Tự Nguyện Mắc Câu- Calantha 

Đinh Huy đột nhiên nhìn về phía Trần Vụ.

"Tôi đang hỏi cậu, cậu nhìn anh ấy làm gì?" Yến Vị Sĩ lạnh nhạt nói.

Ánh mắt Đinh Huy có chút trốn tránh: "Chính là, chính là bức ảnh chụp hồi năm ngoái trước cửa hàng thịt nướng. Em hy vọng Trần Vụ có thể vì mối quan hệ trước kia không tồi mà tha thứ cho em."

Yến Vị Sí cười: "Tôi nhìn có giống thằng ngu không?"

Đinh Huy hoảng loạn lắc đầu: "Không phải, không có, anh Sí,em…"

"Mẹ nó nói lải nhải nhiều thật đấy." Yến Vị Sí thu lại cánh tay đang khoác trên vai Trần Vụ, cả người âm trầm đi đến chỗ Đinh Huy.

Tay chân Đinh Huy run rẩy, đôi mắt co rút không thể chớp được vì kích động, liều mạng gượng ép mà kiềm chế bản thân. Anh ấy giống như đang bị hen suyễn, hô hấp càng ngày càng loạn, khuôn mặt vốn trắng bệch cũng như hồi quang phản chiếu mà hồng hào trở lại.

Bất luận là mỗi lần chơi bóng cố ý vô tình đụng chạm tay chân hay là trốn trong phòng nghỉ khắc tên mình lên túi của người này, mua cùng kiểu áo khoác…Tất cả đều là sự hưng phấn mờ mịt cùng sự si mê lưu luyến.

Hiện tại lại không giống vậy.

Tâm tư bị che giấu chặt chẽ lại bị đẩy ra, con chuột luôn rình trộm trong bóng tối bị người ta lột da lông ném ra đường lớn, trong cơn kêu gào thảm thiết nó lại ngửi được mùi hương trên người chủ nhân, nó để lộ ra sự vui vẻ cuồng loạn không hề kiêng nể cùng cảm thấy thẹn.

Yến Vị Sí dừng lại, trong mắt là cảm xúc khi nhìn thấy một đống c*t ghê tởm.

Thân thể đang run rẩy của Đinh Huy bỗng rùng mình, sắc ấm trên mặt cũng từng chút rút đi, còn trắng bệch hơn cả lúc trước. Anh ấy nan kham chua xót mà có rụt bả vai ốm yếu: "Trần Vụ, tôi vốn định giúp cậu lừa gạt, nhưng chính là anh Sí muốn xem, tôi cũng chỉ có thể cho anh ấy nhìn thôi."

Bức ảnh kia lại một lần nữa bại lộ dưới ánh mặt trời.

Sắc mặt Yến Vị Sí nhạt nhẽo, thậm chí còn có chút không thú vị: "Chỉ có cái này?"

Đinh Huy choáng váng, hai người trong ảnh chụp nhìn là biết rõ ràng có chuyện, anh Sí chả nhẽ không ngại, không thấy tức giận?

Vậy có phải nói thật ra trong lòng anh Sí, Trần Vụ kỳ thật cũng không có quá quan trọng như vậy?

"Cút."

Một tiếng mắng lạnh lẽo đánh gãy suy nghĩ của Đinh Huy, anh ấy đạp lên lu nước bên dưới tường viện để bò lên trên, lúc đến thì chấp niệm siêu việt vượt qua cả thể năng, lúc về thì thứ gì cũng từ trong thân thể đã chạy đi hết rồi, cố gắng vài lần cũng không thể bò lên bức tường thấp trước mặt.

Ngay khi anh ấy sắp không cầm được dây đằng trên bức tường chuẩn bị ngã trở về bên trong thì một lực đạo đỡ lấy.

Anh vui vẻ chờ mong quay đầu nhìn lại.

Là Trần Vụ cầm cây gậy, chống ở dưới đế giày của anh, Đinh Huy còn không kịp phản ứng lại thì đã bị cỗ lực đạo kia đẩy ngã ra bên ngoài bức tường.

"Thình thịch…"

Đinh Huy cắm mặt ngã xuống đất, ý thức mơ hồ, nửa ngày cũng không ngồi dậy được.

Bên kia bức tường mơ hồ có tiếng nói chuyện, nói chúng là "Trần Vụ, buổi tối anh muốn ăn gì?"

.

Đinh Huy gọi taxi đi đến sân bóng rổ anh thường đi nhất. Không bao lâu, đằng sau truyền đến tiếng bước chân chạy vội vàng. Triệu Tiềm mệt mỏi lại hỗn loạn tra hỏi: "Anh đi tìm Trần Vụ làm cái gì?"

"Cho anh ta xem bức ảnh chụp năm ngoái, định cảnh cáo anh ta." Đinh Huy nói.

Giọng Triệu Tiềm tức giận đến bốc khói: "Anh hỏi em lấy phương thức liên lạc của anh ấy rồi gửi đi không phải được rồi sao, sao cứ nhất định phải tự mình đi?"

"Tự mình đi mới có hiệu quả." Đinh Huy nhìn những bóng hình đang chạy vội bên dưới rổ bóng: "Anh muốn nói cho anh ta biết, trong tay tôi đã có nhược điểm của anh ta, là anh vẫn luôn thủ hạ lưu tình không lấy ra cho anh Sí biết, hy vọng anh ta  có thể tự giải quyết cho tốt."

Triệu Tiềm cũng không hỏi đó là ảnh chụp gì: "Anh Sí cũng nhìn thấy rồi?"

Đinh Huy không nói gì.

"Vậy rốt cuộc là anh giúp Trần Vụ giấu giếm hay là không giúp đấy?" Triệu Tiềm bất lực: "Lão Đinh à, đừng tham gia vào chuyện này nữa được không?"

Đinh Huy vẫn im lặng như cũ.

Triệu Tiềm coi thái độ của Đinh Huy như đã hết hy vọng, sẽ không thay đổi. Cô kéo cổ áo hắn, tay đấm mạnh vào cái cột bên tay hắn: "Anh bị đánh đến còn nửa cái mạng, thân thể cho dù dưỡng thương bồi bổ như nào đều cũng không thể khoẻ mạnh như trước, đến vậy rồi mà còn không tỉnh táo lại được à?"

Ánh mắt Đinh Huy trống rỗng: "Không phải chuyện lần đó, em không hiểu đâu, anh cũng không muốn nói."

"Anh cho rằng em không nghĩ tới hả, từ trước đến nay em vẫn không muốn chen chân vào trong vòng của anh Sí, cũng không muốn trở thành bạn học gì đấy của anh ta đâu." Đinh Huy nói.

Triệu Tiềm gào lên: "Vậy sao anh lại không tỉnh táo đến lúc tốt nghiệp hả?!”

Đinh Huy cười khổ: "Anh cũng rất hối hận."

Quả nhiên xúc động là ma quỷ, có lần đầu tiên thì sẽ có lần thứ hai, nếu anh ấy có thể tự khống chế bản thân thì còn có thể chơi bóng cùng người nọ, đi học, ăn cơm, cuối cùng là hoàn thành bức ảnh tốt nghiệp trong tiếng kêu "cà tím"(*), tiễn người nọ  ngồi trên xe lửa rời khỏi Xuân Quế, ngồi trên danh nghĩa bạn học cũ.

Anh nghẹn ngào nghĩ, biết vậy đã chẳng làm.

Một vai phụ nhỏ bé cũng là vai chính trong câu chuyện của chính mình, cũng muốn có một kết cục hoàn chỉnh.

.

Người có thể học bên cạnh Triệu Tiềm chỉ có bạn thân từ nhỏ của cô. Ban đầu cô không rõ, không phải anh ấy muốn thi vào Nhất Trung sao, vì sao lại chạy đến Tây Đức rồi.

Nửa tháng sau khai giảng vào cao nhất, cô đã biết đáp án.

Người luôn học tập thật tốt lại không bình thường ở lớp nghe giảng mà lại lãng phí thời gian với một đám lưu manh, người khác nhìn vào sẽ thấy khó hiểu cùng khó chịu.

Trong lòng Triệu Tiềm thầm mắng Đinh Huy không biết cố gắng, dần dần giúp anh ấy bảo vệ bí mật này.

Cho đến ngày hôm nay.

Nghe thấy anh ấy khóc ở trước mặt mình.

Anh đã làm sai, khiến người khác bị tổn thương mà cũng hủy hoại chính mình.

Triệu Tiềm lôi lôi trong túi quần ra một hộp khăn giấy chưa bóc, đưa cho anh: "Khóc lóc thì có ích lợi gì, ngay cả khi Trần Vụ tha thứ cho cậu thì anh Sí cũng sẽ không tha thứ."

Đinh Huy bóc gói khăn giấy: "Năm ngoái anh cố tình đưa Trần Vụ đi xem đại Phật, là muốn đưa anh ta đến chỗ anh Sí, xem xem anh Sí có phản ứng gì…Nếu như anh thay đổi ý định, dẫn anh ta đến khu số ba rồi vứt anh ta ở đấy một mình thì anh ta chỉ có một con đường chết."

"Anh còn biết à?" Triệu Tiềm tức giận đến mức không quan tâm vết thương của anh  còn chưa khỏi hẳn mà đánh vào đầu anh, thằng nhóc này được lắm, năm ngoái đã bắt đầu làm chuyện xấu rồi!

"Bằng không còn có khả năng thứ hai sao?" Đinh Huy bị đánh đến hai mắt tối sầm, nôn ra chút dịch dạ dày, trong miệng lại vẫn đang trào phúng: "Anh ta ngu ngốc như thế, nhất định sẽ không lập tức cầu cứu anh Sí, là vì anh không dẫn anh ta đi nên anh ta mới có thể không có việc gì. Anh cũng không hề ném anh ta vào hồ nước mà chỉ để ở bên hồ, làm nước không ngập quá eo để anh ta chịu chút lạnh lẽo thôi. Anh theo dõi anh ta lâu như thế mà cũng không phát hiện, nếu khi đó anh xuất hiện suy nghĩ cực đoan thì…" Hơi ngừng một chút, Đinh Huy tự nói: "Sẽ như thế nào…"

"Nếu vậy thì anh, am, cả nhà anh và nhà em đều xong đời rồi."

Triệu Tiềm gằn từng chữ một.

Đinh Huy cho rằng Triệu Tiềm nói hơi quá, bỗng nhiên nghe thấy cô đột nhiên nói thêm một câu: "Anh mau chóng đi bệnh viện làm kiểm tra đi."

Anh kỳ quái nói: "Kiểm tra cái gì?"

Triệu Tiềm muốn nói lại thôi.

Vẻ mặt Đinh Huy hơi mất tự nhiên mà hỏi thử: "Có phải em nghe ai nói gì không?"

Triệu Tiềm: "Ừ."

"Cho nên em cho rằng anh bị bệnh?" Lòng Đinh Huy lạnh lẽo: "Tiềm Tiềm, trong mắt em tôi anh là loại người tùy tiện cùng người khác xằng bậy…"

Triệu Tiềm nói ra tên một người rồi nói: "Không biết người kia bị lây HIV từ ai, trong khoảng thời gian này em kiểm tra thì biết  có không ít bị lây nhiễm từ người kia đâu."

Đinh Huy không đối diện với Triệu Tiềm: "Em đang nói đến người lớp dưới kia à."

Anh rũ mắt lấy khăn giấy lau nước mắt trên mặt: "Anh giống người kia, gã bảo anh thử làm 1 nhưng không thành công, bọn này không làm đến cuối cùng."

Thần kinh luôn căng chặt của Triệu Tiềm cuối cùng cũng được thả lỏng: "Anh làm em sợ muốn chết, mẹ nó còn may là không phải."

Mấy câu chửi bậy liên tục thốt ra, nhưng là xuất phát từ thật tình cảm thấy may mắn.

Đinh Huy nhìn cô chân thành thản nhiên như vậy, lại càng cảm thấy bản thân xấu xa đê tiên không chịu nổi.

Anh không xứng làm trúc mã của cô.

"Triệu Tiềm, tháng bảy này em muốn đến thủ đô nhỉ." Trên khuôn mặt còn vương nước mắt ch�

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play