《 Tự Nguyện Mắc Câu- Calantha》
Một màn tâng bốc hấp dẫn ánh mắt, tràn đầy
điểm bùng nổ của việc nhận tổ quy tông, đã biến thành hiện trường tình ái của vị
thái tử bị phế truất.
Trong cuộc chơi danh lợi phù phiếm của những
âm mưu và lừa dối đan xen, nơi cân nhắc thiệt hơn nổi lên một là gió trong
lành.
Lấy phương thức tùy theo lòng mình mạnh mẽ
chặt đứt tiết tấu.
Khu thử rượu nằm ở phía sau sảnh tiếp tân,
mấy cây cột không có tác dụng che chắn, tầm nhìn hai bên căn bản không bị cản
trở.
Nhưng chàng thanh niên mặc một thân vest
đen không quan tâm đến ánh mắt của người khác, chỉ chú ý đến mỗi một lời nói
hành động của người bên cạnh.
Ngón áp út của người bên cạnh cũng đeo một
chiếc nhẫn trơn giống y như vậy, mặc áo sơ mi xanh lam và quần tây trắng, mặt
mày ôn hòa, trên người không có một chút sắc bén, thậm chí là một tia thăng trầm
nào, khí chất trong sạch tự thành một thể.
Sư đệ của Thịnh Dương đại sư, đệ tử cuối
cùng của Dư lão, mấy năm này không biết Dư lão đã thay anh từ chối qua bao
nhiêu lời mời.
Tối nay là lần đầu tiên anh tham gia trường
hợp như thế này sau khi bái sư.
Vừa hay để gia tộc có hứng thú với anh có
cơ hội đánh giá giá trị của anh.
Nếu không thể mang về nhà mình, sau này nếu
có dự án phù hợp thì hợp tác cũng rất tốt.
Trần Vụ không để ý tới những ánh mắt đánh
giá sau lưng, anh nhìn chiếc bàn dài trên hòn non bộ phủ đầy thực vật xanh
tươi, nước suối nhỏ giọt ting ting tong tong, cũng không biết chảy đi đâu.
Thanh điệu tao nhã cổ xưa này dường như
không phù hợp với sân chơi xã giao này.
Trên bàn ngoài một góc thiên nhiên có tác
dụng làm đẹp ra thì còn có rượu nho không rõ niên hạn, chén rượu trong suốt
xinh đẹp không chạm khắc nhưng có thể nhìn ra giá trị xa xỉ xếp thành hàng thu
hút sự chú ý.
Hai bên bàn đặt một hàng hạt châu màu đen
cách đều nhau, bên cạnh mỗi phần được đặt khăn ướt và thìa vỏ sò nhỏ. Trần Vụ hỏi:
"A Sí, hạt châu này là cái gì?"
“Trứng cá muối.” Yến Vi Sí vòng tay qua eo
anh: “Lần anh nhờ em đóng giả bạn trai của anh, Dư Trản đã mời chúng ta ăn tối,
có thể có bít tết trên đó.”
"Anh không nhớ, khi đó anh chột dạ khẩn
trương cho nên không chú ý. Anh sợ Dư Trản sẽ phát hiện ra em là giả." Trần
Vụ đưa tay lên đẩy kính mắt, cổ tay áo tuột xuống, để lộ một ít chuỗi tràng hạt.
Yến Vi Sí không thích nghe lời này: “Giả
cái gì mà giả, lúc đó em chỉ thiếu cái danh phận thôi."
"…"
Trần Vụ đẩy đẩy bàn tay đang siết chặt eo
mình ra.
Tất nhiên là không có khả năng.
Trần Vụ phát hiện ra khi nhìn gần thì những
hạt nhỏ không hẳn là màu đen. Lúc này ngay chỗ cách cậu không xa, một vài phu
nhân nhà giàu trẻ tuổi đang nhìn anh, trên mu bàn tay hoặc chỗ hổ khẩu của bọn
họ có một nhúm trứng cá muối, hiển nhiên các cô đang nhấm nháp món ngon, khi
hai người họ vừa vào sân thì dừng động tác lại.
Trần Vụ còn chưa kịp hỏi, Yến Vi Sí đã lên
tiếng: "Giống như tỉnh rượu áy." Lại đổi thành thứ gì đó mà anh có thể
hình dung: "Cũng không khác tỉnh hoa lắm.”
Biên độ khép mở môi của Trần vụ rất nhỏ:
“Vậy lúc anh ăn cũng phải cho lên tay à?”
"Muốn ăn thế nào thì ăn thế ấy, cho
lên tay làm gì. Nhưng mà anh ăn không quen đâu.” Yến Vi Sí lấy một chiếc thìa
nhỏ, múc hai hạt trứng cá muối đút cho Trần Vụ.
"Anh tự làm là được rồi." Trần Vụ
muốn cầm lấy, nhưng không được, đành phải há miệng ăn.
Khoảnh khắc đồ ăn vào miệng, Trần Vụ đã
cau mày.
Yến Vi Sí đặt chiếc thìa nhỏ xuống, đưa
lòng bàn tay đến miệng Trần Vụ, anh nuốt xuống, vẻ mặt khó tả: “Có hơi giống
hoa quả đông lạnh, không hình dung được.”
“Không hình dung được cũng không sao.” Yến
Vi Sí nói: “Còn không thơm bằng bánh bao.”
Trần Vụ phát hiện mấy cô vợ nhà giàu kia
thấy anh trực tiếp ăn thì bày ra vẻ mặt đáng tiếc và muốn nói lại thôi. Anh vừa
muốn nói chuyện thì Yến Vi Sí như đi guốc trong bụng anh, xoay người ghé sát
vào: “Hửm?”
“Cái anh ăn đắt lắm hả?” Trần Vụ ghé vào tai cậu
hỏi, hô hấp nhẹ nhàng.
Yến Vi Sí chỉ vào một cái lọ nhỏ không to
bằng lòng bàn tay: “Một tí này tương đương với một căn biệt thự."
Trần Vụ sửng sốt: “Thế trên bàn chẳng phải
là một nắm biệt thự sao?”
Yến Vi Sí buồn cười với phép so sánh của
anh: “Không việc gì phải hoảng cả.”
"Vậy anh không tới đại sảnh là được.”
Trần Vụ lẩm bẩm nói, liếc mắt nhìn một chỗ: “A Sí, đó là cái gì?"
Thứ kia được đặt ở giữa chiếc bàn dài, đồng
thời được đặt trong một chiếc lọ không đậy nắp, những viên ngọc trai nhỏ màu trắng
xếp chồng lên nhau, trên bề mặt có phủ một lớp màu vàng óng ánh, viên khá to.
“Cũng là cái kia, nhưng mà đổi cái vỏ
khác.” Yến Vi Sí dẫn anh đi nếm thử.
Trước khi ăn, Trần Vụ hỏi: "Cái này
cũng mắc lắm à?"
"Rẻ lắm." Yến Vi Sí nói.
Lúc này Trần Vụ mới dám lấy một thìa đầy.
Anh không biết thứ này còn quý hiếm hớn nữa,
cứ như vậy ăn một thìa tanh tanh đáng giá hai chiếc Toyota.
Đó cũng là tuổi thọ của một con cá tầm sống
vài chục năm.
Người có tiền thật kỳ lạ, họ ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.