Loại tình huống này
liên tiếp xuất hiện hai lần, Tạ Thanh Phong theo bản năng nhăn mày lại, lúc
trước nghĩ rằng đó là vấn đề ở phía ông cụ Chương.
Hiện giờ cậu đã xem
qua âm khí mà ông cụ Chương bị dính, mặc dù nặng, nhưng không ảnh hưởng đến
cậu.
Xem ra tám chín
phần là có liên quan đến tiểu kim khố.
Tạ Thanh Phong mang
tiểu kim khố xuyên tới đây đã lâu như vậy, trước đó loại tình huống này cũng
chưa từng phát sinh, cậu nhất thời nghĩ không ra nguyên nhân.
Chỉ có thể đợi giải
quyết xong chuyện của nhà họ Chương, trở về khách sạn, ý thức mới có thể đi vào
tiểu kim khố kiểm tra xem có thể tìm ra nguyên nhân hay không.
Cũng may, loại hồi
hộp này cũng dần dần giảm bớt, khi chiếc xe cuối cùng dừng lại ở số 6, những
hồi hộp còn lại đã bị Tạ Thanh Phong dùng linh lực tạm thời áp chế, nên cũng
không ảnh hưởng gì đến cậu.
Cụ Chương có một
người bạn cũ họ Triệu, học cùng trường khi họ còn trẻ, có một mối quan hệ cũng
rất tốt.
Sau đó, sau khi ông
cụ Triệu cưới vợ và sinh con thì đã chuyển đến nơi khác, một khi đi chính là
hàng chục năm, mãi cho đến khi vợ ông qua đời, sức khỏe của ông cụ Triệu vẫn
luôn không được tốt lắm, nghe nói có một chuyên gia ở đây có thể trị được bệnh
của ông ấy, nên nửa năm trước ông ấy đã trở lại thành phố B, định sống lâu dài
khi về già, nên đã mua căn biệt thự này.
Khu biệt thự cách
khu nhà cũ của nhà họ Chương không xa, nửa tháng trước hai người tình cờ gặp
nhau, nên trên người cũng nhiễm âm khí.
Con trai lớn của
ông cụ năm nay đã gần năm mươi, tóc hoa râm, giữa hai lông mày có nếp nhăn sâu,
mấy ngày nay bởi vì thể trạng của cha rõ ràng đã không được nghỉ ngơi tốt, nên
hai mắt đỏ ngầu.
Đeo kính gọng vàng,
là một người đàn ông trung niên rất lịch lãm.
Lúc ông cụ Chương
muốn tới cũng không trực tiếp nói ra nguyên nhân cụ thể, một là không dám chắc,
hai là sợ sốt ruột, dứt khoát chờ tới chỗ rồi mới hỏi qua tình huống sau đó mới
nói tỉ mỉ.
Đoàn người xuống
xe, ông Triệu tiến lên, khách sáo thăm hỏi ông cụ Chương.
Khá ngạc nhiên khi
thấy rất nhiều người như vậy, kể cả già lẫn trẻ thì không nói gì, nhưng trong
số đó lại có ba đạo sĩ và hai tăng nhân.
Lúc đầu còn tưởng
cụ Chương muốn một mình gặp cha, nhưng hiện tại...
Cụ Chương gật đầu
cười ôn hòa với ông Triệu, đoàn người cũng không đi vào ngay, mà đồng loạt nhìn
vào Tạ Thanh Phong.
Sau khi xuống xe,
Tạ Thanh Phong đang nhìn ông Triệu, nhưng vẫn đứng yên tại chỗ và không tiến
lên.
Trong lòng mọi
người đều bối rối, năm người Bạch Đạo Trưởng chỉ cảm thấy sắc mặt ông Triệu này
không tốt, nhưng không nhìn ra được tình huống cụ thể.
“Ngài Tạ à, chúng
ta có thể trực tiếp đi vào được không?” Cụ Chương thấp giọng hỏi.
Tạ Thanh Phong lắc
đầu: "Trước tiên đừng đi vào."
Cụ Chương nghĩ thầm
quả nhiên là như thế, dù sao nửa tháng trước ông mới ở trong đó mấy giờ, ra
ngoài thân thể liền xuất hiện vấn đề nghiêm trọng như vậy.
