<!--StartFragment-->Tóm tắt: Thánh thượng, Thiên hậu xuất cung

Đám người bị dồn ép ra bên ngoài, dồn đến chỗ Lý Triều Ca và Bạch Thiên Hạc, nháy mắt bị vùi lấp trong dòng người. Người phía sau không nghe thấy gì, lảo đảo ngả nghiêng hỏi: "Sao thế? Quan binh phía trước nói gì thế?"

"Không biết, hình như là quý nhân nào đó đi ra ngoài."

"Quý nhân nào thế, lại có trận thế lớn vậy?"

Rõ ràng Bạch Thiên Hạc đang trong tình thế nguy hiểm vô cùng, nhưng lúc này, y vẫn không khống chế được ánh mắt bản thân đừng hóng hớt: "Sao vậy, rốt cuộc là ai đến?"

Lý Triều Ca đang bắt Bạch Thiên Hạc, sau khi nghe được tiếng động khác, động tác của nàng ngừng lại một chút, Bạch Thiên Hạc cũng trốn khỏi tay nàng.

Lý Triều Ca tai thính mắt tinh, hiển nhiên nghe được hết lời quan binh. Dù không nghe thấy, dựa vào quần áo của những người đó, Lý Triều Ca cũng đoán được là ai.

Những người này là Kim Ngô vệ. Trên đời này có thể để cận vệ thiên tử mở đường, còn có ai nữa?

Trong lòng Lý Triều Ca sinh ra một cảm giác khó tả, nàng không bắt Bạch Thiên Hạc nữa, từ từ xoay người, nhìn về phía trước.

Trong tường thành truyền đến tiếng hô của dân chúng, tiếng hô hỗn loạn "Thánh nhân vạn tuế", "Thiên hậu thiên thu". Tiếng hoan hô như sóng cuộn truyền đến, rất nhanh, người ngoài thành cũng quỳ xuống, bốn phương tám hướng ngập tràn tiếng gọi cuồng nhiệt.

Lý Triều Ca không quỳ, cách ngàn người đông nghìn nghịt, nàng nhìn thấy nghi thức quen thuộc đi qua, một chiếc xe hoa lệ từ từ đi từ cửa thành. Chiếc xe này thật lớn, nóc xe có rồng vàng năm vuốt uốn lượn, bốn phía là lụa mỏng ánh vàng rực rỡ, cách màn che, thấp thoáng một đôi vợ chồng quần áo hoa lệ, sóng vai ngồi trong xe.

Trái tim Lý Triều Ca đột nhiên đập dữ dội, nàng vẫn không nhúc nhích nhìn chằm chằm bóng người đàng sau màn che, trong nháy mắt cảnh đám đông vây quanh, tiếng hoan hô dời non lấp bể kia cũng rời xa nàng. Thế giới của nàng, chỉ còn lại hai người ngồi trong xe kia.

Người mẹ bị nàng tự tay giết chết, và người cha nàng chưa từng gặp mặt.

Bạch Thiên Hạc định thừa dịp hỗn loạn mà chạy trốn, y vừa lặng lẽ lần mò ra bên ngoài, vừa đề phòng Lý Triều Ca. Nhưng lần này, y đi vài bước, Lý Triều Ca lại không có động tĩnh gì.

Trong lòng Bạch Thiên Hạc cảm thấy kì lạ, y quay đầu lại nhìn thoáng qua, thấy Lý Triều Ca bình tĩnh nhìn về phía trước, hồi lâu cũng không động đậy, như bị choáng váng.

Lòng hiếu kỳ đáng chết kia của Bạch Thiên Hạc lại xuất hiện. Y biết rõ mình nên nhân cơ hội này mà chạy trốn, nhưng chân của y lại như có ý nghĩ của mình, lại quay về. Bạch Thiên Hạc đứng bên cạnh Lý Triều Ca, nhìn theo tầm mắt của nàng một hồi, quơ tay trước mắt Lý Triều Ca: "Em gái, cô nhìn gì mà mê mẩn thế?"

Bạch Thiên Hạc thật sự rất tò mò. Nếu nói Lý Triều Ca vì thấy hoàng đế hoàng hậu mà xúc động, nàng vừa không quỳ xuống cũng không hoan hô, nếu nói nàng không quan tâm đến hoàng thất, vậy vì sao lại không đứng im nhúc nhích lâu như vậy?

