Tự Nguyện Mắc Câu- Calantha 

Mùa hè ngày dài đêm ngắn, Trần Vụ rửa mặt xong đi ngủ, chân trời đã lộ ra màu trắng nhàn nhạt. Anh không đợi Yến Vi Sí, đặt đầu lên gối liền ngủ thiếp đi.

Yến Vi Sí lén lút ở trong nhà mình giống như tên trộm vào phòng, cậu mới tắm nước lạnh xong, đi vào phòng ngủ liền cảm thấy nóng lên, luồng nhiệt từ mạch máu trong tim chảy ra, tụ thành luồng nhiệt nóng rực bất thường.

Nhiệt độ phòng ấm áp, người trên giường đắp chăn mỏng, đang ngủ say.

Giường rất lớn, vẫn còn hơn một nửa diện tích.

Yến Vi Sí đi đến cuối giường sụp đổ ngồi xuống, chỉ mặc quần tứ giác màu đen, chân dài xếp chồng lên nhau, cậu ở trong đêm yên tĩnh, không kiêng nể gì mà nhìn chằm chằm những suy nghĩ của mình, dục vọng, cùng tương lai.

Có rất nhiều điều thực tế và các yếu tố không xác định nằm ngang trên đường, cậu chỉ muốn nhìn vào người này, không thể bỏ lỡ, cũng sẽ không buông bỏ.

 “Trần Vụ.” Yến Vi Sí cúi đầu gọi một tiếng.

Không có phản hồi.

Giường lún sâu xuống một mảnh, Yến Vì Sí mặc quần đùi thể thao nằm bên cạnh Trần Vụ, nắm lấy tay anh đặt trước người, đưa vào trong ngực mình, từ đầu ngón tay đi xuống, từng đốt từng đốt chậm rãi miêu tả.

Ngủ say như vậy, tin tưởng cậu như vậy sao.

Đừng nói hôn trộm, cậu còn có thể làm chuyện quá đáng hơn, chuyện mà đàn ông có thể làm.

Đồ ngốc.

Trên mặt Yến Vi Sí bình tĩnh, đáy mắt kiềm chế đến đỏ lên, cơ bụng ẩn nhẫn đến nóng cứng.

Sau 30 tuổi mới thích có thể sẽ dễ chịu hơn một chút, hoặc là thích lần thứ hai.

Nhưng cố tình lại là lần đầu tiên thích người khác, còn ở thời niên thiếu dễ bùng nổ dễ bạo phát.

Lúc Yến Vi Sí phục hồi tinh thần lại, chân đã đặt trên người Trần Vụ, biên độ lớn hơn một chút, cả người đều đè lên.

Trần Vụ không bị đánh thức.

Cái giường này rắn chắc rộng rãi, không giống giường nhỏ trong phòng cho thuê ở hồ chứa, Yến Vi Sí cũng không có biện pháp cố gắng chen chúc.

Yến Vi Sí đang suy nghĩ lung tung, dựa theo đồng hồ sinh hoạt của người này, chẳng mấy chốc nữa sẽ đứng lên.

Yến Vi Sí chuẩn bị nằm thêm một lát nữa liền sang phía bên kia, đắp chăn của mình.

Không thể bởi vì sảng khoái nhất thời mà dọa người sợ chạy mất được.

Ngay trước khi Yến Vì Sí đứng lên một giây, người đang ngủ say bên cạnh xoay người, đầu vùi vào cổ cậu.

Miệng khẽ mỡ thở ra, ấm áp, từng chút từng chút phun lên xương quai xanh của cậu.

Yến vi sí: “...”

Sắc tức thị không, không tức thị sắc, sắc tức thị không, không tức thị sắc.*

*色即是空, 空即是色 (Sắc tức thị không, Không tức thị sắc - Sắc tức là không, Không tức là sắc) là câu nói kinh điển trong Bát Tự Nhã Tâm Kinh, một học thuyết do Bồ tát Long Thọ đưa ra. (Mọi người có thể lên google tra, thú thực đọc xong tui cũng không hiểu rốt cuộc câu này muốn nói về cái gì 🙂) Trong hoàn cảnh này thì có thể hiểu là Sắc dục là không tốt, sắc dục chẳng là gì cả…:)*

Sắc tức là Trần Vụ, Trần Vụ tức là —

U là trời.

Yến Vì Tức thở dốc thô nặng đẩy người ra, nhảy xuống giường đi vào phòng tắm.

Rất chật vật.

Tối hôm qua Trần Vụ thức đêm ngồi máy bay, buổi sáng năm sáu giờ đã tỉnh lại, anh cơ hồ chỉ ngủ hơn một tiếng đồng hồ.

Yến Vi Sí ngủ ở phía bên kia giường, úp gối lên đầu nằm sấp trên giường không nhúc nhích, nếu không phải cơ thể phập phồng, sẽ làm cho người ta tưởng rằng là một cỗ thi thể.

