《 Tự Nguyện Mắc Câu- Calantha》
Không biết là mấy giờ buổi chiều, Trần Vụ bị một hồi chuông điện thoại
kéo từ trong giấc mơ về hiện thực, anh mơ hồ hỏi là ai.
Người bên kia tức giận nói: “Ngay cả giọng của tôi anh cũng không nghe
ra à.”
“Là bạn học Yến à, ngại quá, tôi
buồn ngủ quá vẫn chưa tỉnh táo.” Trần Vụ lấy cái chăn mỏng trên người ra.
“Giữa trưa tôi không về chính là
để cho anh ngủ, tôi cũng thi xong rồi, anh còn chưa ngủ đủ?” Yến Vi Sí không biết
làm sao: “Không ngủ đủ cũng không thể ngủ nữa, ngủ tiếp nữa có thể mắc chứng
khó ngủ.”
“Không ngủ nữa.” Trần Vụ ngáp.
Yến Vi Sí nghe tiếng ngáp dài của anh, nói: “A Ngộ với Triệu Tiềm muốn
qua chỗ anh ăn cơm chực.”
“Có thể, đến đi.” Trần Vụ lau sạch
nước mắt ở khóe mắt, đeo mắt kính lên nói: “Bây giờ các cậu có thể qua đây, tôi
đi vo gạo.”
“Sao rồi anh Sí, anh đừng gạt em
mà không nói sự thật , em trực tiếp nhắn tin gọi điện cho anh em chứng thực.”
Là giọng của Triệu Tiềm.
Tiếp theo là Hoàng Ngộ cười đùa la cà.
“Nói cái gì đó, anh Sí không phải
loại người như vậy, phải không anh Sí.”
Trần Vụ cúp điện thoại trong bầu không khí sôi nổi ở bên kia, anh kéo
cái áo thun có chút nhăn do đi ngủ, kéo nốt gấu quần đùi vểnh lên, xuống giường
với lấy dép lê, kéo lệt xệt đi rửa mặt.
Khi nút “nấu cơm cấp tốc” của nồi cơm điện kêu lên. điện thoại của Trần
Vụ cũng vang lên.
Thôn trưởng chống cái cuốc ở bên ruộng gọi điện thoại cho anh: “Tiểu Trần
à, dì ba nhà ngoại cháu ở Xuân Quế đi làm ở bệnh viện, nói là nhìn thấy Minh
Xuyên bị thương rất nghiêm trọng, bị người ta đánh hả? Cháu có đi không?”
Trần Vụ cầm giẻ lau lau vệt nước trên bàn: “Không có đi.”
m lượng sốt ruột của cụ già liền nhỏ lại, giống như một đứa trẻ đã làm
sai chuyện gì, có chút không biết phải làm sao. Ông cứ nghĩ nửa năm trôi qua, lại
còn là chuyện lớn như vậy, Tiểu Trần sex đi xem xem.
Tiểu Trần này cũng không quan tâm. Có thể sau nửa năm thằng nhóc Minh
Xuyên kia lại gây ra thêm lỗi lầm một lần nữa.
Này thật sự là cả đời không qua lại với nhau nữa.
“Tín hiệu trong núi không ổn rồi?”
m thanh dò hỏi của Trần Vụ truyền đến, thôn trường bình tĩnh lại: “Còn
nói có một cô gái khác thích Minh Xuyên, trong nhà cũng không đơn giản, gọi cho
hàng ngũ ở bệnh viện lớn gì đó.”
“Không cần quan tâm.” Trần Vụ
nói.
Nghe anh nói, thôn trường nói câu thường hay nói: “Vậy cháu chú ý sức
khỏe chính mình nhiều hơn, ăn uống điều độ.”
“Cháu sẽ mà.” Trần Vụ vắt giẻ
lau lên trên vòi nước: "Bác và bác gái cũng vậy.”
“Bọn bác ổn mà.” Thôn trưởng ôn
tồn nói: "Chái gửi bác địa chỉ của cháu, bác gửi cháu cà chua với ngô, đậu
que, còn có cây mai rau khô bác gái phơi.”
