Quách Hàng nghe được ba chữ này cả người muốn ốm, anh ta không ngờ mở tiệm
ăn vặt có thể mua được châu báu, thậm chí nhẹ nhàng xuất ra năm triệu tệ.
Nếu thật sự họ có nhiều tiền như vậy, tại sao Tạ Duy Hoan cứ khăng khăng
không nhận cha mẹ ruột và muốn ở lại với cha mẹ nuôi? Vì thế ngay từ đầu Quách
Hàng mới tin chắc bọn họ sẽ không trả nổi, cho nên mới dám làm như thế, kết quả
thì sao?
Người bị vả mặt lại là chính mình.
Quách Hằng nhìn người trẻ tuổi lúc này đang trào phúng nhìn mình, mái tóc
dài đen nhánh như mực buộc ở sau lưng, đeo khẩu trang, lộ ra ánh mắt sắc bén uy
nghiêm, trước đó anh ta cảm thấy người này giả vờ, nhưng bây giờ nhìn lại, khí
chất trên người đó tuyệt đối không phải kẻ đầu đường xó chợ.
Cho nên cả nhà Tạ Thanh Phong đã gặp được quý nhân sao? Tại sao có người
ngu ngốc như vậy sẵn sàng chi tiền cho người khác?
Ánh mắt Cảnh Tỳ vẫn dán ở trên người Quách Hàng, đánh giá từ trên xuống
dưới, cũng không nói nữa, nhưng vẻ trào phúng làm cho sắc mặt Quách Hàng trong
nháy mắt đỏ bừng, anh ta tức giận đến cả người run rẩy, nhưng khí thế rõ ràng
đã thấp xuống, thậm chí lưng không thể thẳng.
Chị giữ quầy bên cạnh mỉm cười nhắc nhở: “Thưa ngài, đây là hóa đơn của
ngài, mời ngài quẹt thẻ.”
Vừa nói, cô ta vừa đưa máy quẹt thẻ cho khách.
Mấy phu nhân tản bộ ở quầy phía xa cũng tiến tới vây quanh, bọn họ nhìn
thấy cảnh vừa rồi rõ mồng một là do thằng nhãi ranh đó bới móc, đúng bộ dáng
mắt mộc ở trên đầu vênh váo tự đắc, những người cao quý thật sự sẽ không như
vậy.
Kết quả để họ được dịp chê cười, không thích những người không có tiền,
nhưng cuối cùng mình lại không thể trả hóa đơn.
Quách Hàng cưỡi lên lưng cọp khó leo xuống, không nỡ bỏ ra hơn hai mươi
triệu tệ mua hai món đồ trang sức, mà anh ta không có nhiều tiền như vậy, nhưng
nếu thật sự không trả, anh ta đấu không nổi người này.
Anh ta vốn dĩ là con riêng, bởi vì ỷ vào danh tiếng của nhà họ Quách, nên ở
bên ngoài vẫn thiếu gì đó, anh ta không muốn chuyện này truyền ra sẽ mất mặt,
cho nên căng thẳng nhìn máy cà thẻ: "Chờ một chút, tôi chưa nói không
mua."
Chị giữ quầy vẫn mỉm cười, không vội, những người còn lại hiển nhiên cũng
muốn xem trò vui, cũng không vội, thậm chí có người còn lấy điện thoại di động
ra lén lút quay Quách Hàng và Tạ Duy Hoan.
Sắc mặt của Tạ Duy Hoan từ đầu đến cuối làm mình như người tàn hình, nhưng
nhìn thấy Quách Hàng đứng ra thay gã đối phó đám người Tạ Thanh Phong, thì lại
rất vui.
Đặc biệt là trước mặt cha mẹ mà gã đã không cần, cho nên gã đương nhiên
không muốn nhìn bọn họ sống tốt, hơn nữa còn tin chắc họ không mua nổi chỉ là
kiểu phùng má giả làm người mập, đặc biệt là trong khoảng thời gian này mẹ Tạ
sau khi đuổi Tạ Thanh Phong ra ngoài rồi lại hối hận, vẫn cố gắng thuyết phục
cha Tạ.
Gã càng hận muốn đạp Tạ Thanh Phong xuống lòng bàn chân, nhưng thật bất
ngờ, họ thực sự có thể trả nổi.
Khi Tạ Duy Hoan định lùi lại, không muốn chứng chung Quách Hàng để mất mặt,
thì Quách Hàng quay lại chỉ tay thẳng vào gã: "Duy Hoan, cậu là thiếu gia
thật của nhà họ Tạ, tùy tiện lấy ra một cái thẻ họ cũng không sánh được, cậu
thanh toán hai món đồ này trước đi, sau rồi tôi trả lại cho cậu."
Quách Hàng vừa nói ra đã gắp lửa đặt lên Tạ Duy Hoan, làm gã thay đổi sắc
mặt: "Tôi làm gì có nhiều tiền tiêu vặt như vậy?"
Quách Hàng căn bản không tin: "Bác trai và bác gái Tạ thương cậu như
vậy, sao có hai mươi mấy triệu tệ mà cũng lấy không ra?”
Sắc mặt anh ta không tốt, cảm thấy Tạ Duy Hoan không muốn trả tiền, lúc
trước nhà họ Tạ làm sinh nhật cho đứa con nuôi này, long trọng như vậy, đặc
biệt là cha Tạ coi gã như là cục vàng nhà họ Tạ, với tư thế muốn gió được gió
muốn mưa được mưa.
Tạ Duy Hoan trở nên mất kiên nhẫn: "Tôi thực sự không có."
Gã vì thể hiện mình không màn vinh nhục, muốn ở lại nhà họ Tạ không phải là
vì tiền, khi sự việc xảy ra, gã đã chủ động trả hết thẻ, mặc dù cha Tạ vẫn cho
gã một cái, nhưng nếu gã dám quẹt thẳng chi 20 triệu, sợ là sau khi về cha Tạ
sẽ nghĩ gã bụng dạ khó lường.
Đối với một người bạn không chân thành, gã sẽ không mạo hiểm.
Quách Hàng tức giận đến bật cười: "Cậu là cậu chủ nhỏ của tập đoàn Tạ
thị! Tôi vì cậu mà ra mặt, bây giờ cậu lại nhìn tôi mất mặt?"
Quách Hàng không tin, anh ta đây làm vì ai, kết quả Tạ Duy Hoan lại vỗ vỗ
tay làm như chuyện này chẳng liên quan gì tới gã.
Những người vây lại xem nghe được tập đoàn Tạ thị thì đưa mắt nhìn nhau, họ
đều là người trong thành phố C, chuyện khác họ có thể không biết rõ, nhưng tin
đồn gần đây là về tập đoàn Tạ thị, đầu tiên là chuyện nhà họ Tạ ôm nhầm con
trai, vốn dĩ chỉ cần nhận về đứa con ruột là được.
Ai ngờ chuyện kế tiếp càng làm người ta khó tin, nhà họ Tạ không cần con
trai ruột, lại vì còn nuôi làm loạn đến nỗi con ruột đoạn tuyệt quan hệ với họ,
dù chính người con nuôi này tâm thuật bất chính cố ý hãm hại con ruột.
Mặc dù chưa nghe cha Tạ nói gì, nhưng hiển nhiên đã không thể lui tới nữa,
loại người này đầu óc có vấn đề, nếu còn qua lại, không chừng lúc nào đó sẽ bị
gài bẫy.
Chỉ là trước đó có qua lại nên tạm thời không biểu hiện ra ngoài.
Kết quả... Quả nhiên, đứa con nuôi này không phải là người, nên kết bạn...
Chậc chậc…
Cảnh Tỳ thấy đã đạt được mục đích, nghe thấy tiếng xì xào bàn tán của những
người xung quanh, cũng gần được rồi, anh liếc mắt đầy ý tứ nhìn Quách Hàng cùng
Tạ Duy Hoan, cố ý cười một tiếng, không nói gì khác, nhưng thật ra đã nói hết
rồi.
Anh từ từ nhận lấy hộp quà chị giữ quầy đưa cho, cuối cùng lại nhìn thoáng
qua họ rồi dẫn theo Tạ Thanh Phong cùng cha mẹ nuôi thong dong rời đi, tiếp tục
đi mua sắm, một lát sau, Quách Hàng và Tạ Duy Hoan lộ diện hẳn trước mặt mọi
người, mà vỏ bọc đã bị xé rách và trò hay vẫn còn tiếp diễn.
Mất mặt lại càng mất mặt, đơn giản là họ phải mua một trong hai món đồ.
Cha mẹ nuôi mặc dù không quan tâm Tạ Duy Hoan, nhưng tâm trạng vẫn bị ảnh
hưởng, Tạ Thanh Phong thấy mua cũng gần đủ rồi, ba món đồ trang sức mua được đều
đưa cho mẹ nuôi, họ nói tạm thời giữ lại chỗ bà, chờ đến sinh nhật ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.