<!--StartFragment-->Tóm tắt: Mong Thánh nhân, Thiên hậu tứ hôn

Trong cung Tử Quế, các cung nữ xoa tay đi đi lại lại, nhanh nhẹn mà không một tiếng động tô điểm hành cung. Cung Tử Quế xây ở hành cung phía Tây Mãnh Trì, cách Lạc Dương hơn trăm dặm, ngồi xe ngựa nửa ngày là đến. Cung Tử Quế xây dựa núi, phía sau là núi Hồng Diệp rộng lớn, con mồi đa dạng, thảm thực vật tốt tươi, là khu vực săn bắn thiên nhiên của hoàng gia.

Hôm nay Thánh nhân và Thiên hậu đến, trong cung Tử Quế nháy mắt bừng sức sống, sợ có gì không ổn, sơ suất Thánh nhân và Thiên hậu. Hành cung ngoại trừ cung điện hoàng đế hoàng hậu, hoàng tử công chúa ở lại, xung quanh còn có rất nhiều nơi ở cho thế gia đại tộc. Lúc này, nội tình của gia tộc có vẻ vô cùng quan trọng, nếu có may mắn được cùng Thánh Thượng xuất hành, sau tới núi Hồng Diệp lại không có chỗ ở, vậy thì xấu hổ rồi.

Nhà họ Bùi nhiều đời làm quan, lúc lập triều còn chiến chinh cho nhà họ Lý, được ba đời hoàng đế trọng dụng, một cái biệt viện sơn trang không là gì cả. Biệt viện nhà họ Bùi rất gần cung Tử Quế, gần như sát bên cạnh, có thể thấy được địa vị trong triều của nhà họ Bùi.

Chuyện Bùi Kỷ An lấy công chúa Quảng Ninh đã sớm truyền khắp nhà họ Bùi. Ở trong mắt cha mẹ Bùi, chuyện nhà bọn họ lấy công chúa là chuyện bình thường, chỉ cần con muốn, tứ hôn chẳng qua chỉ là việc nói một câu với Thánh nhân, không có chuyện bị từ chối. Vậy nên, tuy ý chỉ chưa cầu, người nhà họ Bùi đã coi như ngầm đồng ý việc này.

Bùi Đại phu nhân cũng không vội. Chỗ công chúa Quảng Ninh, trong triều còn ai dám đoạt với nhà họ, sốt ruột cái gì? Bùi Đại phu nhân dù sao cũng đã lớn tuổi, sau khi xuống xe ngựa xương sống thắt lưng đau, bà ta định nghỉ ngơi một lúc, đã nghe thị nữ bẩm báo đại lang quân đến.

Bùi Đại phu nhân ngồi xuống, thấy con vào, có hơi ngạc nhiên: "Đại lang, sao con lại tới đây?"

Bùi Kỷ An hành lễ với mẹ, hỏi: "Mẹ, không phải đã định hôm nay tiến cung, cầu Thánh nhân tứ hôn sao?"

Bùi Đại phu nhân lên tiếng, nói: "Không vội. Thánh nhân và Thiên hậu phải ở cung Tử Quế vài ngày, ngày mai chúng ta nói vẫn kịp."

"Không thể để mai." Bùi Kỷ An thật sự bị dọa sợ, có vết xe đổ kiếp trước, đời này, hắn không thể tin được bất kì lí do thoái thác, cái gì mà "ngày khác", "muộn một chút", "hứa hẹn", trước khi giải quyết dứt khoát, tất cả đều có thể thay đổi. Vì vậy, Bùi Kỷ An vô cùng cố chấp với chuyện này, nói: "Mẹ, đêm nay Thánh nhân và Thiên hậu mở tiệc tối, tất cả mọi người đều đến dự, hôm nay tuyên bố tứ hôn vừa tốt. Chuyện hôn nhân đại sự liên quan trọng đại, cần đánh nhanh thắng nhanh, không thể lại kéo dài."

Thực ra Bùi Đại phu nhân cảm thấy con nói hơi quá, chỉ là tứ hôn thôi mà, cũng không phải điều hành quan trường, dù có chậm mấy ngày cũng có thể thay đổi gì? Chẳng qua con mình có ý, Bùi Đại phu nhân cũng không có cách nào, nói: "Được rồi, a nương thay quần áo, rồi cùng con tiến cung."