Ánh mắt Bạch Thiên Hạc lộ ra vẻ tìm tòi, Lý Triều Ca hoàn hồn, không để ý đến việc Bạch Thiên Hạc dò xét, nói: "Không có gì, ta thích nhìn thì nhìn thôi."

Bạch Thiên Hạc không tin lời này, y đang định nói gì, bốn phía lại truyền đến tiếng động ầm ĩ. Bạch Thiên Hạc ngẩng đầu, thấy một chiếc xe phượng hoàng xanh ngậm ngọc tinh xảo đi ra khỏi cửa thành, bảo vệ bốn phía xung quanh là con cháu thế gia và thị vệ tùy tùng, có xu thế như chúng tinh củng nguyệt (1). Trong dòng người qua đường vang lên những tiếng tung hô "Công chúa đến", người trong xe nghe được tiếng nói, quay đầu cười, cách mành vẫy tay với dân chúng.

Lúc này hoàng thất vẫn chưa xa cách dân chúng, mỗi dịp lễ tết, Đế Hậu sẽ tự mình tới thành lâu, cùng vui với dân. Từ nhỏ Lý Thường Nhạc đã quen trường hợp này, lần này nàng ta theo thường lệ vẫy tay với dân chúng, vào lúc chợt thoáng nhìn, hình như Lý Thường Nhạc thấy một người con gái đứng trong đám người, cách xa không rõ mặt mũi, nhưng Lý Thường Nhạc có thể cảm giác được, nàng đang nhìn bọn họ.

Không hiểu sao Lý Thường Nhạc lại rùng mình. Người con gái đấy là ai? Sao lại có gan nhìn hoàng thất không quỳ, còn dám nhìn thẳng loan giá của công chúa?

Không biết vì sao tim Lý Thường Nhạc đập dồn dập. Người bên ngoài thấy dáng vẻ nàng ta khác thường, đến gần hỏi: "Công chúa, ngài làm sao vậy?"

Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Lý Thường Nhạc hoàn hồn. Nàng ta nhận ra mình đang ngồi trên loan giá, không xa phía trước là cha mẹ, hai anh trai và rất nhiều anh họ đang cưỡi ngựa bảo vệ xung quanh nàng ta. Nàng ta an toàn.

Lý Thường Nhạc từ từ thả lòng, nàng ta nghĩ, chắc hẳn do đêm qua vui quá, không ngủ đủ, vừa rồi bị bóng đè. Lý Thường Nhạc không để tâm, nàng ta cùng với Bùi Kỷ An, nũng nịu nói: "Không có việc gì. Bùi a huynh, cảm ơn huynh."

Bùi Kỷ An nghe thấy Lý Thường Nhạc nói không có việc gì, trong lòng thở phào nhẹ nhõm. Không biết vì sao, hôm nay mắt phải hắn cứ nhảy không ngừng, Bùi Kỷ An vốn tưởng đợi một lúc sẽ hết, nhưng từ khi ra khỏi thành, tình huống của hắn càng ngày càng nghiêm trọng, không thế tiếp tục xem nhẹ.

Bùi Kỷ An thầm ngạc nhiên, hắn hộ tống bên trái xe của Lý Thường Nhạc, cũng không nhìn thấy khung cảnh đám người bên kia. Trong lòng Bùi Kỷ An dượt qua những chuyện lát nữa phải làm, chắc chắn không có sai sót, cuối cùng mới thả lỏng.

Có lẽ, do hắn quá lo lắng, điều kiện để thỉnh chỉ tứ hôn đều đã chuẩn bị ổn thỏa, Lý Thường Nhạc chỉ cách hắn một cánh tay. Hiện giờ mọi chuyện đã chuẩn bị, chỉ thiếu gió đông, nhanh thôi, Lý Thường Nhạc sẽ trở thành người vợ hợp pháp của hắn.

Cuộc đời hắn sắp trở về đúng quỹ đạo. Đây mới là cuộc đời sáng chói rộng rãi thuộc về Bùi Đại lang quân.

Ngự giá đi sau xe công chúa, sau nữa là tôn thất quý tộc, công hầu bá tước, thế gia đại thần. Đội ngũ chậm chạp đi hồi lâu, cuối cùng mới hết. Sau khi đoàn xe đi xa, đám đông từ từ tản đi, Bạch Thiên Hạc cũng không vội chạy, y lượn lờ trong dòng người, tấm tắc cảm thấn: "Thật tốt."

