói đùa, trong lòng cậu tràn đầy nhiệt huyết, nhưng điều nên nói vẫn phải nói: "Nhà bếp đầy khói dầu, nếu anh muốn giúp thì cứ rửa chén là được rồi, những việc khác đừng làm."

Cảnh Tỳ: "..." Cậu đang ân cần nhắc nhở, rất tốt, nhưng lần sau không cần.

Tạ Thanh Phong đeo khẩu trang và đội mũ vào, dựa vào thời gian đã hẹn, đi ra ngoài khu dân cư, sau khi đợi ở đó hơn 20 phút, một chiếc xe quân sự bình thường dừng trước mặt cậu, cửa sau mở ra, lộ ra khuôn mặt kích động của Ngải Diệp Phong: "Đại Sư! Mau lên đây ngồi!"

Ngải Diệp Phong là người duy nhất ngồi ở ghế sau, vì vậy anh ta đã di chuyển sang một bên để tạo khoảng trống lớn cho Tạ Thanh Phong.

Khi Tạ Thanh Phong lên xe, anh ta rất nhiệt tình và phấn khích, lấy nước đưa cho Tạ Thanh Phong, rồi giới thiệu hai người còn lại trong xe, tài xế là Tiểu Lý và phụ lái là một người đàn ông mặc quần rằn ri và áo ngắn tay màu đen tên là Mục Chương.

Ông bà trong gia đình Mục Chương là thầy chuyên xem phong thủy cho người ta, nhưng đến thế hệ của Mục Chương lại không thích nghề này lắm, nên đã nhập ngũ sớm, sau đó, sau khi tình cờ thay đổi công việc, vì anh ta đã tiếp xúc đối với nó từ nhỏ, nên cũng có chút hiểu biết, vì thế mới vừa vặn tiến vào bộ phận đặc biệt.

Sau vài năm kinh nghiệm, mặc dù không thể xử lý loại việc này như một người chuyên nghiệp, nhưng vẫn có thể tự xử lý độc lập.

Huống chi sau khi bước vào nghề này, anh ta còn cố ý nghiên cứu học hỏi một chút, anh ta và Tạ Thanh Phong xem như là một nửa đồng nghiệp, nhưng thực lực đương nhiên không bằng.

Mục Chương lần trước không có ở bộ phận nên chưa gặp Tạ Thanh Phong, nhưng ngày nào anh ta cũng nghe Ngải Diệp Phong khen Tạ Thanh Phong, lợi hại cỡ nào, vốn còn tưởng rằng cậu là một người đàn ông trung niên, nhưng không ngờ lại còn trẻ như vậy, nhưng anh ta cũng không đánh giá thấp, có thể khiến cho người có một chút thực lực là Ngải Diệp Phong khen như vậy, hiển nhiên đúng là rất lợi hại.

Mục Chương gật đầu xem như chào hỏi Tạ Thanh Phong, anh ta cũng không nhàn rỗi, mà giải thích sự việc qua một lần, và những điểm khó giải quyết.

Chuyện xảy ra lần này là con trai duy nhất của một ông bác của Mục Chương, họ Ô, cụ Ô và ông nội của Mục Chương là bạn thân, nhưng sau khi nhà họ Mục chuyển đến nơi khác, họ đã mất liên lạc với nhau, cho đến khi Mục Chương đến làm việc tại thành phố C, họ tình cờ gặp lại nhau, cho nên sau này mối quan hệ mới lại thân thiết như xưa.

Sau một thời gian dài, Mục Chương và Ô Hạc Vinh, con trai duy nhất của nhà họ Ô cũng gặp nhau vài lần, quan hệ khá tốt, lần này cụ Ô đã suy đi nghĩ lại mới nhờ Mục Chương giúp đỡ.

Mọi chuyện bắt đầu trở nên tồi tệ từ ba tháng trước, Ô Hạc Vinh là đứa con mà cụ Ô lú

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play