Bùi Kỷ An và Bùi Đại phu nhân đi vào điện Thiên Thu, điện Thiên Thu là tẩm cung của Đế Hậu, giờ đây người đến người đi, vô cùng náo nhiệt. Cung nữ hai bên thấy Bùi Kỷ An và Bùi Đại phu nhân, đều chắp tay trước ngực hành lễ: "Gặp qua Bùi Đại phu nhân, Bùi Đại lang quân."

Bùi Đại phu nhân đã nhìn quen, bà ta khẽ gật đầu, nói: "Thánh nhân Thiên hậu có ở bên trong không?"

"Thánh nhân đã đến bãi săn. Chỉ có Thiên hậu ở trong điện."

Bùi Đại phu nhân không muốn vòng vo, cảm thán nói: "Thánh nhân thật sự có tinh thần. Đi cả buổi sáng, ta nghĩ Thánh nhân phải nghỉ ngơi hồi lâu."

Bùi Kỷ An nghe thấy lời cung nữ, sợ đến hơi run. Thế mà Hoàng đế lại ra ngoài? Hắn vốn tưởng Hoàng đế ở đây, mới cố ý tiến cung cầu hôn.

Sau khi trải qua kiếp trước, Bùi Kỷ An nhìn Thiên hậu có cảm giác vô cùng phức tạp. Ban đầu khi Hoàng đế chống lại sự dị nghị của mọi người lập Võ thị làm hậu, nhà họ Bùi tuy không thích dòng dõi nhà họ Võ thấp, nhưng cũng không lên tiếng phản đối. Sau Võ thị ngồi ở vị trí hoàng hậu thuận buồm xuôi gió, không chỉ sinh cho bệ hạ hai trai một gái, đồng thời còn giúp bệ hạ xử lí chuyện triều chính, việc triều chính và hậu cung đều xử lí vô cùng ổn thỏa. Nhà họ Bùi tuy cảm thấy Võ thị quá tích cực tham chính, không phải việc người vợ thánh hiền, lương thiện nên làm, nhưng nhìn mặt mũi mấy vị công chúa, hoàng tử, nhà họ Bùi vẫn đối xử ôn hòa với Thiên hậu.

Ai cũng không ngờ, vị hoàng hậu thoạt nhìn ôn nhu hiền lành, thông minh có khả năng này, vậy mà sau khi chồng chết, gạt bỏ con trai, tự mình xưng đế. Võ hậu xưng đế tất nhiên phải trải qua ngăn cản chồng chất, vì củng cố địa vị của mình, bà ta gần như giết sạch hoàng tộc Lý thị, thế gia môn phiệt bị xét nhà đếm không hết. Nhà họ Bùi suy tàn tuy do Lý Triều Ca gây ra, nhưng thực sự đứng phía sau bày mưu đặt kế, là Thiên hậu Võ Chiếu.

Sau khi Bùi Kỷ An sống lại, thật sự không muốn đối mặt với vị hoàng hậu này. Thế nhưng bọn họ đã tới đây, quay đầu rời đi là không cho Thiên hậu mặt mũi, với bản tính mang thù của Thiên hậu, sau này chắc sẽ chịu không ít khổ sở. Bùi Kỷ An chỉ có thể kiên trì, theo mẹ vào điện.

Trong điện Thiên Thu, Lý Thường Nhạc đang rúc vào người Thiên hậu làm nũng. Nghe thấy cung nhân bẩm báo, Lý Thường Nhạc tự nhiên ngồi dậy, ngọt ngào nói với người vừa tới: "Bùi a huynh."

Bùi Kỷ An nhìn thấy Lý Thường Nhạc, khuôn mặt cũng dịu xuống: "Công chúa Quảng Ninh."

Bùi Đại phu nhân và Bùi Kỷ An theo thứ tự hành lễ với Thiên hậu, Thiên hậu cũng không tự cao, nhanh chóng để bọn họ đứng lên, sai cung nữ ban chỗ ngồi.

Lý Thường Nhạc đã sớm không ngồi yên được, Bùi Kỷ An và Bùi Đại phu nhân còn chưa ngồi xuống, nàng ta đã vội vàng nói: "Bùi a huynh, sao A Nguyệt không cùng mọi người tiến vào? A phụ đi săn thú, ta cũng muốn đi, huynh theo ta đi bãi săn được không?"

"Quảng Ninh." Thiên hậu hơi trầm mặt, khẽ nói, "Hôm nay đi đường cả ngày, người khác còn phải nghỉ ngơi. Con đừng quấy rối."

Từ nhỏ Lý Thường Nhạc lớn lên bên cạnh mẹ, vẫn luôn được cha mẹ, anh trai nâng niu trong lòng bàn tay. Hai anh trai Lý Thiện, Lý Hoài đều sợ mẹ mạnh mẽ, Lý Thường Nhạc lại không sợ chút nào.

"A nương!" Lý Thường Nhạc cứng miệng cãi lại, "Con không làm loạn. Bùi a huynh văn võ song toàn, tinh thông cưỡi ngựa bắn cung, mới không mệt đâu."

Bùi Đại phu nhân thấy thế, vội nói: "Được công chúa để ý, đại lang lấy làm vinh hạnh. Chẳng qua hôm nay, thiếp thân và đại lang có chút chuyện cần nói với Thiên hậu, chỉ sợ không cách nào theo công chúa chơi đùa."

"Ồ?" Thiên hậu hơi thẳng người, ánh mắt bà ta đảo qua Bùi Kỷ An hôm nay ăn mặc thoạt nhìn đặc biệt trịnh trọng ngay ngắn, lại nhìn con gái ngây thơ xinh đẹp, trong lòng lờ mờ có dự đoán. Thiên hậu không khỏi mỉm cười, nói với con gái nhỏ: "A Nhạc, sau đây còn có yến hội, con về điện chuẩn bị đi."

Lý Thường Nhạc nhíu mày, vô cùng không tình nguyện: "Vì sao? Bùi phu nhân và a nương nói gì, vì sao Bùi a huynh được nghe, còn con thì không được nghe?"

Thiên hậu không còn cách nào khác, quát lớn: "A Nhạc!"

Bùi Đại phu nhân cao giọng cười lớn, bà ta ẩn ý mà liếc nhìn Lý Thường Nhạc một cái, nói: "Công chúa lớn rồi, đã thành thiếu nữ. Những lời này, hiển nhiên không tiện để công chúa nghe được."

Lý Thường Nhạc giật mình, bỗng nhiên nhận ra, hai má lập tức đỏ hồng. Lý Thường Nhạc vội vàng đứng lên, mặt đỏ tai hồng nói: "A nương, con về thử quần áo, đợi tối con lại đến."

Lý Thường Nhạc vội vàng xách váy chạy đi, cung nữ bên ngoài gọi với theo "Công chúa cẩn thận". Thiên hậu nhìn dáng vẻ lỗ mãng của Lý Thường Nhạc, thở dài: "Đã bao lớn rồi, còn như trẻ con thế, hấp ta hấp tấp."

Lát nữa Bùi Đại phu nhân muốn cầu hôn, lúc này hiển nhiên phải nói tốt cho Lý Thường Nhạc: "Công chúa ngây thơ, bản tính chân thật. Nhan sắc công chúa khuynh thành, tài học thâm sâu, khó có được nhất là lòng dạ thuần khiết. Nếu có thể lấy công chúa làm vợ, quả là niềm hạnh phúc của gia đình."

Thiên hậu đã hiểu ý trong lời nói xuôi tai của Bùi Đại phu nhân, bà cười mà như không cười, nói: "Mấy người đều dỗ nó. Tính cách của nó đều nhờ cha mẹ còn sống, bên trên có hai anh trai chiều chuộng. Nếu không, không biết bị người ta bắt nạt thành cái dạng gì."

Bùi Đại phu nhân cười hùa theo: "Công chúa thuần khiết lương thiện, đều do Bệ hạ và Thiên hậu bảo vệ tốt. Công chúa khác với những cô gái bình thường kia, dù cả đời ngây thơ cũng không sao. Có Bệ hạ và Thái tử, ai dám bắt nạt công chúa?"

Lời này của Bùi Đại phu nhân vừa khen Lý Thường Nhạc, lại tâng bốc Thiên hậu, Thiên hậu và cung nữ xung quanh cùng nhau cười. Nhóm nữ quyến vô cùng hòa thuận vui vẻ, mà Bùi Kỷ An lại rũ mắt, trong mắt nửa sáng nửa tối.

Nếu không có Lý Triều Ca, Lý Thường Nhạc thật sự có thể làm một công chúa cả đời vui vẻ, ngây thơ lương thiện, trong mắt chỉ có quần áo đẹp đồ ăn ngon, ca múa thái bình, cả đời không biết chuyện đời khó khăn. Nhưng, Lý Triều Ca lại xuất hiện.

Bùi Kỷ An nhớ rõ kiếp trước, không còn cách nào khác hắn bị bắt lấy Lý Triều Ca, ánh sáng trong mắt Lý Thường Nhạc lập tức tắt. Sau này mỗi lần Bùi Kỷ An thấy nàng ta, Lý Thường Nhạc đều buồn bã không vui. Công chúa nhỏ từng không lo không nghĩ được bảo vệ bên trong vòng tròn, bị bắt đối mặt với mưa gió bên ngoài, sau này, vì để tránh bị gả cho người nàng ta không thích, dứt khoát để tóc tu hành, xuất gia làm đạo sĩ.

Cho dù thế, nàng ta vẫn bị Lý Triều Ca giết chết. Lý Triều Ca có thù tất báo, ngay cả nơi cõi tiên cũng không tha.

Bùi Kỷ An không muốn Lý Thường Nhạc lại giống như kiếp trước, lúc này, hắn muốn sớm hơn, từ trong tay cha mẹ anh trai nàng ta, nhận lấy trọng trách bảo vệ nàng ta.

Bùi Đại phu nhân và Thiên hậu trò chuyện một hồi, từ từ vào chuyện chính: "Năm nay công chúa mười bốn, tuy còn nhỏ, nhưng cũng nên lo đến chuyện hôn phối. Nhà họ Bùi nhận ân đức của bệ hạ, đại lang, sở nguyệt cũng có tình cảm tốt với công chúa. Thiếp thân mạnh dạn đến xin Thiên hậu một ân điển, mong Thiên hậu đem hòn ngọc quý trên tay gả cho đại lang nhà chúng ta. Nếu thiếp thân có con dâu như công chúa, tất đối xử như con mình, coi công chúa như con gái ruột."

Thiên hậu và Hoàng đế cũng rất ưng Bùi Kỷ An, đưa mắt nhìn khắp Trường An, Lạc Dương, đa số con cháu thế gia, giống như Bùi Kỷ An văn võ song toàn, phẩm hạnh tốt đẹp, còn giữ mình trong sạch, cũng chỉ còn một vị này. Nhà họ Bùi nề nếp thanh chính, hai bên đều hiểu rõ, để Lý Thường Nhạc gả đến, Thiên hậu cũng không lo con gái bị nhà chồng khắt khe.

Trong lòng Thiên hậu đã đồng ý, nhưng nhà gái muốn gả, vẫn phải tiếp tục đắn đo, vậy nên Thiên hậu cũng không trực tiếp tỏ thái độ, mà nói: "Đợi sau khi Bệ hạ trở về, mời Bệ hạ quyết định đi."

Bùi Đại phu nhân nghe được những lời này của Thiên hậu, trong lòng nghĩ thầm chuyện này đã ổn rồi. Người trong thành Lạc Dương ai mà không biết Thiên hậu nói gì Thánh nhân nghe nấy, đến cả chuyện hai người cùng lên triều cũng cho phép. Nếu Thiên hậu đã đồng ý, thế thì tương đương Thánh nhân cũng đồng ý.

Bùi Đại phu nhân là người sành sõi, lời nói vô cùng đúng mực. Bà ta chỉ cần cho thấy lòng thành nhà mình, cũng không tiếp tục ép hỏi, từ từ nói chuyện phiếm với Thiên hậu: "Hôm nay Thánh nhân thật có hứng, vừa mới đến hành cung đã đi vây săn."

"Đúng thế." Thiên hậu trả lời, "Ta bảo chàng nghỉ ngơi một lúc, chàng lại nói cơ thể mình tốt vô cùng, không cần nghỉ ngơi. Chàng mang người đi sau núi Hồng Diệp săn thú, còn nói phải mang con mồi về, làm món chính bữa tiệc hôm nay. Đã bao nhiêu tuổi rồi, còn lúc muốn gió lúc muốn mưa, giống hệt như đứa bé."