Lý Triều Ca lạnh lùng liếc y, hỏi: "Tốt cái gì?"

"Đương nhiên là làm vương tôn quý tộc thật tốt." Bạch Thiên Hạc thật lòng thật dạ thở dài, "Cả đời không lo ăn mặc, người đẹp trong lòng, vạn người kính ngưỡng, ngày tháng quá thoải mái! Tiếc là ta đầu thai không tốt, không có tư cách lấy công chúa. Bằng con mắt của ta, vị công chúa kia tuyệt đối là người đẹp. Không biết công chúa có nhận trai lơ không, tuy rằng ta không muốn làm Phò mã, nhưng là đôi chồng hờ vợ tạm, cũng không tệ lắm."

Đạo lý đúng đắn mà đơn giản nhất thiên hạ, trăm sông đổ về một biển, nơi quy túc cuối cùng của lãng tử, đó là làm mặt trắng nhỏ (2).

Lý Triều Ca quay người xem thường, bị y làm ghê tởm đến nổi da gà đầy người: "Nhìn xem cậu chỉ có chút tiền đồ đấy. Chẳng qua là một cô công chúa mà thôi, có cái gì mà thích thú?"

"Á chà!" Bạch Thiên Hạc khoa trương kêu một tiếng, nháy mắt nói, "Em gái, cô cũng không thể không ăn được nho thì bảo nho còn xanh. Tuy rằng cô cũng xinh đẹp, nhưng dù sao cũng không thể so với công chúa. Người ta là con gái hoàng đế đấy."

Lý Triều Ca vẫn không nghiêm túc như cũ, con gái hoàng đế có gì đặc biệt hơn người, bị người ta thương yêu, sao so với cho người ta yêu thương. Cùng so sánh, nàng càng muốn làm hoàng đế hơn.

Dù cho Bạch Thiên Hạc thấy nhiều hiểu rộng, nhưng có thể tận mắt thấy ngự giá xuất hành, ít nhiều cũng là chuyện kì lạ. Y không nhịn được mà thở ngắn than dài, nuối tiếc mình không có cơ hội leo lên công chúa. Y nói đã miệng, vừa quay đầu, đã thấy Lý Triều Ca xoay người lên ngựa, dáng vẻ như sắp lên đường.

Bạch Thiên Hạc sửng sốt, hồn nhiên đã quên mới vừa rồi Lý Triều Ca còn muốn mang y đi gặp quan, thốt ra: "Em gái, cô muốn đi đâu thế?"

"Đi làm công chúa."

Bạch Thiên Hạc chớp mắt hồi lâu, cuối cùng mới lấy lại giọng nói của mình: "Hả?"

.

Năm dặm phía Tây Mãnh Trì, núi Hồng Diệp, Bạch Thiên Hạc tránh phía sau tảng đá, cẩn thận ẩn giấu. Y thử hé một mắt, nhìn thấy phía xa xa toàn bóng người đi lại, cờ máu phấp phới, vó ngựa giương lên khiến bụi đất che khuất mặt trời.

Đông đảo người hầu áo mũ lộng lẫy quây xung quanh, chỗ tối còn có thị vệ đeo đao.

Đứa bé ba tuổi cũng nhận ra đây là nhà giàu thế gia ra ngoài du săn, trặm triệu không thể chọc vào. Bạch Thiên Hạc là người tập võ, thị lực khá tốt, thậm chí y còn thấy chữ "Đường" trên lá cờ.

Bạch Thiên Hạc nhanh chóng rụt đầu, há miệng hô hấp, thầm nghĩ, hôm nay y thật sự kích thích cực kì. Bạch Thiên Hạc ngoảnh đầu, thấy Lý Triều Ca chăm chú nhìn chằm chằm phía trước, dáng vẻ như đang nén chiêu lớn. Bạch Thiên Hạc không thể chịu được nữa, lặng lẽ hỏi: "Em gái, đây là hành cung, là nơi hoàng đế hoàng hậu ở, lẻn vào là tội mất đầu. Cuối cùng cô muốn làm gì?"

Lý Triều Ca đang tìm hoàng đế trong đám người, nghe thấy lời Bạch Thiên Hạc, nàng quay đầu lại, thản nhiên liếc Bạch Thiên Hạc một cái: "Cậu liên tục xông vào vườn thượng uyển hoàng gia, ăn cắp báo vật quốc gia, thế mà còn sợ mất đầu?"