Trần Vụ nhặt chăn lên đắp lên eo Yến Vi Sí, đi hai bước lại quay đầu lại, kéo chăn, che lại cơ lưng khỏe mạnh xinh đẹp kia.

Sau lưng đột nhiên vang lên một giọng nói u oán: “Tối nay tôi sẽ sang phòng kia ngủ.”

Trần Vụ xoay người, vẻ mặt sững sờ: “Không ngủ cùng nhau sao?”

Yến Vi Sí: “...”

Cậu nhắm mắt trở mình tiếp tục nằm sấp, tiếng hít thở đều đều.

 “Thì ra là đang nói mớ, nhưng mà…” Trần Vụ gãi gãi mái tóc ngắn đen nhánh có chút rối loạn: “Nằm mơ cũng muốn sang phòng khác ngủ, hẳn là không quen.”

Anh lẩm bẩm: “Chờ A Sí tỉnh lại, mình sẽ chuyển đi. Phòng ngủ phụ ở phía bắc nhỏ hơn một chút, mình ngũ cũng được.”

Yến Vi Đột Nhiên ngồi dậy.

Trần Vụ hoảng sợ: “A Sí.”

Yến Vi Sí hướng về phía anh, đôi mắt đỏ ngầu, ánh mắt mệt mỏi: “Dậy sớm như vậy.”

 “Bình thường đều dậy vào giờ này.” Trần Vụ nói.

 “Buồn ngủ chết đi được.” Yến Vi Sí xuống giường đi về phía phòng vệ sinh, bỗng dưng hỏi: “Hình như lúc tôi ngủ có nói gì đó phải không?”

Trần Vụ thành thành thật thật gật đầu: “Cậu nói tối nay cậu muốn đến phòng ngủ phụ ngủ.”

 “Cái rắm, mơ đều là ngược lại.” Yến Vi Sí cắn chặt quai hàm: “Nghe cũng nghe rồi, đừng cho là tôi nghiêm túc.”

Trần Vụ mờ mịt: “Nói cách khác, chúng ta sau này vẫn giống như tối hôm qua, ngủ chung một cái giường sao?”

Yến Vi Sí cắn răng: “Đúng.”

Ăn khổ cực, mới thành bề trên.

Cậu có thể nhịn, cứ để cho cậu nhịn.

Yến Vi Sí bởi vì dục cầu bất mãn* dẫn đến chất lượng giấc ngủ giảm xuống, đầu óc căng trướng ngủ đến tận giữa trưa, oán khí so với lệ quỷ đã chết ba trăm ngày không đi đầu thai còn nặng hơn.

*Dục cầu bất mãn: không được thỏa mãn nhu cầu, mong muốn.*

Vào một ngày nắng đẹp, Yến Vi Sí thêm thông tin của Trần Vụ vào cổng lớn tiểu khu, sau đó liền ra ngoài.

Trần Vụ tự mình đến “chùa Thiền Minh.”

Ở Thủ đô có rất nhiều chùa miếu, có nơi chẳng ai tới hỏi thăm, có chùa thì người chen lấn đổ xô tới.

Chùa Thiền Minh thuộc vế sau.

Lưu lượng du khách trung bình hàng ngày có thể đạt đến vài trăm ngàn, cao nhất có thể đến một triệu, hương khói quanh năm cường thịnh, không bao giờ suy giảm.

Lúc Trần Vụ đến đó, trong mắt đều là người, anh muốn thắp hương cũng phải xếp hàng rất lâu.

Hỏi mới biết nếu muốn được dâng hương sớm một chút, phải tới từ nửa đêm.

Ngôi chùa này nổi tiếng gần xa, tín ngưỡng cực cao trong lòng người Thủ đô, vượt xa tưởng tượng của Trần Vụ, trong không khí đều là mùi tế phẩm thiêu đốt, cậu bị người chen chúc đẩy về phía trước một đoạn, phí sức di chuyển đến một chỗ có thể thở dốc lấy điện thoại di động ra liên lạc với sư huynh.

Chung quanh quá ồn ào, Trần Vụ sợ sư huynh nghe không rõ, liền gửi tin nhắn.

Trần Vụ: [Sư huynh, đệ đến rồi, nhưng đệ không vào được.]

Tịnh Dương: [Để huynh ra đón đệ.]

Trần Vụ đối mặt với biển người đông đúc, lau mồ hôi trên mặt trả lời một câu: [Huynh đi ra sẽ bị dìm chết mất. Bảo một tiểu sư đệ nào đó ra đi, đệ đang ở chỗ phòng cháy chữa cháy.]

Người đến đón Trần Vụ là một tiểu hòa thượng, bộ dáng bảy tám tuổi, mặc

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play