Tình cảm của Thiên hậu và Hoàng đế rất tốt, có thể nhận ra từ giọng điệu. Bùi Kỷ An bỗng bừng tỉnh, nghe thấy mấy từ "phía sau núi Hồng Diệp", đột nhiên cả người hắn chấn động, nhớ tới một chuyện.

Kiếp trước, sở dĩ Thiên hậu có thể xưng đế, có liên quan rất lớn tới việc cơ thể Cao đế ốm yếu, Thái tử Lý Thiện mất sớm. Từ nhỏ cơ thể Cao đế Lý Trạch không khỏe mạnh, nhưng nhiều năm qua chăm sóc cũng không nghiêm trọng đến mức không thể xử lí chuyện triều chính. Tình huống cơ thể ông bất ngờ thay đổi, là bắt đầu từ một lần vây săn ngoài ý muốn.

Hoàng đế gặp được tập kích của gấu đen ở núi Hồng Diệp, chịu kinh hách rất lớn. Tuy rằng cuối cùng người không có việc gì, nhưng sau khi hoàng đế trở về, bị bệnh hồi lầu, từ đó về sau cơ thể càng không khỏe. Hoàng đế trên giường bệnh không để ý triều chính, chuyện lớn trên triều toàn từ hoàng hậu Võ thị quyết định, dần dần, quyền lực trong triều chuyển dời đến tay Võ thị, đến mức ngay cả Thái tử tôn thất cũng không thể dao động.

Bùi Kỷ An nghĩ đến đây lộ vẻ sợ hãi, chuyện Cao đế bị tập kích xảy ra ở lần vây săn nào? Hắn nhớ rõ là trước khi Lý Triều Ca trở về, hình như, là năm Vĩnh Huy thứ hai mươi hai.

Cuối cùng Bùi Kỷ An cũng ngồi không yên, hắn đột nhiên đứng lên, Thiên hậu và Bùi Đại phu nhân nghe thấy tiếng động, đều ngạc nhiên nhìn về phía hắn.

Trong lòng Bùi Kỷ An nóng như lửa đốt, nhưng trước mặt Thiên hậu không dám lộ ra chút khác thường nào, vẫn cung kính đến trước hành lễ: "Thiên hậu thứ tội, thần đột nhiên nhớ tới còn có việc làm chưa thỏa đáng, không bằng đi chuẩn bị trước. Thần cáo lui."

Bùi Đại phu nhân nghĩ bất ngờ Bùi Kỷ An dành cho Lý Thường Nhạc chưa chuẩn bị xong, thấy vẻ mặt của Thiên hậu, nghĩ rằng bà ta cũng đoán vậy. Bùi Kỷ An đế ý con gái mình, Thiên hậu hiển nhiên mừng rỡ, bà ta cười cười, nói: "Biết mấy người trẻ các ngươi không chịu ngồi yên. Bản cung không giữ ngươi nữa, mau đi đi."

"Tạ ơn Thiên hậu." Bùi Kỷ An vừa nói, vừa bước nhanh rời khỏi điện Thiên Thu. Chờ sau khi ra khỏi phạm vi của điện Thiên Thu, cuối cùng Bùi Kỷ An không kiềm chế được, nhanh chóng chạy đi.

Hắn cần phải ngăn cản Võ thị đăng cơ, vậy thì Thái tử Lý Thiện, Cao đế Lý Trạch sẽ không thể gặp chuyện không may. Dù đến cuối cùng Cao đế qua đời, cũng phải truyền ngôi vào tay Thái tử.

Thiên hạ không thể lại rơi vào tay Võ thị. Nếu Võ thị lên ngôi, Lý Triều Ca đi lên, là chuyện khó tránh khỏi.

Bùi Kỷ An dùng tốc độ nhanh nhất về nhà họ Bùi, hắn không phản ứng với tiếng vấn an liên tiếp xung quanh, đến chuồng dắt ngựa của mình, muốn hướng về phía sau núi. Khi hắn ra cửa, không biết vì sao, đúng lúc đụng vào Cố Minh Khác.