"Cô cũng nói là ta trộm còn gì. Cùng lắm ta chỉ thừa dịp đêm dài không người tiện tay lấy chút tiền tiêu, không giống như cô, đúng là quang minh chính đại xông vào. Em gái, lời thô nói trước, oan có đầu nợ có chủ, nếu cô có thù riêng với hoàng đế, tự cô ra tay, ta sẽ không giúp cô. Giang hồ và triều đình nước sông không phạm nước giếng, dù võ công cao thế nào, cũng không thể trêu chọc quan phủ."

Lý Triều Ca nhẹ nhàng lên tiếng, nhỏ đến không thể nghe thấy: "Ta biết."

Bạch Thiên Hạc tưởng Lý Triều Ca muốn ám sát, thực tế, nàng theo tới vườn thượng uyển quả đúng là có mục đích, cũng là vì báo thù.

Cả đường đi Bạch Thiên Hạc lo lắng đề phòng, chẳng qua nhìn sắc mặt Lý Triều Ca hiện giờ, hình như không phải ám sát.

Bạch Thiên Hạc từ từ thả lòng, hỏi: "Em gái, nếu không phải ân oán cá nhân, vậy cô đuổi theo tới đây làm gì? Nơi này là hành cung của hoàng đế vây săn, dân chúng bình dân không vào được, nhỡ không may bị phát hiện, sẽ bị khép tội phạm thượng, lập kế hoạch ám sát. Lũ người làm quan này đều không nói lý, đến lúc đó nói cũng nói không rõ, chứng minh cũng không chứng minh được, một khi bỏ chạy thì là chạy tội, cả đời sau đều phiền phức. Tuổi cô còn trẻ, không nên vì khí phách nhất thời, mà trả giá bằng cả đời mình."

"Chỉ có cậu mới đánh đố với người khác, ta chưa bao giờ lấy loại chuyện này ra khoe khoang." Lý Triều Ca lạnh như băng quét mắt qua Bạch Thiên Hạc, nàng chú ý tới người ngựa phía trước bắt đầu hành động, một người mặc áo đỏ đi đầu làm gương, một đám người phía sau giúp đỡ chậm chạp đuổi theo. Lý Triều Ca nhận ra người đứng trước nhất là hoàng đế, nàng lập tức đứng lên, cầm kiếm đuổi theo.

Bạch Thiên Hạc đuổi theo, vui vẻ nói: "Không phải trả thù, cũng không phải đánh đố, vậy cuối cùng cô muốn làm gì?"

Bạch Thiên Hạc thật sự tò mò vô cùng.
Đều nói lòng hiếu kì hại chết mèo, Bạch Thiên Hạc là người có lòng hiếu kì vô cùng nặng. Lý Triều Ca không để ý đến y, Bạch Thiên Hạc cũng không tức giận, ỷ vào khinh công tốt, trước sau vẫn theo Lý Triều Ca không xa không gần. Bạch Thiên Hạc như một miếng cao dính trên da chó, dính một lúc lâu, Lý Triều Ca muốn bỏ cũng không bỏ được, sợ lát nữa Bạch Thiên Hạc thêm phiền, đành phải nói: "Thánh nhân và Thiên hậu treo giải thường khắp thiên hạ tìm con gái cả đi lạc, ta đến nhận người thân."

Bạch Thiên Hạc dự đoán rất nhiều khả năng, như thế nào cũng không nghĩ đến, thế mà nghe được một đáp án như vậy. Y ngạc nhiên trợn trừng mắt, không khép được miệng: "Nhận người thân? Cô nói cô là con gái cả đi lạc của Thánh nhân và Thiên hậu?"

Bạch Thiên Hạc khiếp sợ quá mức, bước chân chậm lại, ngay lập tức Lý Triều Ca liền đi xa. Thân pháp nàng nhanh nhẹn, xẹt qua ngọn cây như một cơn gió, đi trên gió không để lại dấu vết, chỉ có phần cuối cành cây khẽ rung lên.

"Đúng thế."

Bạch Thiên Hạc chớp chớp mắt, dưới chân dùng lực, đuổi theo Lý Triều Ca, uyển chuyển nói: "Em gái, cô bình tĩnh một chút. Ta có thể hiểu mấy cô bé tuổi này thích được người khác tâng bốc, hơn nữa thích ảo tưởng mình là công chúa. Nhưng mà, giả mạo công chúa là tội chém đầu."

