Tự Nguyện Mắc Câu

Chương 69


10 tháng

trướctiếp

T Nguyn Mắc Câu- Calantha 

Hoàng Ngộ uống quá nhiều cho nên bị đau đầu dẫn đến không thể ngủ được, cậu ta ngồi phịch xuống ghế nhìn chằm chằm chơi game.

Điện thoại di động kêu lên khiến cậu ta bị giật mình, nhìn thấy ID người gọi là "Trần Vụ", trái tim cậu ta lại muốn nổ tung.

"Chết tiệt, muộn như vậy gọi điện thoại cho tôi làm gì?" Hoàng Ngộ khẩn trương nói: " Anh Sí mà biết, thể nào cũng sẽ công kích tôi mất."

Trần Vụ ngồi ở phòng khách, thanh âm rất thấp: “Con trai của Khương Hi vì sao lại mất?"

Hoàng Ngộ dừng một chút, gãi gãi đầu: “Tôi làm sao biết được."

Người bạn nói, tinh huống là Quý Minh Xuyên ôm Khương Hi mang đến bệnh viện, như thể anh ấy lao đến từ hiện trường vụ án mạng.

Khi Khương Hi bước vào phòng phẫu thuật, anh ấy đang đứng bên ngoài.

Theo bạn bè nói, bước chân thân hình của Quý Minh Xuyên rõ ràng là lo lắng và bối rối, nhưng sắc mặt lại tê liệt và thờ ơ, rất phật liệt. Khiến người ta có cảm giác không biết cái nào mới thật sự là anh ấy.

"Cho dù có đoán cũng đoán ra được." Hoàng Ngộ có một số điều mà không ai có thể nói, vì vậy cậu ta nhân cơ hội này nói với Trần Vụ: “Dựa vào tình huống gần đây, lẽ ra mọi chuyện nên phát triển theo lộ trình thông thường, nhưng ai biết đột nhiên xảy ra sự cố đi chệch hướng, không thể kéo lại được theo lộ trình ban đầu. Lửa cháy ngùn ngụt đến tràn đầy lại không thể ở trước mặt mọi người tìm miệng thông gió, cho nên có thể khiến họ ngạt thở mà chết. Tình cờ có người nhìn thấy và cố gắng dập lửa, kết quả ngọn lửa đã nuốt chửng cô ấy."

Ẩn dụ xong, Hoàng Ngộ sợ Trần Vụ không hiểu nên thẳng thắn nói: "Đoán chừng là muốn an ủi, cho nên mới bị đẩy."

Tam Hoa nghe thấy động tĩnh chạy tới, nằm ở trên chân Trần Vụ, không nói lời nào.

Hoàng Ngộ nói: "Tôi chưa bao giờ là phụ nữ mang thai, nhưng cũng đã gặp qua, rất mong manh, té một cái không phải là chuyện đùa đuâ."

Trần Vụ nhẹ giọng nói: "Ừ."

“Tranh thủ thời gian cúp máy đi.” Hoàng Ngộ lo lắng, cậu đúng là ngờ cho nên muốn tìm người cùng chia sẻ cho nên mới nói với Trần Vũ, còn tưởng rằng sáng mai đối phương mới có thể xem được tin tức, ai ngờ lại có giấc ngủ cạn như vậy, đêm hôm khuya khoắt liền phát hiện.

Trần Vụ vừa định lên tiếng, cửa phòng khách trong nháy mắt bị bóng tối kéo ra, chung quanh sáng lên.

Yến Vi Sí vốn được cho là đang ngủ ngon lành trên giường, đứng ở chỗ ngoặc của phòng khách và hành lang: “Tối rồi emđang trò chuyện với ai vậy?"

"bíp bíp bíp"

Đầu bên kia nhanh chóng cúp máy.

“Hoàng Ngộ.” Trần Vụ bấm tắt điện thoại: “Anh ấy nói con của Khương Hi đã mất.”

Yến Vi Sí sững sờ.

Sau đó đi tới và đẩy Tam Hoa ra khỏi chân của Trần Vụ, và kéo cậu lên.

“Trở về ngủ tiếp.”

Trần Vụ bị Yến Vi Sí kéo vào phòng ngủ, nghe anh nói: "Anh đã em tắt điện thoại trước khi đi ngủ rồi mà, nếu em không nghe sẽ ảnh hưởng đến chất lượng giấc ngủ."

“Vốn là  sẽ không tỉnh lại đâu.” Trần Vụ xoa xoa tóc mái: “Em sợ cánh tay của anh sẽ bị em gói đến máu không lưu thông được, ngủ say lại nhớ tới chuyện này, cho nên mới tỉnh lại, chuẩn bị đổi tư thế ngủ, ai dè lại nhận được tin tức."

Yến Vi Sí dùng tay bóp gáy cậu, cọ cọ vào mái tóc mềm mại của cậu: “Đó là lỗi của Hoàng Ngộ, ngày mai anh sẽ xử lý cậu ta."