Tạ Thanh Phong nhìn
ba người Bạch Đạo Trưởng: "Tôi không mang theo giấy bùa chu sa, xin nhờ ba
vị viết một lá hộ tâm phù cho tất cả mọi người có mặt ở đây, ngoại trừ ông
Triệu nhé."
Hộ tâm phù quá đơn
giản, cậu không cần thiết hao phí linh lực viết ra.
Tạ Thanh Phong nói
xong, ba người Bạch Đạo Trưởng lập tức đứng thẳng người, nghiêm túc làm theo,
vội vàng lấy giấy phù chu sa ra: "Vậy các vị hãy đợi một lát, trong vòng
một giờ chúng tôi sẽ nhanh chóng viết xong."
Đối với ba người,
mỗi người một giờ viết hai lá miễn cưỡng vẫn có thể.
Đây là nhiệm vụ đầu
tiên được đại sư giao cho họ, vì vậy cần phải coi trọng.
Sau khi nghe một
giờ, Tạ Thanh Phong trầm mặc.
Ông Triệu, người
hoàn toàn không hiểu gì trong toán bộ quá trình:??
Ngay khi Bạch Đạo
Trưởng chuẩn bị bắt đầu viết, Tạ Thanh Phong thở dài, lên tiếng niệm một câu
thần chú.
Ba người Bạch Đạo
Trưởng nghe loại chú kỳ lạ nhưng rất giống hộ tâm phù này, liền hiểu ra điều gì
đó, hai mắt sáng lên, lập tức ghi nhớ trong lòng, nín thở bắt đầu viết.
Chỉ cần viết trong
một lần, không cần phải dừng lại rồi cụ tâm cụ phổi để viết ra như bình thường.
Lần này không có
lực cản, không đến năm phút liền viết xong một lá.
Ba đạo sĩ sau khi
viết xong liền kinh ngạc: "Cái này, cái này. . ."
Sau đó ngẩng đầu
nhìn Tạ Thanh Phong như thể đang nhìn một vị tổ tiên, không dám khinh thường.
Đặc biệt là Bạch
Đạo Trưởng râu tóc đều bạc trắng, cũng nhìn Tạ Thanh Phong với ánh mắt đầy kính
ngưỡng như vậy, điều này luôn khiến Tạ Thanh Phong có cảm giác như bị một ông
cụ coi như tổ tiên, không biết có bị tổn thọ hay không nhỉ?
Tạ Thanh Phong
không ngờ rằng nơi này linh lực loãng thì cũng thôi đi, nhưng ngay cả hộ tâm
phù cơ bản và đơn giản nhất cũng khó viết, vì vậy cậu dứt khoát lấy bút từ một
người trong số họ, nhúng vào chu sa, rồi viết xuống một cách lưu loát, không
đến một phút đã viết ra mười lá.
Chia cho mỗi người
một lá, cuối cùng còn dư đưa cho Bạch Đạo Trưởng: "Bùa chú giao cho ông,
trở về luyện nhiều một chút, thời khắc mấu chốt có thể cứu được tính
mạng."
Bạch Đạo Trưởng
kích động đến mức tay run rẩy: Đại sư vậy mà vừa mới, vừa mới dạy cho họ một
câu thần chú lợi hại như vậy?
Tạ Thanh Phong muốn
nói rằng đây chỉ là bùa chú cơ bản thấp nhất, nhưng khi lặng lẽ nhìn mái tóc
dài màu trắng của Bạch Đạo Trưởng, thì thôi bỏ qua, không nên đả kích ông già.
Dù sao nơi họ tu
luyện cũng khác nhau, hiện tại nghề nghiệp này đã sa sút... Cậu chỉ không ngờ
nó lại sa sút đến mức này.
Bạch Đạo Trưởng cẩn
thận phân phát mấy lá còn lại cho hai đạo hữu khác, từ nay về sau nó sẽ trở
thành vật gia truyền.
Ba người họ cẩn
thận cất nó rồi, chợt bắt gặp ánh mắt ghen tị của hai tăng hữu.
Khi một người đã
được một lá, thì toàn trường chỉ có bản thân Tạ Thanh Phong và ông Triệu là
không có.
Ông Triệu càng khó
hiểu, tự hỏi nhóm người này đến đây làm gì?
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).