Lý Triều Ca thản nhiên liếc Bạch Thiên Hạc một cái, đột nhiên tăng tốc, trong chớp mắt biến mất trong cây cối: "Ai nói ta giả mạo?"

Trước mắt gió lạnh xào xạc, bóng cây chồng lên nhau tầng tầng lớp lớp, từng vệt lốm đốm nhỏ vụn chiếu lên mặt đất, theo gió khẽ lay động. Một đàn chim như tạo thành một cái võng lớn hướng về phía họ, kinh nghiệm giang hồ của Bạch Thiên Hạc phong phú, nhanh chóng đoán được nhiều chim bị kinh động như vậy, chắc hẳn là hoàng đế đang hướng đến chỗ họ.

Bạch Thiên Hạc không cố chấp với vấn đề vừa rồi, lập tức tìm cây, trốn vào chỗ khuất.

Quả nhiên, không bao lâu sau, trong rừng truyền đến tiếng nói chuyện. Hoàng đế nói là đi săn thú, thực ra là thị vệ, thần tử vây con mồi thành vòng, từ từ đuổi đến trước mặt hoàng đế, để cho bệ hạ chơi tận hứng. Cách bóng cây, Lý Triều Ca thấy một người đàn ông mặc áo viên lĩnh đỏ sẫm ngồi trên lưng ngựa, bắn tên về phía con mồi đang tiến về phía ông.

Hoàng đế đang bắn tên, vị trí không ngừng thay đổi, hơn nữa xung quanh có nhiều người hỗ trợ, hoàng đế khi thì lộ ra, khi thì bị che lấp. Lý Triều Ca trốn ở trên cây, tầm mắt bị đứt đoạn, hơi căm tức nhíu mày.

Tầm nhìn trong rừng có hạn, nàng cũng không rõ dáng vẻ hoàng đế như thế nào.
Đây có phải Cao Tông hoàng đế, người cha kiếp trước nàng chưa từng gặp không?

Kiếp trước năm Vĩnh Huy thứ hai mươi tư Lý Triều Ca mới trở lại Lạc Dương, tháng bảy Cao đế Lý Trạch băng hà, mà tháng mười một nàng mới tới kinh thành, thậm chí còn không kịp đưa tang Cao đế. Lý Triều Ca đối với kí ức trước năm sáu tuổi rất nhạt, nàng không nhớ rõ dáng vẻ cha mẹ mình như thế nào, nhưng lờ mờ ấn tượng, cha Lý Trạch là người rất dịu dàng.

Sách sử nói ông nhân ái lương thiện, hoặc có thể nói là nhân từ đến hèn nhát. Cũng chỉ có tính cách như thế, mới có thể để cho hoàng hậu mình trở thành vị nữ đế duy nhất từ xưa đến nay. Lý Triều Ca nghe người ta nói rất nhiều chuyện xửa của Cao đế, nhưng cả đời lại không có duyên nhìn thấy, đây là một trong những tiếc nuối kiếp trước của nàng.

Cho nên sau khi sống lại đời này, Lý Triều Ca không tìm Thiên hậu tỏ rõ thân phận, mà chọn xuống tay ở chỗ hoàng đế.
Đừng nhìn Thiên hậu là phụ nữ, hoàng đế là đàn ông, thực tế, Thiên hậu còn khó tiếp cận hơn hoàng đế.

Kiếp trước khi Lý Triều Ca chưởng quảng Trấn Yêu tư, từng nghe người ta nói, Mãnh Trì có một con yêu quái, là gấu đen thành tinh, hung mãnh bạo ngược, sức lực lớn vô cùng. Năm Vĩnh Huy thứ hai mươi hai, không biết bằng cách nào gấu đen lẻn vào cung Tử Quế, khiến Cao đế bệ hạ kinh sợ, hại bệ hạ trở về bệnh nặng một trận. Cũng vì thế mà triều đình huy động sức người sức của, mất hai năm mới đánh chết con gấu đen kia.

Tư liệu của yêu ma quỷ quái khắp thiên hạ đều đặt ở Trấn Yêu tư, vì có liên quan đến Cao đế, Lý Triều Ca còn cố tình tìm người viết hồ sơ năm đó dò hỏi. Nàng rất chắc chắn, năm đó Cao đế gặp đột kích, xảy ra ở ngày này giờ này.