“A Sí, anh nói…”

Trần Vụ vừa ngẩng đầu lên, bàn tay đang ôm ở sau đầu của Yến Vi Sí đã đưa tới trước tai và cổ của anh, bịt miệng và mũi của anh.

“Nói cái gì mà nói, lập tức đi ngủ.” Yến Vi Sí nghiêm khắc khiển trách.

Trần Vụ vuốt bàn tay to trên mặt và cúi đầu xuống.

Lần nữa nằm xuống trong chăn, Yến Vi Sí kéo Trần Vụ vào lòng, vòng tay ôm lấy cậu và đặt một nụ hôn khô khan lên giữa trán: “Sáng mai chúng ta dắt chó đi dạo, trở về sẽ làm bữa sáng, còn em đun một nồi nước ngâm đậu nành, ăn sáng xong anh đưa em đi học, ban ngày anh còn có việc, đến chiều mới xong, đến lúc đó sẽ đón em tan học.”

Trần Vụ bởi vì giọng nói của Yến Vi Sí mà dần chìm vào giấc ngủ.

Phòng khách lại chìm vào bóng tối, Tam Hoa bò trên mặt đất một hồi, vươn eo quyến rũ, lắc lư quay về hang liếm lông, ôm đuôi nhắm mắt bắt đầu chế độ mộng đẹp.

Trước ổ đối diện là một cái bát đựng thức ăn, và con chó vàng đang nằm trên bốn chân ngáy khò khò.

Đêm xuân rất yên tĩnh.

Một trong nhiều bệnh viện thành viên tư nhân ở Thủ thành, có y thuật cao cấp và thiết bị y tế tiên tiến, môi trường yên tĩnh và tuyệt vời, sinh lão bệnh tử giống như những bệnh viện nhỏ bình thường.

Khương Hi được đẩy từ phòng phẫu thuật đến phòng bệnh, khuôn mặt trẻ trung của cô trầm lặng và phờ phạc, niềm khao khát và tình yêu đáng lẽ phải có ở tuổi của cô đã tan tành cùng với những thứ bị lấy ra.

Đó là một mớ hỗn độn đẫm máu.

Một khởi đầu mới của một sinh linh nhỏ bé.

Quý Minh Xuyên đã ký tên để bác sĩ xử lý.

Chủ tịch Khương đến muộn, ở ngay trước mặt nhân viên y tế chất vấn anh ấy đã có chuyện gì xảy ra.

Quý Minh Xuyên cảm thấy vô cùng áy náy: “Con vô ý đẩy cô ấy ngã."

"Vô ý" Chủ tịch Khương có vẻ là một người cha đang đi đòi công bằng cho con gái mình, sắp tới thì tức giận muốn tát anh ấy một cái, nhưng lại không hề có chuyện đó xảy ra, ông ta đi tới trước mặt con rể. "Minh Xuyên, con bé là vợ của anh, là mẹ của con anh, anh lại đẩy con bé…"

Quý Minh Xuyên vẫn im lặng, sống lưng hơi cong.

Từ câu nói vừa rồi đến cử chỉ lúc này đều lộ ra vẻ tự trách khó chịu của anh ấy.

"Tiểu Hi thích trẻ con như vậy, anh không phải không thấy." Chủ tịch Khương từ trên giường đứng dậy,mặc dù đã trung niên như không hói đầu, tóc đen hơi rối, xăn ống tay áo đã mất đi một cái nút: “Bệnh viện ở ngoại ô, xung quanh không có trò giải trí, dưỡng thai ở trong đó đối với con bé rất buồn bực lại tẻ nhạt, nhưng con bé vẫn kiên trì nổi, còn phải ăn kiêng, vì đứa con mà đều chú ý đến, hiện tại anh nói xem làm sao con bé chấp nhận được đây…"

“Con sẽ cầu xin sự tha thứ của cô ấy.” Quý Minh Xuyên hai tay dính đầy máu che mặt, khó khăn nói: “Nếu cô ấy không tha thứ, con…”

Lòng Chủ tịch Khương tan nát, không tha thứ thì làm sao, ly hôn còn xa mới đạt đến trình độ đó.

Một bước kia cũng không đạt được, lợi ích ràng buộc cứ thế tan đi.

Các cặp vợ chồng trẻ khi còn trẻ có thể có nhiều con, chờ sự nghiệp vọt tới một cái tầng cao mới thì lại thực hiện kế hoạch cũng không muộn. Nhưng công việc giáo dục nhất định phải được thực hiện.

"Không nên như vậy, hai người đã đi cả một chặng đường dài. Như vậy đi, tuần này anh có thể hoãn công việc lại nếu có thể, nếu không thể thì thức khuya cho kịp công việc, dành nhiều thời gian hơn cho con bé, cô ấy mất bình tĩnh đến mức nào thì anh cũng phải chịu đựng. Đây là điều anh phải gánh ch�

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp