Trần Vụ rút cánh tay của mình ra: "Chẳng phải em đã biết câu trả lời rồi
sao?"
Khương Hi ngẩn người đứng yên một chỗ, một làn gió lạnh buốt thổi qua vành
mũ, cô run rẩy nhìn xung quanh một hồi, lúc quay lại thấy Trần Vụ đã đi rất xa
rồi.
Ngay khi Trần Vụ mở cửa, con mèo nhỏ và chú chó con đã đợi sẵn ở cửa ra vào
vội vàng nhảy cẫng lên, sau đó hai đứa chúng nó cố gắng chạy về phía anh.
Anh đóng cửa lại, mỗi tay ôm lấy một con, sau đó lại đặt chúng xuống:
"Được rồi, như vậy là được rồi."
"Gâu gâu"
"Meo meo"
Trần Vụ cúi xuống thay giày, nhưng con chó và con mèo cứ bám lấy gót chân
anh, anh đi đâu chúng cũng đi theo.
"Chúng mày không thể tự chơi với nhau sao? Sao vậy, đói bụng rồi
sao?"
Trần Vụ đi đến chỗ nhà nhỏ của chúng nó để xem xét, một màu xanh và một màu
càng được xây dựng đối diện nhau ở hai bên tường, bát thức ăn đặt trước nhà vẫn
còn thừa đồ ăn và nước uống. Anh cảm thấy hơi ngạc nhiên: "Không phải đồ
ăn, nước uống đều vẫn còn đủ sao?"
Con chó màu vàng vẫy đuôi và giẫm lên giày của Trần Vụ, nó muốn anh ôm lấy
nó, nhưng con mèo tam thể đã nhảy lên lưng nó và nhìn chằm chằm vào Trần Vụ.
"Làm nũng còn hơn cả A Sí nữa."
Trần Vụ lẩm bẩm, cúi đầu xuống xoa xoa cái đầu của hai chúng nó, còn hôn mỗi
đứa một cái, sau đó anh ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh nhìn bầu trời đêm một
lúc, vì bây giờ cảm thấy hơi mệt nên anh không nhìn những vì sao qua chiếc kính
viễn vọng.
Tivi vẫn còn đang bật.
Trần Vụ cắt một quả táo và ngồi trong phòng làm việc, bật máy tính bảng và
gọi video cho Yến Vi Sí.
Ở chỗ của Yến Vi Sí lúc này đang là ban ngày, cậu đang nghe những ca sĩ hát
rong hát những khúc tình ca trên chiếc ghế dài bên hồ. Đằng sau họ là những
công nhân đang lắp ráp những bảng hiệu đèn Giáng Sinh cho những tòa nhà với
phong cách đặc trưng riêng.
Trần Vụ lặng lẽ lắng nghe giọng hát, như thể anh đang ở bên cạnh Yến Vi Sí
vậy.
Khi kết thúc bài hát, Trần Vụ lên tiếng hỏi: "Có muốn cho tiền
không?"
Yến Vi Sí trả lời: "Cho rồi."
"Nghe cũng khá hay." Trần Vụ ngượng ngùng nói.
Yến Vi Sí dùng đầu ngón tay xoa xoa cái cằm chưa cạo râu của mình nói:
"Là bài hát em yêu cầu đó."
Trần Vụ cảm thấy khó hiểu: "Sao em lại yêu cầu bài hát?"
Yến Vi Sí liếc mắt nhìn anh một cái, như muốn để anh tự mình tìm hiểu.
"Cảm ơn em đã dành tặng cho anh bài hát này. Anh rất thích nó." Trần
Vụ cắn lấy trái táo, môi đỏ răng trắng, cái gì cũng đẹp mắt.
Yến Vi Sí đứng trong thành phố phồn hoa nhộn nhịp nhìn anh chằm chằm.
Không còn ai yêu cầu bài hát nữa, người ca sĩ hát rong lại tiếp tục hát những
bài hát cũ của mình.
Dù là ở quốc gia nào, khi những bài hát cũ ra đời, chúng đều có câu chuyện
của riêng mình.
Sau khi Trần Vụ ăn táo xong, con chó vàng đi vào với một bát cơm đầy thức
ăn cho chó, anh đưa tay ôm nó lên: "A Sí, Đậu Đậu đến rồi này."
