Cảnh Tỳ nằm im
trong làn nước, xung quanh tối đen như mực mà anh thì chẳng chịu đứng dậy.
Mãi đến khi cảm
thấy xunh quanh mình không có gì nguy hiểm thì anh đột ngột bật dậy, “ầm” một
tiếng, bọt nước văng tung tóe, từng giọt
từng giọt lăn từ trên mặt anh xuống, rơi vào bên trong bồn nước khiến mặt nước
lăn tăn gợn sóng.
Trong phòng không
có nguồn sáng, nhưng nó cũng không cản trở tầm nhìn của Cảnh Tỳ.
Hoàn cảnh lạ lẫm,
đủ thứ đồ vật kỳ dị, những thứ này hoàn toàn khác với nhưng vật tồn tại trong
ký ức của anh.
Trí nhớ của Cảnh Tỳ
còn đang dừng ở thời điểm mà Đại Đạo Trường khở động trận phải để anh có thể
vứt bỏ hết tất cả ý niệm thừa thải mà rời khỏi Đại Cảnh, anh cũng chẳng biết
mình đã trại qua bao lâu, chỉ biết sau khi mình mở mất ra thì đã xuất hiện ở
chỗ này.
Anh hơi cúi đầu
nhìn chiếc ngọc ban chỉ trong lòng bàn tay mình, sau khi xác định được vật kia
vẫn còn ở đó thì anh nắm chặt tay lại.
Đây là thân thể của
anh, không hề bị tổn thương chút nào.
Nơi này hoàn toàn
khác với Đại Cảnh, hẳn là anh đã đến dị thế rồi. Nhưng mà Cảnh Tỳ cứ cau mày
mãi thôi, Đại Đạo Trường từng bảo có ba trường hợp thành công, có lẽ anh thuộc
trường hợp cuối, cũng là trường hợp có khả năng thấp nhất.
Vì sao gọi là có
lẽ? Vì trong tiềm thức của anh, ngày nào chưa tìm thấy quốc sư thì ngày ấy vẫn
là thất bại.
Ngay lúc Cảnh Tỳ
muốn đứng dậy xem xét xung quanh thì bên ngoài lại truyền đến tiếng gõ cửa dồn
dập: “Miên Phong? Miên Phong à, cậu có ở trong đó không? Cậu mau trả lời tôi
đi, cậu đừng làm chuyện dại dột đó, có gì thì chúng ta từ từ thương lượng!”
Giọng của Lương
Thành Lỗi trộn chung với tiếng đập cửa dồn dập không ngừng truyền vào tai của
Cảnh Tỳ. Ban đầu anh ta đã rời khỏi khu biệt thự rồi, lúc điện thoại thông báo
có tin nhắn đến thì anh ta cũng không để ý lắm, chỉ là anh ta có hơi lo lắng
cho Phong Cảnh Miên nên mới tìm chỗ đậu xe lại, đến khi nhìn rõ thứ được gửi
đến là gì thì linh hồn bé bỏng của anh ta suýt chút nữa đã bị dọa bay.
Đó là di ngôn mà
Cảnh Miên gửi đến.
Lương Thành Lỗi bị
dọa suýt phát điên, anh ta không rảnh lo nghĩ linh tinh, vừa nhìn thấy câu đầu
tiên là “Em nghĩ có lẽ em nên rời khỏi thế giới này” thì lập tức chạy về biệt
thự.
Bây giờ lại không
nghe thấy tiếng trả lời, anh ta thật sự không chờ được mà bắt đầu đá cửa, gần
như là dùng hết sức bình sinh của mình không ngừng va chạm vào cửa lớn, sau
mười mấy lần như thế thì cửa cũng bị đá bung.
Lương Thành Lỗi vội
vàng bật đèn rồi nhìn xung quanh, sau đó vội vàng đi về phía nhà vệ sinh đang
đóng của, cũng may là không có khóa chốt, chỉ đẩy nhẹ một cái là cửa lập tức
bung ra.
Ánh đèn sáng bừng
lên, Lương Thành Lỗi cũng vọt qua đến.
Nhưng anh ta chỉ
chạy được nửa đường thì bỗng đứng sững lại, hai mắt trợn tròn mang theo biểu
cảm khó tim mà nhìn người thanh niên đẹp trai đang lạnh nhạt ngồi trong bồn tắm
đầy nước, hỏi: “Cậu, cậu là ai?”
Lương Thành Lỗi ngu
cả người, phản ứng đầu tiên của anh ta là suy nghĩ xem bản thân mình có xông
vào nhà người khác hay không. Chẳng lẽ là do anh ta gấp quá nên chạy nhầm biệt
thự nhà người ta rồi?
Nhưng mà sau khi
nhìn kỹ thì anh ta lại cảm thấy người đang đứng trước mặt mình rất giống Cảnh
Miên Phong, nhưng mà anh ta không dám chắc.
Dù sao thì cũng đã
ba, bốn năm anh ta không nhìn mặt Cảnh Miên Phong rồi.
Hai năm đầu tiên
Cảnh Miên Phong còn miễn cưỡng lộ diện, nhưng mà lúc đó tinh thần của cậu ta đã
có vấn đề, lúc nào cũng trong trạng thái trốn tránh người khác, cho nên dù có
gặp mặt Lương Thành Lỗi thì cậu ta cứ luôn cúi đầu, mái tóc không được cắt tỉa
rủ xuống che hết cả mặt, cả người luôn trong trạng thái không cho ai chạm vào.
Lâu dần, tóc cũng
dài hơn trước, dần dần anh ta gần như không thể nhìn thấy rõ gương mặt của Cảnh
Miên Phong.
Huống chi, qua hai
năm, anh ta cũng không có cơ hội để chạm mặt với Cảnh Miên Phong.
Ngay cả bóng dáng
cũng chẳng nhìn thấy chứ đừng nói là thấy mặt.
Vậy nên… có phải là
bốn năm trôi qua, Cảnh Miên Phong đã biến thành như thế này hay không?
Người con trai
trước mặt anh ta có vẻ mặt vừa uy nghiêm vừa lạnh lùng, mặt mày sắc bén, nhìn
chung có thể khiến những người ngàn dặm đi săn nhân tài trong giới giải trí vừa
nhìn đã thốt lên một câu khen ngợi, vô cùng hoàn mỹ.
Đặc biệt là mái tóc
dài kia, không tạo cảm giác ẻo lả mà ngược lại còn tạo nên một cảm giác mỹ cảm
vô cùng đặc biệt, khí thế hơn người,
khiến anh ta cảm giác người kia có một loại khí chất quân lâm thiên hạ.
Nhưng mà gương mặt
này, cùng với tính tình này, hoàn toàn không giống với Cảnh Miên Phong mà anh
ta biết.
Miên Phong không
thể nào có loại ánh mắt này. Hoàn toàn không đúng!
Cảnh Tỳ không nói
gì, anh híp mắt cẩn thận đánh giá người đàn ông có tuổi này, rất nhanh đã có
thể đoán được hẳn là bản thân anh đã rơi vào trường hợp tốt nhất mà Đại Đạo
Trường phán đoán, tìm được người có sinh thần bát tự hoàn toàn tương đồng ở dị
thế, trao đổi thân phận với nhau.
Mà người trước mặt
này chắc chắn có quen biết với nguyên thân, sự lo lắng trên gương mặt anh ta
không phải là giả, ít ......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).