Hoàng đế Lý Trạch còn không biết gì mà bắn tên, ông liên tục bắn trúng hai con mồi, hứng trí đạt cao nhất. Lý Triều Ca trốn ở trên cây, đã lặng lẽ cảnh giác.

Ánh mắt nàng đảo qua cây cối rậm rạp, bỗng nhiên tầm mắt chững lại, nhìn thấy một bóng đen. Con gấu đen này thành tinh đã nhiều năm, tuy chưa thể hóa thành hình người, miệng nói tiếng người, nhưng cũng đã có nền tảng linh trí. Nó biết cả người hoàng đế mây tím vờn quanh, ăn hoàng đế có lợi cho việc tu hành của nó, nhưng nó cũng biết bên cạnh hoàng đế nhiều người bảo vệ, không thể tấn công bằng sức mạnh, chẳng bằng dùng trí tuệ.

Gấu đen ngụy trang thành con mồi bình thường, đã lừa gạt được người bảo vệ bên ngoài, im lặng đến gần hoàng đế. Nó thấy một chỗ trống, đột nhiên hiện nguyên hình, gào thét hướng về phía hoàng đế.

Hoàng đế đang bắn tên, bỗng nghe được tiếng bước chân thùng thùng phía sau, đến mức mặt đất cũng chấn động. Hoàng đế quay đầu lại theo bản năng, không hề đề phòng gì mà nhìn thấy một bóng đen rất lớn hướng về phía ông.

Trong nháy mắt hoàng đế không kịp phản ứng. Thị vệ đối diện nhìn thấy một con gấu đen không biết chạy đến từ đâu, hướng thăng về phía hoàng đế, kinh hoàng. Bọn họ nhằm vào gấu đen, cuống quít nói: "Mau ngăn con gấu kia lại! Hộ giá, bảo vệ Thánh Thượng!"

Xung quanh toàn là tiếng kêu la ầm ĩ, mọi người nhao nhao ồn ào, trong cánh rừng có con mồi đấu đá lung tung, thị vệ chạy không đến, chỉ có thể vừa hoảng sợ vừa mất công gào to, cao giọng quát: "Hộ giá! Mau hộ giá! Thánh Thượng cẩn thận..."

Ánh mắt gấu đen chăm chú nhìn hoàng đế, tay gấu khổng lồ đập vào mặt đất, mặt đất cũng bị chấn động đến mức nảy lên. Mấy thị vệ muốn ngăn cản nó, nhưng binh lính lại như món đồ chơi không sức nặng, bị một cái tát bay lên trên cây. Lỗ mũi gấu đen thở hồng hộc ra hơi trắng, bỗng nhiên nó rống to một tiếng, mở lớn miệng hướng về hoàng đế.

Tiếng gấu rống đinh tai nhức óc, cây cối xung quanh đều bị tiếng kêu của nó rung đến mức lá rụng rào rạt. Bên tai ngự tiền thị vệ ù ù, trong nháy mắt mất thính giác. Nhưng thị vệ không còn sức đâu mà lo điều này, hắn trợn trừng mắt, tuyệt vọng nhìn gấu đen mở cái miệng to như bồn máu, bao phủ hoàng đế như ngọn núi lớn.

Tất cả giống như một thước phim quay chậm, ngự tiền thị vệ trơ mắt nhìn gấu đen bổ nhào về phía trước, chân sau cuốn theo một cơn bụi đất, trên tay gấu lóe lên sắc lạnh, từ từ tới gần hoàng đế. Ngay lúc đầu ngón tay sắc nhọn của gấu đen sắp chạm vào hoàng đế, phía trước đột nhiên xẹt qua một bóng người, một thanh trường kiếm chống lại ngón tay gấu, hai vật va chạm, phát ra tiếng rít chói tai.

Một người con gái đứng trước mặt hoàng đế, thân hình yểu điệu, dáng người nhỏ nhắn, lại đón được con gấu đen to như ngọn núi.
_______Chú thích:
(1): Đám sao vây quanh mặt trăng, ý chỉ người được vây quanh, tung hô, bảo vệ
(2): Ý chỉ người đàn ông trẻ tuổi trắng trẻo ăn bám phụ nữ<!--EndFragment-->

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play