Tự Nguyện Mắc Câu- Calantha 

Thủ đô không phải là một nơi nhỏ như Xuân Quế, hơn hai mươi quận, gần mười huyện, địa quảng vật bác, nhà mới của Hoàng Ngộ ở Nam Phong, cả khu đều là biệt thự cao cấp, các ngôi sao nổi tiếng hàng đầu đều tập trung ở đây.

 

Bởi vì mẹ cậu ta năm nay đang theo đuổi một ngôi sao và trở thành hàng xóm của người đó.

 

Nam Phong cách xa nhà chính nhà họ Khương, cũng cách xa “Biệt thự Triều Lăng” của Anh Sí của cậu ta, Hoàng Ngộ vừa trở về đã bị áp giải tham gia các loại tiệc, người đều bị những kẻ a dua nịnh hót hám tiền hút cạn, căn bản không có thời gian tìm bọn họ chơi.

 

Mặt trời chói chang, tuổi còn trẻ, mặt không rửa răng không đánh răng, nằm lì trong nhà, râu ria không cạo, bộ dạng suy tàn.

 

Điện thoại di động kêu reo nửa ngày mới chịu nghe.

 

“Hoàng thiếu, tôi có một tin độc quyền.” Người trong điện thoại khen ngợi: “Nếu cậu cảm thấy có thể, vậy thì thưởng cho tôi một tấm vé vào phòng đấu giá Đen Ti được không, kỳ nào cũng được.” Sau đó lại vội vàng nói: “Hoặc là Hoàng thiếu, hôm nào đó cậu đi có thể cho tôi đi theo, để tôi được trải nghiệm tận mắt.”

 

Hoàng Ngộ thoáng nhìn dãy số xa lạ, tên tiểu tốt nào đây, cũng không biết sao lại lấy được phương thức liên lạc của cậu ta, cậu ta đang muốn cúp máy, đầu kia nói: “Về chuyện Tiểu Yến thiếu.”

 

“Phải không?” Hoàng Ngộ hoàn toàn mất khẩu vị, ngoài miệng là giọng điệu bất cần đời: “Nói đi nghe xem có đáng giá hay không?”

 

Phòng đấu giá Hắc Di một phiếu khó cầu, vật được đem ra đấu giá chính là vật hiếm săn bắn được, cảm giác mấy rễ cây có thể nhìn thấy ở khắp mọi nơi bên đường đều mẹ nó được đem bán đấu giá hai lần, cậu ta đã đại diện gia đình đi vài lần, ngồi suốt hai tiếng đồng hồ ê hết cả mông, thà đi chơi bóng rổ còn hơn.

 

Tin tức này là độc nhất vô nhị.

 

“Tôi đến tìm nữ thần của tôi, muốn nhìn xem bộ dáng lúc làm việc của cô ấy, tình cờ chụp được tấm ảnh này.”

 

Chỉ là một paparazzi, chụp lén mà còn ăn nói đường hoàng như vậy.

 

Hoàng Ngộ không quan tâm nữ thần kia là ai, cậu ta nhìn chằm chằm vào bức ảnh.

 

Bốn phía được bao quanh bởi giày thể thao giới hạn, hình như có một tiếng kêu ma quái vang lên trong căn phòng triển lãm.

 

“Holy F*ck!”

 

Hoàng Ngộ vội vàng thông báo tin tức: “Anh Sí, các anh bị người ta chụp trộm.”

 

Nắng nóng gay gắt, Yến Vì Sí vừa về đến nhà, cởi áo ướt đẫm mồ hôi chuẩn bị tắm rửa, một tay cầm điện thoại di động, một tay tìm quần áo trong  phòng thay đồ: “Gửi ảnh chụp cho tôi.”

 

Hoàng Ngộ hít sâu một hơi, anh Sí sẽ không dùng bình phong bảo vệ đâu ha?