Cố Minh Khác hiểu rõ mà nhìn hắn, hỏi: "Cậu muốn đi đâu?"

Bùi Kỷ An không kịp nói chuyện, vội vàng qua loa nói: "Ta muốn đi phía sau núi. Biểu huynh, giờ ta rất gấp, không thể nói chuyện với huynh, đi trước một bước."

Cố Minh Khác cũng không né tránh, khi Bùi Kỷ An dắt ngựa đi qua, chàng tự nhiên nói: "Ta đi với cậu."

Bùi Kỷ An xoay người lên ngựa, nghe thấy lời Cố Minh Khác, hắn nhíu mày theo bản năng: "Biểu ca nói gì vậy? Huynh ốm yếu nhiều bệnh, chỉ sợ không thể cưỡi ngựa."

"Không sao." Cố Minh Khác nói xong nhìn thoáng qua chuồng ngựa, một con ngựa màu trắng giống như có linh tính, tự mình thoát khỏi dây cương, ngoan ngoãn nhanh nhẹ chạy đến bên cạnh Cố Minh Khác. Bùi Kỷ An thấy một màn này kì lạ không giải thích được, nhưng hiện tại hắn không có thời gian suy nghĩ, vội vàng nói một câu: "Được rồi, biểu huynh phải tự cẩn thận."

Giọng nói xa dần, Bùi Kỷ An đã cưỡi ngựa xông ra ngoài, trên đường quấy nhiễu rất nhiều người hầu. Cố Minh Khác từ tốn lên ngựa, động tác của chàng thoạt nhìn còn thong thả hơn Bùi Kỷ An nhiều, nhưng khoảng cách giữa hai người, vẫn luôn không đổi.

Bùi Kỷ An theo dấu chân ngựa, vọt tới sau núi, khi hắn tìm được hoàng đế, tận mắt nhìn thấy một con gấu đen hướng về phía hoàng đế. Đôi mắt Bùi Kỷ An trợn trừng trong nháy mắt, máu trong người lạnh đi, hắn đang muốn bay qua cứu giá, bên tai đột nhiên nghe thấy tiếng kim loại va vào nhau vang dội. Động tác của gấu đen dừng lại, bàn tay khổng lồ cứng đờ trên không trung, tim Bùi Kỷ An đập thình thịch, hắn lấy lại bình tĩnh, nheo mắt nhìn kĩ, quả nhiên trước mặt gấu chó, nhìn thấy một sườn mặt quen thuộc.

Gấu đen nặng nề khổng lồ, một chân trước còn to hơn thân cây. Mà người con gái kia lại mảnh mai thon thả, làn da trắng nõn, nhìn qua chỉ mười lăm mười sáu tuổi. Sự đối lập của hai bên quá mức rõ ràng, khiến người ta cảm thấy kì ảo.

Biến cố này đến vừa vội vừa nhanh, tất cả mọi người đều không phản ứng kịp, đến cả hoàng đế cũng ngơ ngác nhìn người con gái che trước người mình, hoàn toàn quên mất phải chạy đến nơi an toàn.

Trong ánh mắt ngạc nhiên của mọi người,
cô gái kia lại động đậy, nàng từ từ nâng kiếm trong tay, thế mà cứng rắn, đẩy gấu đen ra khỏi chỗ.

Chắc hẳn gấu đen cũng không nghĩ nó sẽ bị một con người đẩy ra, vẫn là một cô gái đến nhét kẽ răng cho nó còn không đủ. Gấu đen rít gào một tiếng, lại hướng về đám người, cô gái không hề hoang mang, lại một lần nữa dùng kiếm ngăn lại, sau vài lần né tránh, thành công dẫn gấu đen khỏi người hoàng đế.

Bùi Kỷ An ngơ ngác tại chỗ, hoàn toàn không biết nên phản ứng như thế nào. Là nàng, vậy mà là nàng, thế mà là nàng.

Một người con gái có thể mạnh mẽ đẩy gấu đen nổi tiếng cơ thể nặng nề, ngoại trừ nàng, những người khác không làm được. Bùi Kỷ An không biết trong lòng mình là cảm xúc gì, Lý Triều Ca, thế mà nàng cũng sống lại? <!--EndFragment-->

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play