Trần Vụ nói: “Qua một khoảng thời gian nữa đi.”
Thôn trưởng vội đáp: “Được, cháu tiện thì gọi điện thoại cho bác.”
“Chuyện đó để lần sau lại nói.”
Trần Vụ kết thúc cuộc trò chuyện, xem nhóm chat đại gia đình họ Quý
Nhóm thân thích cũng không biết từ lúc nào đã biết chuyện, ở trong nhóm
nói về chuyện Quý Minh Xuyên.
Mấy năm nay bọn họ không có tiếp xúc nào với Quý Minh Xuyên, có chuyện
hay là cần sự giúp đỡ đều là nói với Tràn Vụ.
Bây giờ Quý Minh Xuyên bị thương, bọn họ không ai đề nghị đến Xuân Quế
thăm cậu ta. Đi một chuyến không những gian lao vất vả mà còn chẳng thể thiếu
hai con gà mái già nữa.
Mà Quý Minh Xuyên cũng đâu thân thiết với họ, đương nhiên họ cũng chẳng
để ý, vậy nên chỉ hỏi một câu ở nhóm chat thôi.
Trần Vụ không trả lời, bọn họ cũng sẽ không gọi điện riêng đến anh để hỏi
tình huống của cậu ta.
Chỉ là làm theo quy trình thông thường, giữ cái thể diện mà thôi.
Trần Vụ nói trong nhóm chat, anh muốn thoát nhóm.
Bấy giờ phản ứng nhóm thân thích rất lớn, bọn họ đều không muốn anh
thoát nhóm, nói là để họ còn chào hỏi vào mấy ngày lễ ngày tết nữa.
Trần Vụ đang gõ tin nhắn được nửa, thấy một tin nhắn: "Ba cậu
không còn nữa, chúng tôi nhớ ông ấy thì còn có thể tìm cậu để nói chuyện chút
mà."
Kể cả có đem ba anh ra nói, anh cũng không thay đổi chủ ý.
Nhóm chat Gia đình Quý gia đã bị loại ra khỏi điện thoại anh.
Kể từ lúc đó, vòng tròn giao thiệp xã hội vốn đã nhỏ bé của anh lại thắt
chặt thêm lần nữa, chặt đến nỗi chẳng còn bao người.
Khoảng chừng 6 giờ, Yến Vi Sí xách theo mấy phần gói thịt kho đến nhà
thuê, đằng sau là hai đứa ăn cơm chực.
Triệu Tiềm ôm một thùng bia, Hoàng Ngộ thì tay trái một lóc sữa, tay phải
một bịch tôm: "Anh Sí, để đồ ở chỗ nào…"
Không thấy bóng dáng đâu.
Yến Vi Sí đã vào thẳng phòng bếp: "Tôi viết hết rồi."
Trần Vụ đang xào rau, không nghe rõ được: "Cậu lấy nước cho họ đi,
trên bàn có đấy."
Yến Vi Sí tắt máy hút khói, tiếng tạp âm biến mất ngay lập tức, trong
ánh mắt cậu tràn đầy hăng hái: "Tôi nói, tôi đã viết hết rồi."
Trần Vụ dỗ cậu như dỗ bạn nhỏ cầm giấy khen về nhà vậy, vội vàng liếc
nhìn cậu một cái: "Viết hết rồi á, bạn học Yến thật sự làm được rồi."
Yến Vi Sí: "..."
Cậu ném gói đồ kho vào trong ngực Trần Vụ, xoay người bỏ đi.
Động tác này trông có hơi trẻ con.
Vũ để gói thịt kho chưa bị tràn nước sang một bên, tiếp tục xào rau.
Một bàn tay đột nhiên từ phía sau vươn tới, lấy mất cái vá xào rau của
anh, đỉnh đầu truyền tới tiếng nghiến răng nghiến lợi: "Trần Vụ, tôi muốn
được khen thưởng."
"Tôi không nói không thưởng cho cậu mà, nhưng mà đồ ăn tôi chưa
xào xong, sao cậu lại gấp như thế." Trần Vụ thì thầm, vặn nhỏ lửa trên bếp,
đậy ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.