 

Yến Vi Sí ngược lại không làm như vậy, cậu ấn lưu lại, tính toán tích góp một chút, tích góp đủ rồi đến một ngày kỷ niệm nào đó sẽ đem đi rửa, làm ảnh treo tường.

 

“Anh Sí, sao không tìm một chỗ bí mật, làm trực tiếp dưới ánh mặt trời trên đường cái như vậy có hơi…” Hoàng Ngộ gãi tai gãi má.

 

Yến Vi Sí không nhanh không chậm: “Làm cái gì?”

 

Hoàng Ngộ nói: “Hai người ôm nha.”

 

“Không phải là ôm.” Yến Vi Sí lạnh lùng nói: “Chưa trải sự đời.”

 

Hoàng Ngộ: “...”

 

Đệt.

 

Bản thân không ăn được, còn bất mãn trút giận lên người tôi.

 

Điện thoại bị cúp máy, Hoàng Ngộ ngã xuống sàn nhà, cậu ta tê liệt lên xem vòng bạn bè của Trần Vụ, nơi còn sạch sẽ hơn tâm hồn cậu ta.

 

Hoàng Ngộ nhắn tin cho Trần Vụ hỏi anh đang làm gì,

 

Đơn thuần chỉ có ý muốn buôn chuyện, hỏi thăm tiến độ của hai người họ.

 

Dùng phương thức bình thường hay tán tỉnh các em gái, quen rồi, theo bản năng.

 

Cho dù đánh chết cậu ta, cậu ta cũng sẽ không nghĩ tới, sau khi Trần Vụ sẽ nhìn thấy tin nhắn, trước tiên là đi vào phòng thay đồ tìm anh Sí.

 

“A Sí.” Trần Vụ nghĩ không ra: “Hoàng Ngộ hỏi tôi đang làm cái gì.’’

 

Yến Vi Sí lấy một cái áo vest đen: “Bảo cậu ta đi chết đi.”

 

Trần Vụ kinh ngạc: “Trả lời như vậy không tốt cho lắm.”

 

Ánh mắt Yến Vi Sí sắc bén nghiêm túc quét về phía anh: “Hai người thân thiết lắm à, lúc trên máy bay cậu ta còn lo lắng hỏi thăm tình hình của anh, hiện tại nhàn rỗi lại đi nói chuyện với anh?”

 

Trần Vụ: “Tôi lập tức trả lời ngay.”

 

Vẫn là giọng nói ấm áp, đầy ngượng ngùng xấu hổ: “A Sí nói bảo cậu đi chết đi.”

 

“Phụt!”

 

Hoàng Ngộ phun hết một ngụm nước lên màn hình điện thoại di động.

 

Lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng la hét của Hoàng phu nhân: “Con trai, tối nay có một buổi hòa nhạc, con đi cùng Tiểu Đàm, chải chuốt một chút đi, đừng làm mẹ mất mặt.”

 

Hoàng Ngộ ném cái chai đi.

 

Không thể sống nổi những ngày tháng như này, năm học mới nhanh chóng bắt đầu đi, cậu ta thích đọc sách.

 

Yến Vi Sí tắm rửa xong không mặc chiếc áo vest mà cậu mất nửa ngày chọn ra, cậu trần truồng đi lại trong phòng.

 

Lúc thì cầm hai quyển truyện tranh đi vào phòng khách lục lọi, lúc thì đến phòng KTV nghe nhạc, lúc thì lại chạy tới khu vực bếp, hỏi Trần Vụ muốn hoa quả ăn.

 

Vai rộng bằng phẳng, cơ bụng rõ ràng, quần thể thao rộng thùng thình thấp hơn một tấc so với vòng eo thon mà mạnh mẽ.

 

Là một cơ thể rắn chắc, ẩm ướt.

 

Trẻ trung và đầy năng nổ, mang theo hơi thở thủy triều mùa xuân hòa quyện với hơi nóng mùa hè tỏa ra từ những bãi lau sậy trong bãi ngô đồng.

 

Ở trước mặt Trần Vụ lắc lư, l�

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play