Tự Nguyện Mắc Câu

Chương 60


10 tháng

trướctiếp

Tất cả những người biết Trần Vụ đã không nói với anh về vụ kính rượu trong bữa tiệc của nhà họ Khương.

Các phương tiện truyền thông cũng không hỏi Quý Minh Xuyên về anh trai của anh ta.

Bởi vì nếu hoàn cảnh gia đình nghèo khó của anh ta bị bại lộ, anh trai của anh ta cũng sẽ bị lôi ra ngoài cho người ta soi mói.

Không ai quan tâm đến câu chuyện một đứa trẻ bỏ học để phụ giúp gia đình, ví đó chuyện hết sức nhàm chán và cổ hủ, lại không dành cho chuyên mục yêu thích. Điều mọi người quan tâm là mạng lưới quan hệ sau lưng anh trai của anh ta rất phức tạp và nhạy cảm, “nước có vẻ cạn” nhưng chưa ai nhìn thấy được phía dưới có gì.

Trừ khi có thế lực xúi giục, còn không sẽ không phóng viên nào đi giành giật bữa cơm này khi cả hội đông đủ.

Và một khi có sự xúi giục của một bên nào đó, thì thời gian nhàn rỗi của anh trai anh ta sẽ chấm dứt.

Sau khi tổ chức tiệc chiêu đãi thành công, anh ta được đối xử không khác gì một ngôi sao hạng nhất. Lượng truy cập tin tức hot về anh ta cao khủng khiếp, fan cuồng mọc lên như nấm.

Điện thoại di động của Trần Vụ đã yêu cầu Yến Vi Sí cài đặt một số plug-in, cái này chặn tất cả các quảng cáo tin tức vớ vẩn, về cơ bản chỉ sử dụng nó để gọi điện thoại và gọi video với Yến Vi Sí để giảm bớt nỗi nhớ nhung khi phải ở xa nhau.

Hiện tại, Trần Vụ đang đi mua sắm với Yến Vi Sí, anh không có khái niệm hay hiểu biết gì về các loại phụ kiện xa xỉ. So với mấy sản phẩm rực rỡ sắc màu, đôi mắt của Trần Vụ chỉ rơi vào những cây thông Noel bằng vàng trưng bày khắp trung tâm mua sắm.

Ở giữa còn có một cây chính, mọc cao từ tầng trệt lên đến đỉnh, cái cây rất rất lớn. Trần Vụ cúi người bên lan can trên tầng cao nhất, nhìn những quả bóng trang trí đầy màu sắc trên mấy ngọn cây chính.

Tầng lầu này chuyên bán các mô hình rô bốt, với đầy đủ các kết cấu từ đơn giản tới phức tạp. Yến Vi Sí đi đến chỗ cửa hàng gần họ nhất, cậu mua một con rô bốt nhỏ, đặt nó vào lòng bàn tay và đưa đến trước mặt Trần Vụ.

Trần Vụ cầm con rô bốt trên tay, trông có vẻ hơi nặng, kiểu dáng khá dễ thương, lớp vỏ ngoài sáng bóng và rực rỡ.

Yến Vi Sí đưa tay chạm vào công tắc dưới chân của con rô bốt: "Chỗ này có thể ghi âm, em đã ghi âm cho anh rồi."

Trần Vụ đang định bật nó lên nghe, nhưng Yến Vi Sí lại ngăn anh lại: "Đừng nghe trước mặt em, da mặt em mỏng lắm."

"Chắc là lời tỏ tình nhỉ!?" Trần Vụ kinh ngạc nói.

Yến Vi Sí không mặn không nhạt: "Chỉ là muốn hỏi anh ăn cơm chưa thôi."

Khóe miệng Trần Vụ khẽ giật một cái: "Bỏ vào túi đi, khi nào trở về thủ đô anh sẽ bật nghe."

Một quả cầu pha lê xuất hiện trên màn hình ở lan can đối diện, tuyết bắt đầu rơi rồi.

Yến Vi Sí kéo đầu Trần Vụ khỏi vai cậu rồi vòng tay ôm ấy anh, hai người cùng nhau xem cảnh tuyết rơi dày đặc trên phiên bản điện tử.

Mái tóc xoăn lười cắt tỉa, đôi bông tai ngôi sao vàng thấp thoáng ẩn hiện sau mái tóc, tỏa sáng rực rỡ.

Trước khi rời trung tâm thương mại, Yến Vi Sí còn mua cho Trần Vụ một chiếc áo khoác ngắn.

Màu vàng tươi sáng, trông rất trẻ trung và năng động.

Trần Vụ chưa bao giờ mặc một chiếc áo khoác rực rỡ như vậy, anh đứng trước gương thử đồ, có chút xấu hổ.

Nhân viên cửa hàng đồ hiệu này không tiếp đãi khách nồng nhiệt, mà chỉ đứng cách đó không xa, để khách hàng tự quyết định.

Họ sẽ không phục vụ trừ khi khách hàng có nhu cầu.

Thế là Trần Vụ đã thử quần áo hết nửa ngày, nhưng không thấy nhân viên bán hàng nào đến hỏi anh có cần giúp đỡ hay không.

Yến Vi Sí đã cao thêm vài cm ở tuổi đôi mươi, bây giờ cậu còn cao hơn cả Trần Vụ, cậu ấn lấy vai Trần Vụ từ phía sau: "Không thích sao?"

"Không phải là không thích." Trần Vụ nhẹ giọng nói: "Chỉ là anh cảm thấy không hợp."

Yến Vi Sí ngắm nhìn hình ảnh của Trần Vụ trong gương, tóc đen da trắng, đôi môi đỏ tươi, màu càng sáng thì càng dài và mềm mại.

Đường nét trên gương mặt của anh cũng ngày càng góc cạnh hơn.

Bọn họ đi cùng nhau, anh trai không giống anh trai, em trai không giống em trai.

Đôi mắt của Yến Vi Sí lơ lửng giữa cậu và Trần Vụ, người ta nói rằng nếu họ hôn quá nhiều, họ sẽ trông giống nhau hơn.

Xem ra vẫn chưa đủ.

"Ấm áp không?" Yến Vi Sí kéo mái tóc mềm mại của Trần Vụ ra khỏi cổ áo.

Trần Vụ cúi đầu sờ chất liệu vải: "Trông cũng khá ấm."

“Ấm áp là được rồi.” Yến Vi Sí vươn tay ra phía trước mặt Trần Vụ, cậu kẹp lấy cổ áo của anh kéo lên quá cổ, còn dùng đầu ngón tay xoa xoa khóe môi mềm mại của anh.

Trần Vụ nắm lấy tay Yến Vi Sí và kéo xuống, đôi mắt sau cặp kính có chút xấu hổ.

Mí mắt của Yến Vi Sí khép hờ, đôi môi mím thành đường thẳng, nhìn bộ dáng có vẻ khá ủy khuất, nhưng Trần Vụ lại không dỗ dành, anh cũng làm xụ mặt xuống nhìn lại mình.

Trần Vụ nhìn tới nhìn lui trong gương, định cởi ra đặt lại rồi bảo Yến Vi Sí đừng mua nữa, nhưng Yến Vi Sí lại nói: "Chúng ta đi cửa hàng khác."

"Vẫn còn phải đi cửa hàng khác sao." Trần Vụ vội vàng nói: "Không đi không đi đâu, cứ như vậy là được rồi."

Yến Vi Sí cảnh cáo: "Đồ đã chọn thì phải mặc, đừng có nhân lúc về nước không có em lại cất toàn bộ vào trong tủ đồ để trưng bày đấy."

Trần Vụ áy náy cụp mắt xuống, trong những năm qua Yến Vi Sí đã mua cho anh rất nhiều quần áo và giày dép, nhưng anh không bao giờ mặc chúng.

Yến Vi Sí kéo lỗ tai của anh qua: "Đây cũng là đồ trang trí đấy, để em xem."

Trần Vụ xấu hổ nhìn xung quanh: "Biết rồi mà, em đừng kéo anh như thế, anh sẽ mặc mà."

"Đồ nói dối, giá trị tin tưởng của anh với em bây giờ không cao." Yến Vi Sí vẫn không hề động lòng.

Thế là Trần Vụ cũng không nói gì nữa.

"Đừng có nói em không cho anh cơ hội đấy nhé." Yến Vi Sí cho rằng nếu gia đình sống hòa thuận mọi công việc sẽ phát đạt, hơn nữa muốn vì đêm nay được ăn no ngủ ngon, cậu thấy cái gì tốt phải thu cho bằng hết: "Lần này không được lừa gạt em nữa đấy."

Trần Vụ lập tức nghiêm túc gật đầu.

Yến Vi Sí ra hiệu, một nhân viên bước tới, họ trao đổi vài lời với nhau, rất nhanh đơn đặt hàng đã được hoàn tất.

Khi thanh toán hóa đơn, Yến Vi Sí yêu cầu nhân viên bán hàng cắt mạc cho cậu, sau đó yêu cầu Trần Vụ mặc vào  người.

Trần Vụ liếc mắt nhìn Yến Vi Sí đang cúi đầu xuống nhìn mình.

"Vừa rồi anh không để ý giá cả, bộ quần áo này mua bao nhiêu tiền?" Trần Vụ thì thầm to nhỏ bên tai Yến Vi Sí.

Yến Vi Sí nhét quần áo bông cũ của mình vào túi và đặt con chó máy vào đó: "Đừng lo lắng về giá cả."

Sau đó Trần Vụ thật sự không quan tâm đến chuyện giá cả nữa, anh mặc quần áo mới và đến khu chợ gần đó với Yến Vi Sí.

Những hạt châu nhỏ được mắc vào cổ tay áo, lạnh băng và mát lạnh.

Phiên chợ ở đây giống như phiên chợ bán đồ Tết ở trong n

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp