《 Tự Nguyện Mắc Câu- Calantha》
Hai chữ “gió núi” kia của Trần Vụ khiến Yến Vi Sí phảng phất cảm nhận
được cơn gió từ chỗ sâu trong núi lớn thổi tới chỗ cậu.
Trận gió kia thổi qua nhịp đập trái tim.
Có một vụ nổ kinh thiên động địa khiến trái tim cậu như tê dại.
Yến Vi Sí đổi điện thoại từ bàn tay phải nóng bừng sang tay trái, rồi
sau đó lại đổi về tay phải, cậu cứ chuyển đi chuyển lại tay như một tên ngốc, cổ
họng cậu chuyển động, giọng cậu hơi khàn: “Không nghe được.”
“Sao lại không nghe được chứ?” Trần Vụ khó hiểu nói: “Gió lớn như vậy,
mấy bao nilon của tôi đều bị thổi bay đi rồi.”
“Để tôi tìm chỗ nào đó cao hơn để đứng xem xem.” Anh nhìn xung quanh và
đứng lên trên một bãi đất.
Dòng điện bao quanh gào thét thành một cơn lốc xoáy, ở chính giữa cơn lốc
là tiếng thét đầy trông ngóng của Trần Vụ: “Bạn học Yến, bây giờ cậu có nghe được
không?”
Yến Vi Sí trả lời như trước: “Không nghe được.”
“Vẫn không nghe được à…….” Trần Vụ lại tìm một chỗ đứng cao hơn nữa,
đôi giày đã lấm lem bùn, cỏ: “Bây giờ thì sao?”
Anh cố gắng như vậy chỉ để cho cậu nghe được tiếng gió thổi khắp núi.
Hai chữ “lãng mạn” trong từ điển của Yến Vi Sí nhảy ra và hiện lên trước
mắt cậu.
Cậu không nói gì cả.
Trần Vụ cũng không hỏi lại nữa, chỉ là anh vẫn giơ điện thoại lên như vậy
và chia sẻ một phần thế giới của mình cho đối phương.
Gió vẫn còn đang thổi.
Nhịp đập trái tim của người thiếu niên lúc này là giai điệu sôi nổi nhất
của tuổi trẻ.
Yến Vi Sí nói: "Hình như là nghe được rồi.”
“Vậy là tốt rồi.” Trận Vụ từ trên cao bước xuống và tiếp tục đi về phía
mục tiêu.
Yến Vi Sí hỏi: “Trần Vụ, tại sao cậu nhất định phải để tôi nghe?"
Trần Vụ giật mình: “Thế này rồi mà vẫn còn muốn hỏi tại sao à?"
“Ừm.” Yến Vi Sí khẳng định.
Trần Vụ im lặng một lúc: “Nếu cậu hỏi tôi ở đây có cái gì thú vị, thì
tôi sẽ đề cử gió ở chỗ này cho cậu đầu tiên.”
Yến Vi Sí cười cười: “Còn gì nữa không?”
Tuy rằng miệng là đang cười nhưng giọng điệu thì lại nghiến răng nghiến
lợi, nếu như không còn lý do nào khác thì chuyện này không xong đâu.
"Ờm, chỉ là tôi cảm thấy…… có thể cậu……." Trần Vụ chậm rãi
nói: "Muốn nghe."
Yến Vi Sí đứng hình một lát, mặt đỏ tía tai: “Ai mà muốn nghe tiếng gió
chứ, nghe tiếng gà gáy, heo kêu tính rara còn thú vị hơn đấy.”
“Cậu muốn nghe tiếng gà gáy, heo kêu sao?” Trần Vụ vừa kinh ngạc, vừa
ra vẻ tôn trọng sở thích của cậu, anh giẫm lên một đám nấm nhỏ: “Thế thì phải đợi
tôi xuống núi cái đã.”
Yến Vi Sí: “……”
“Tôi tới rồi, không nói nữa, tôi phải đi nhổ cỏ trên mộ đây.” Trần Vụ
nói xong thì liền cúp máy.
Không phải cảm thấy không được tự nhiên hay ngại ngùng gì mà anh thật sự
đang bận làm chuyện ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.