"Không muốn nhìn đâu, đừng có chuyển camera sang nó." Yến Vi Sí
khinh thường ghét bỏ.
Trần Vụ đặt bát cơm lên bàn, con chó vàng giơ hai cái chân trước của nó lên
đùi của Trần Vụ, sau đó lại đặt lên cánh tay của anh, cuối cùng chu cái mông
lên, kéo toàn bộ cơ thể mũm mĩm của nó lên người anh.
Nó nằm úp mặt trước mặt anh, còn phát ra tiếng sủa nhỏ vài lần.
Anh bốc một nắm thức ăn cho chó và đưa đến bên miệng Đậu Đậu, chú chó nhỏ Đậu
Đậu nhanh chóng thè cái lưỡi nhỏ ăn thức ăn của mình.
Yến Vi Sí nhìn thấy liền giở giọng mắng rằng con chó này thật vô dụng.
Đậu Đậu liền sủa vào video.
Yến Vi Sí lạnh mặt hỏi: "Nó nghe thấy sao?"
Trần Vụ: "Nghe thấy cái gì?"
"Nó ngứa da đấy." Yến Vi Sí nói: "Đợi tôi mua thuốc lá rồi
quay lại."
Trần Vụ: "..."
"Dọa chết mày chưa." Trần Vụ đẩy con chó vàng đang định đứng dậy
tranh tài lại: “Mày tiếp tục ăn của mày đi, ăn xong thì mau quay về ổ ngủ đi.”
"Ẳng ẳng..." Con chó vàng ngẩng đầu lên tru vài tiếng, sau đó lại
vùi đầu vào tay Trần Vụ tiếp tục ăn thức ăn cho chó.
Yến Vi Sí nhìn thấy vậy liền cảm giác huyết áp sắp tăng lên, cậu không có ở
nhà, Trần Vụ lại cứ chiều chuộng chó mèo như thế này, thật không còn ra thể thống
gì.
"A Sí, lễ Giáng Sinh sắp đến rồi." Trần Vụ đột nhiên nói:
"Năm nay có về đây không?"
Yến Vi Sí sửng sốt.
Đang lúc Trần Vụ không định nói nữa liền nghe thấy Yến Vi Sí nói: "Năm
ngoài tổ chức Giáng sinh ở thủ đô, năm nay chúng ta tổ chức ở chỗ khác
đi."
"Anh tới Luân Đôn đi." Yến Vi Sí nói.
Trần Vụ mờ mịt chớp chớp mắt: "Anh chưa ra nước ngoài bao giờ."
"Không sao đâu." Yến Vi Sí lau màn hình bị ẩm ướt, khiến người
yêu bên kia nhíu mày lại: "Em về nước đón anh qua nhé."
Trần Vụ suy nghĩ một chút: "Anh muốn tự đi một mình, nhất định phải
làm một mình, sang năm anh muốn làm sinh viên trao đổi."
"Được rồi." Yến Vi Sí cũng chỉ có thể chiều theo ý nguyện của
anh: "Không có chuyện gì phiền não đấy chứ?"
Trần Vụ lắc đầu.
Yến Vi Sí đứng dậy đi dọc quanh bờ hồ.
Có người bưng thức ăn chờ mòng biển bay tới, có người chụp ảnh, đánh bài,
có người đứng hứng những cơn gió dịu thổi tới.
Yến Vi Sí vuốt mái tóc vàng xoăn dài của mình: "Bạn học Trần thân mến,
theo dữ liệu chính thức và đáng tin cậy, bí quyết trường thọ của một người
là..."
Trần Vụ nói: "Tự lo việc của mình đi."
Yến Vi Sí cau mày: "Chẳng những muốn biết mà còn phải thực hành."
"Anh sẽ làm." Trần Vụ nghiệm tục gật đầu.
Yến Vi Sí muốn nói chuyện, nhưng tiếng meo meo dễ thương đã thu hút sự chú
ý của Trần Vụ, đột nhiên cậu hỏi: "Không phải buổi tối anh ôm chúng nó ngủ
đấy chứ?"
Con mèo tam thể nhảy lên lưng của Trần Vụ, anh nói: "Không cho lên giường."
"Tốt nhất là không nên cho." Yến Vi Sí điểm điểm cái đầu con mèo
trên màn hình: "Nửa giường còn lại là của em đấy nhé."
Con mèo tam thể ngồi xổm trên vai Trần Vụ, đu ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.